Trở Lại Gặp Đại Ma Vương

Chương 7: Gia Sự

Hai cha con trở lại đại tạp viện, đã chạng vạng 6 giờ chiều.

Bầu trời vẫn sáng như cũ, chỉ là mặt trời chiều ngã về phía tây, đem một mảng vàng tươi chiếm chọn nửa không gian.

Kiều Đông đem xe đạp khóa lại, nắm tay Kiều Gia Nặc lên lầu.

Trần Nguyệt lúc này còn ở đơn vị tăng ca chưa trở về, Kiều Đông đợi trong chốc lát, mắt thấy sắc trời dần tối, cuối cùng phải nhận mệnh lệnh thắt tạp dề đi vào trong bếp bắt đầu làm cơm.

Kiều Gia Nặc tại giờ thể dục đã đem bài tập giáo viên giao hoàn thành, nhàn rỗi không có việc gì làm, liền đi vào phòng bếp phụ Kiều Đông.

Đời trước Kiều Gia Nặc cơ hồ chưa từng xuống bếp, bất đắc dĩ Kiều Đông cũng là người chân tay vụng về, hai cha con ở trong phòng bếp đinh linh leng keng mân mê nửa ngày, cuối cùng làm ra hai món đồ ăn cùng một món canh, mặc dù món ăn làm ra chỉ bằng một nửa so với Trần Nguyệt, nhưng ít nhất hương vị không quá khó ăn.

Bọn họ bên này vừa đem đồ ăn bưng lên bàn, liền nghe được bên kia truyền đến âm thanh mở cửa.

Kiều Gia Nặc chạy tới, ôm chặt Trần Nguyệt ở cửa chuẩn bị đổi dép lê.

Trần Nguyệt không kịp khom lưng, đột nhiên có một quả tiểu đạn pháo thẳng tắp vọt vào trong lòng ngực, cô nàng vội vàng duỗi tay đỡ lấy, một bên ổn định Kiều Gia Nặc trên bả vai một bên trách nói: “Ai nha con xem, bao nhiêu tuổi rồi.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng trên mặt Trần Nguyệt không che giấu được ý cười.

Kiều Gia Nặc ôm eo Trần Nguyệt không chịu buông tay, cậu đem mặt vùi vào bên hông Trần Nguyệt, chóp mũi quanh quẩn mùi bột giặt nhàn nhạt trên người Trần Nguyệt, xa lạ mà quen thuộc, làm cậu không kìm lòng được chóp mũi có chút chua sót.

Kiều Gia Nặc đã không còn nhớ rõ đã bao nhiêu lâu cậu không ngửi được mùi thơm quen thuộc này.

Trần Nguyệt vừa tức giận vừa buồn cười, cứng ngắc tại chỗ, đợi nửa ngày cũng chưa thấy Kiều Gia Nặc có ý định buông tay, liền hướng tới lưng cậu vỗ vỗ: “Được rồi, lớn từng này rồi còn làm nũng.”

Kiều Gia Nặc buông tay ra, vùi đầu giấu đi đáy mắt có chút hơi nước, nhẹ nhàng mở miệng: “Con không làm nũng.”

“Dám làm không dám nhận.” Trần Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, duỗi tay trên má Kiều Gia Nặc nhẹ nhàng nhéo nhéo, sau đó đổi dép lê ôm lấy con trai đi vào trong.

Trong phòng khách Kiều Đông mới vừa cởi xong tạp dề, ló đầu ra, cười nói: “Em về rồi.”

“Về rồi đây” Trần Nguyệt tháo cặp ném lên sô pha, đưa Kiều Gia Nặc đi rửa tay, trong miệng oán giận nói: “Cũng không biết lão Liêm có chuyện gì, ở cửa viện đuổi theo đứa con của mình mà đánh, nếu không phải ta cùng cô Chu ngăn cản, cũng không biết đứa trẻ kia sẽ bị đánh thành cái dạng gì.”

Kiều Gia Nặc đang dùng xà phòng xoa tay, nghe vậy không thể không cảm thán cô Chu làm việc thực hiệu suất.

Diện tích trong nhà nhỏ, giọng nói Kiều Đông rành mạch từ phòng khách truyền đến: “Em lại không phải không hiểu tính tình lão Liêm kia, khẳng định là tiểu tử kia đã gây họa, bằng không có thể đem lão Liêm tức giận đến như vậy sao?”

Trần Nguyệt dùng khăn lông lau khô tay cho bản thân cùng Kiều Gia Nặc, sờ sờ đầu cậu, thỏa mãn cười nói, “Vẫn là tiểu tử nhà chúng ta hiểu chuyện nhất, chưa bao giờ gây rắc rối.”

Kiều Gia Nặc rũ mắt, theo bản năng ở trong lòng bàn tay Trần Nguyệt cọ cọ.

Trần Nguyệt nhất thời trong lòng tràn đầy vui sướиɠ, dùng đôi tay nâng mặt Kiều Gia Nặc, cúi đầu cụng trán cậu một cái: “Thật là đứa trẻ ngoan.”

Kiều Gia Nặc ngẩng đầu đối diện với đôi mắt cười mị của Trần Nguyệt, có phần hoảng hốt nhớ tới khuôn mặt già nua cùng sự mệt mõi đời trước của Trần Nguyệt, bà khi ấy dường như không còn sức sống.

Cậu ngẩn người, thoáng chốc trong lòng nảy lên một trận chua xót.

-

Trong nhà không có phòng ăn, càng không có bàn ăn cùng ghế, một nhà ba người hàng năm đều vây quanh trước bàn trà ăn cơm.

Khi ăn cơm, Trần Nguyệt cùng Kiều Đông nói chuyện phiếm trong chốc lát, bỗng nhiên nhớ tới một việc, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.

“Cái vị trí trưởng khoa kia, ông rốt cuộc nghĩ như thế nào?” Trần Nguyệt nhíu mày hỏi.

“Không có ý kiến.” Kiều Đông mí mắt cũng chưa nâng một chút, gắp mấy đũa đồ ăn, liền và cơm một mồm to, nhai nuốt xong mới bổ sung nói, “Cậu ta muốn làm thì cho cậu ta làm đi, dù sao anh ở vị trí này cũng quen rồi, nếu tức thì đổi vị trí khác sẽ không thích ứng.”

Trần Nguyệt nghẹn nghẹn, sắc mặt có chút khó coi, nhìn Kiều Đông cúi đầu ăn cơm muốn nói lại thôi, cuối cùng không chịu được nữa, cầm chén đũa đặt trên bàn trà, lạnh mặt nói: “Ông thật sự không hiểu bọn họ đang nghĩ gì sao?, hàng xóm quan hệ nhiều năm, một hai phải vì chuyện này xé rách mặt sao?”

Kiều Đông cũng rất buồn bực, chỉ có thể tự mình an ủi: “Người chết vì tiền, chim chết vì mồi sao……”

“Nhưng bọn họ không phải là “giỏi!” Trần Nguyệt ủy khuất, đôi mắt phiếm hồng, “Bọn họ tuổi nghề hơn chúng ta được bao nhiêu? Làm không nhiều bằng chúng ta, làm không tốt bằng chúng ta, ngay cả sự cố lần đó cũng là một mình ông chạy tới xử lý, thăng chức tăng lương không phải theo lý thường tình sao? Bọn họ dựa vào cái gì đi tìm lãnh đạo ý kiến? Ngoài mặt nhìn hòa hoãn, kết quả quay lưng liền là con người khác.”

Trần Nguyệt càng nói càng tức giận, lại cố nén lại Kiều Gia Nặc đang bên cạnh, đành phải nghẹn lại đem lời nói nuốt trở vào.

Kiều Đông khuyên nhủ: “Em bớt giận.”

“Cảm xúc tới chỗ nào mà dễ dàng đi như vậy?” Trần Nguyệt hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn Kiều Đông một cái, tạch một chút đứng lên, “Không ăn, tức giận no rồi.”

Nói xong, Trần Nguyệt trở về phòng ngủ.

Kiều Đông thấy thế, vội vàng dặn dò Kiều Gia Nặc vài câu, cũng vội vàng đi vào phòng ngủ.

Hai vợ chồng đóng cửa lại, không biết ở bên trong nói cái gì, tiếng cãi nhau xuyên thấu qua cánh cửa loáng thoáng truyền tới lỗ tai Kiều Gia Nặc.

Kiều Gia Nặc đang an tĩnh ăn cơm, hồi ức đời trước một lần nữa xuất hiện.

Rất mau, cậu liền nhớ tới năm chín tuổi này đích xác đã xảy ra một sự kiện.

Kiều Đông quan hệ với bằng hữu không tồi, cùng Kiều Đông chung đơn vị cũng cùng vị trí, bất quá tuổi nghề Kiều Đông so với người kia thiếu 5 năm.

Cấp trên có việc cần giải quyết phái người tới kiểm tra, lúc ấy Kiều Đông bị đám người sắp xếp đến địa phương khác tăng ca, lãnh đạo gọi điện thoại tới thúc giục, cũng chưa nói là cấp trên giao nhiệm vụ, tổng cộng bảy tám người, cũng chỉ có Kiều Đông vội vã chạy trở về xử lý sự cố.

Xong việc, lãnh đạo cho rằng Kiều Đông biểu hiện rất tích cực, liền tính toán đem Kiều Đông điều đến vị trí trưởng khoa, không nghĩ tới bằng hữu Kiều Đông nghe được chuyện này, lập tức lôi kéo vợ cùng đồng nghiệp khác tìm lãnh đạo làm loạn.

Người kia tự xưng so với Kiều Đông sớm tới 5 năm, ở vị trí này là người làm công nhiều nhất, như vậy ít nhiều hắn cũng phải được thăng chức, nhưng hiện tại vẫn còn dậm chân tại vị trí này, vất vả lắm mới có cơ hội thăng chức, chức vụ kia cũng nên cho hắn, chứ không phải cho người có tuổi nghề ít nhất là Kiều Đông.

Hơn nữa người kia cùng vợ hắn trước kia rất biết lấy lòng người khác, thường xuyên giúp đỡ mọi người, lại luôn từ trong nhà lấy bánh bột ngô cùng đậu tán nhuyễn làm màn thầu phân cho mọi người, hai vợ chồng nơi nơi bán thảm sau, cư nhiên có không ít người cùng bọn họ đi tìm lãnh đạo kháng nghị.

Nói rằng lãnh đạo cố ý thiên vị Kiều Đông, cuối cùng không chịu nổi việc nhiều người chạy tới cửa văn phòng lăn lộn, nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát để mọi người đề cử, công bằng cạnh tranh, làm Kiều Đông cùng người kia từng người kéo phiếu, ai kéo phiếu nhiều hơn liền làm trưởng khoa.

Đương nhiên Kiều Đông cùng Trần Nguyệt biết cái này, quả thực sắp tức chết rồi.

Bọn họ sống hơn ba mươi năm, gặp người muôn hình muôn vẻ, lại chưa từng gặp qua loại người không biết xấu hổ như vậy.

Nhưng mà lại có biện pháp nào?

Vợ chồng kia sớm đã vạn toàn chuẩn bị, đơn vị có hơn phân nửa người đều được bọn họ đối đãi tốt, cái gọi là ăn ké chột dạ, của cho là của nợ, những người đó khẳng định hướng về đôi vợ chồng kia.

Trần Nguyệt cùng Kiều Đông ầm ĩ hồi lâu, đến cuối cùng Trần Nguyệt nhịn xuống, bụm mặt nhỏ giọng khóc nức nở.

Kiều Đông đứng ở cửa sổ, mặt đầy u sầu hút thuốc.

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

Trần Nguyệt mới vô tri vô giác ý thức được Kiều Gia Nặc còn trong phòng khách, vội vàng dùng mu bàn tay thô bạo lau đi nước mắt, liếc mắt hoang mang dập tắt điếu thuốc Kiều Đông, đứng dậy đi mở cửa.

Kiều Gia Nặc đứng ở ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đỏ bừng của Trần Nguyệt, quan tâm hỏi: “Mẹ, sao người lại khóc?”

“Vừa rồi có hạt cát bay vào mắt, hiện tại không sao nữa rồi.” Trần Nguyệt hít hít cái mũi, vuốt sợi tóc mềm mại của Kiều Gia Nặc, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười , “Ăn xong rồi sao? Mẹ đi rửa chén.”

Kiều Gia Nặc không động, ngoan ngoãn nói: “Con đã đem chén rửa sạch, bàn trà cũng lau.”

Trần Nguyệt sửng sốt hai giây, ngơ ngẩn nhìn gương mặt xinh đẹp của đứa con trai nhà mình, trong lòng lại cuộn lên một trận chua xót.

Ai lại không muốn cho đứa trẻ nhà mình có một cuộc sống tốt hơn?

Được sống lại lần nữa, lúc này Kiều Gia Nặc sao có thể không biết Trần Nguyệt trong lòng suy nghĩ cái gì? Cậu nhào lên trước ôm lấy eo Trần Nguyệt , an ủi nói: “Mẹ, có người cùng ba ba, con rất hạnh phúc.”

Chua xót trong lòng Trần Nguyệt nhanh chóng tan đi, bỗng bật cười, nhéo má Kiều Gia Nặc hỏi: “Thật vậy chăng?”

Kiều Gia Nặc ngửa đầu nhìn về phía Trần Nguyệt, trịnh trọng gật đầu: “Thật sự.”

Trần Nguyệt ôm lấy Kiều Gia Nặc, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại, theo sau nhẹ giọng thở dài: “Có con cùng ba ba bên cạnh, mẹ cũng rất hạnh phúc.”

“Cái kia mẹ đừng lo lắng.” Kiều Gia Nặc nói, “Mọi thứ sẽ tốt lên.”

Trần Nguyệt không biết Kiều Gia Nặc nói “Tốt lên” là phương diện kia, cô nàng chỉ nghĩ con trai đang an ủi mình, cười cười, cũng không đem chuyện này để trong lòng.

9 giờ tối, Kiều Gia Nặc đúng giờ lên giường ngủ.

Cậu còn không buồn ngủ, liền đem ký ức đời trước đem ra chải vuốt một lần, cậu nhớ rõ người kia sau khi làm trưởng khoa vốn dĩ đã là ván đã đóng thuyền, không ngờ nửa đường sát xuất ra Trình Giảo Kim —— cha mẹ Hoắc Vũ Thanh chút quan hệ, tìm mọi cách đem tin tức này tiết lộ cho lãnh đạo nhóm xuống dưới kiểm tra.

Đại lãnh đạo nhóm tự nhiên sẽ không cho phép người kia làm xằng làm bậy, vì thế tự mình gọi lãnh đạo, mệnh lệnh nhất định phải đem chuyện này xử lý thỏa đáng.

Lãnh đạo được phân phó, lập tức eo cũng thẳng thắn, tức muốn hộc máu đem chuyện người kia làm loạn toàn bộ mắng đến máu chó phun đầu, lại đem vị trí trưởng khoa trả lại cho Kiều Đông.

Kiều Đông sau khi lên làm trưởng khoa, công việc nhẹ đi không ít, cũng tăng thêm một ít tiền lương, tiền đồ một mảng rộng thoáng, đáng tiếc Kiều Đông cùng Trần Nguyệt không cao hứng được bao lâu, ác mộng liền tới.

Chính sách đổi mới của quốc gia được tiến hành, Phòng Kiều Đông lãnh đạo rất mau liền xuất hiện nhiều danh sách phế thải. Phòng không có, Kiều Đông bị điều đi bên ngoài vì đặc thù của vị trí này, dãi nắng dầm mưa, không chỉ có tiền lương thấp phúc lợi kém, còn rơi xuống một thân bệnh tật.

Ngược lại tên bằng hữu kia của Kiều Đông, lãnh đạo vì trấn an hắn, tùy tiện cho hắn một cái chức vị nhỏ, kết quả hắn mới vừa điều qua không lâu, lãnh đạo phía trên được thăng chức, hắn cũng thuận thế lên vị trí lãnh đạo, mặt sau hắn không làm gì, lại ăn tiền lãi của chính sách quốc gia, dọc theo đường đi, kế tiếp thăng chức.

Nghĩ nghĩ, Kiều Gia Nặc buồn ngủ.

Cậu trở mình, mặt bên đối với cửa sổ lớn mở rộng, không có điều hòa cùng quạt, cậu chỉ có thể dựa vào gió đêm xua tan đi cái nóng quanh thân.

Lần này vô luận như thế nào cũng không thể để ba cậu ngồi vào cái vị trí trưởng khoa kia.

Kiều Gia Nặc âm thầm hạ quyết tâm, một hồi liền ngủ say.

Ngày hôm sau.

Kiều Gia Nặc ăn xong cơm sáng, đi theo Trần Nguyệt lấy xe, gặp phải Liêm Tấn Hoa bị đánh đến mặt mũi bầm dập, cậu có chút hoảng sợ, không nghĩ tới Liêm cảnh sát đánh con mình sẽ tàn nhẫn như vậy.

Liêm Tấn Hoa như gà con ủ rũ cụp đuôi đi theo phía sau Liêm cảnh sát, đối mắt với Kiều Gia Nặc, mắt nhỏ lập tức phát ra thù hận .

Kiều Gia Nặc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm bộ không thấy.

Trần Nguyệt cũng bị bộ dáng này của Liêm Tấn Hoa dọa sợ , biểu tình phức tạp khuyên Liêm cảnh sát: “Lão Liêm à, biết là đứa trẻ này phạm sai lầm, ông cũng không cần giáo huấn tàn nhẫn như vậy đi,chuyện này mà truyền ra ngoài người khác sẽ nói ông ngược đãi trẻ con.”

Nhắc tới chuyện này, Liêm cảnh sát lại muốn đốn khí: “Tiểu tử thúi này không đánh không được, hiện tại không giáo huấn nó, không chừng về sau tôi phải cùng đồng sự tới lãnh người.”

Kiều Gia Nặc nói: “Liêm thúc thúc nói đúng.”

Trần Nguyệt ấn trán Kiều Gia Nặc : “Đi đi đi, người lớn nói chuyện, con nít đừng xen mồm.”

Kiều Gia Nặc thè lưỡi, lại nhìn về phía Liêm Tấn Hoa, phát hiện Liêm Tấn Hoa sau khi nghe xong câu vừa rồi, tức giận đến gương mặt bụ bẫm xanh càng thêm xanh.