Kiều Gia Nặc sửng sốt trong chốc lát, mới phản ứng lời Cận Trữ nói .
Cậu không đến mức như đứa trẻ chín tuổi mà bực bội, chỉ là cảm thấy có chút lực bất tòng tâm thôi, Kiều Gia Nặc đặc biệt chú ý tới đáy mắt đầy cảm xúc mâu thuẫn của Cận Trữ, một cổ vô lực cơ hồ bao chùm lấy hắn.
Không nóng nảy.
Từ từ tới.
Dù sao cũng phải có quá trình.
Ai bảo cậu trước kia lại cùng Liêm Tấn Hoa làm bạn chứ?
Kiều Gia Nặc chỉ có thể tự an ủi chính mình, cậu sợ nếu ép buộc đem Cận Trữ ôm thật chặt, ngược lại sẽ đẩy đối phương xa hơn.
Vì thế cậu tiếp tục lui về sau, uyển chuyển đưa ra kiến nghị: “Cậu hiện tại đi không thuận tiện, tôi sức lực lớn, có thể cõng cậu về.”
Cuối cùng, lại sợ tổn thương đến lòng tự trọng của Cận Trữ, vội vàng làm bộ theo lý thường tình mà bổ sung: “Ai nói do chúng ta là bạn học chứ? Cô Chu nói bạn học gặp khó khăn nên trợ giúp lẫn nhau, chân cậu bị thương, tôi vốn dĩ nên giúp cậu.”
Cận Trữ vẫn luôn không nói gì, WC an tĩnh chỉ có âm thanh của Kiều Gia Nặc lải nhải.
Nào biết Kiều Gia Nặc nói xong chữ cuối, cùng thời điểm, Cận Trữ đột nhiên ngước mắt nhìn về phía cậu, con ngươi đen nhánh phảng phất làn sóng mãnh liệt như muốn tàn sát bừa bãi, hắn xanh mặt, mở miệng phun ra một câu: “Tôi không cần sự tốt bụng giả tạo của cậu.”
Kiều Gia Nặc thoáng chốc ngơ ngẩn.
Cận Trữ không hề để ý đến Kiều Gia Nặc, cứ như nếu nhìn lâu thêm chút nữa đôi mắt của hắn sẽ bị ô uế, hắn dựa lấy vách tường, miễn cưỡng đứng thẳng người, sau đó liền quấn băng vải có chút dơ trên mặt đất dùng chân trực tiếp đạp lên, cố hết sức đi khập khiễng về phía hướng cửa WC.
Thân thể Kiều Gia Nặc cứng đờ tại chỗ, đến lúc nghe thấy tiếng bước chân của Cận Trữ dần biến mất bên tai, mới động hai chân có chút tê dại, xoay người đi ra WC.
-
Khi Kiều Gia Nặc vào phòng học, Cận Trữ đã trở về chỗ ngồi.
Bởi vì Cận Trữ vóc dáng lùn, chỗ ngồi của hắn bị chủ nhiệm Chu xắp xếp ngồi ở bàn thứ hai bên cửa sổ.
Ánh mặt trời hạ xuống xuyên qua cửa kính len lỏi vào trong, đem Cận Trữ tóc đen nhuộm thành màu nâu, gáy hắn lọt vào mắt Kiều Gia Nặc, đôi tay ghé vào bàn học, tay phải có chút phập phồng, tựa hồ đã bắt đầu làm bài tập.
Kiều Gia Nặc lại nhớ tới ——
Cận Trữ thành tích học tập rất tốt, từ nhỏ đến lớn đều cầm cờ đi trước, nếu không phải hắn trước khi thi đại học bị Cận phụ cùng Cận lão phu nhân gọi về Đế Đô, có lẽ sẽ thi đậu trường đại học tốt nhất trong nước, sau đó trở thành danh nhân.
Đời trước cậu không chú ý Cận Trữ, chưa bao giờ chú ý nhất cử nhất động của Cận Trữ, hiện tại trọng sinh trở về, trong mắt chỉ có Cận Trữ, chú ý rồi mới phát hiện khi còn nhỏ Cận Trữ thì ra là một đứa trẻ ngoan như vậy, ngoan ngoãn làm người đau lòng.
Kiều Gia Nặc đứng ở cửa phòng học rất lâu, cho đến lúc Cận Trữ quay đầu, ánh mắt cậu đối diện với ánh mắt hắn, như có tật giật mình mà cuống quít thu hồi ánh mắt, chạy nhanh về chỗ ngồi của mình.
Buổi chiều có một tiết ngữ văn cùng một tiết thể dục.
Giáo viên ngữ văn là chủ nhiệm lớp - cô Chu, hai mươi tám tuổi, cô cắt kiểu tóc đang thịnh hành lúc bấy giờ, khuôn mặt tròn tròn, mắt nhỏ, thường xuyên cười tủm tỉm, nhưng lúc giảng dạy thực sự rất nghiêm khắc, đặc biệt là đối với học sinh ngủ gà ngủ gật, bỏ tiết, còn thường xuyên phạt học sinh đứng cuối lớp nghe giảng bài.
Bất quá cô Chu đối với Cận Trữ phá lệ ôn hòa, ngữ khí nói chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn, cũng cơ hồ không quở trách hay trừng phạt hắn, không biết là bởi vì Cận Trữ thành tích học tập tốt, hay bởi vì bà ngoại Bạch Trí Tuệ đã về hưu trước đó là đồng nghiệp cũ của cô Chu.
Ra tiết, cô Chu với khuôn mặt nghiêm túc không giống ngày thường nhanh chóng khôi phục tươi cười, tiếp tục đứng trên bục giảng, dường như không nghe được chuông tan học, ánh mắt bất mãn nhìn xuống dưới quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Liêm Tấn Hoa.
“Liêm Tấn Hoa, Cát Hàng, Ngô Dực, Kiều Gia Nặc.” Cô Chu gằn từng chữ một điểm danh, “Tới văn phòng cô một chuyến.”
Nói xong, cô Chu xoay người đi ra phòng học.
Các bạn học trong lớp bắt đầu đứng lên cãi vã, trừ Kiều Gia Nặc ra ba người còn lại mặt đều kinh hoảng, hiển nhiên bọn họ đoán được cô Chu tìm bọn họ vì cái gì.
Kiều Gia Nặc đi ra ngoài, đột nhiên bị một bàn tay nhỏ túm chặt góc áo, cậu dừng lại bước chân, quay đầu lại, vừa lúc đối mặt với đôi mắt hạnh tròn xoe màu nâu, cùng với khuôn mặt nhỏ trắng nõn xinh đẹp đang giương lên.
“Kiều Gia Nặc, tôi đi cùng cậu, sẽ nói với cô Chu đều là do Liêm Tấn Hoa cùng Cát Hàng, bọn họ khi dễ Cận Trữ, cậu cùng Ngô Dực không làm gì cả.” Hoắc Vũ Thanh có chút đắc ý, rất tranh công mà nói.
Hoắc Vũ Thanh tháng trước mới vừa tròn chín tuổi, mái tóc óng dài thả xuống, vừa vặn qua vai, bao lấy khuôn mặt nhỏ, đôi mắt to tròn dường như trong suốt như thủy tinh, sạch sẽ linh động, miệng nhỏ như quả anh đào, Hoắc Vũ Thanh khi chu miệng rất đáng yêu.
Thành tích của cô bé rất tốt, cũng do giáo viên chọn rất khéo tay, còn thường xuyên ở trước toàn bộ giáo viên cho cô bé tham gia vào các hoạt động biểu diễn đơn ca hoặc độc vũ, trong hay ngoài lớp đều có rất nhiều bạn học thích Hoắc Vũ Thanh.
Không bao gồm Kiều Gia Nặc.
Kiều Gia Nặc lạnh lùng liếc mắt nhìn góc áo đang bị tay Hoắc Vũ Thanh nắm, lông mày nhíu lại, có vẻ như hồi tưởng đến đoạn kí ức không mấy tốt đẹp nào đó, sắc mặt của cậu thật sự rất khó coi, sau đó đẩy tay Hoắc Vũ Thanh ra .
“Không cần cậu xen vào việc người khác.”
Lời còn chưa dứt, cũng mặc kệ Hoắc Vũ Thanh ủy khuất đến sắp khóc, Kiều Gia Nặc quay đầu bước đi.
Trước khi rời khỏi phòng học, Kiều Gia Nặc nhịn không được quay đầu hướng sang bàn học thứ hai bên cửa sổ nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy Cận Trữ an tĩnh ngồi tại chỗ, chôn đầu, tay phải nắm bút bi làm bài trên sách luyện tập, quanh thân hắn như có một lớp chắn, kín mít ngăn cách hắn với bên ngoài, dường như không thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, tựa hồ dù bên ngoài có phát sinh chuyện gì đi nữa cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Kiều Gia Nặc nhìn trong chốc lát, liền thu hồi ánh mắt.
Đi vào văn phòng, cô Chu đã ngồi vào bàn làm việc trước, thấy bọn họ ngoan ngoãn đồng thanh hô báo cáo mới đi vào, sắc mặt đang khó coi của cô Chu bấy giờ cũng hòa hoãn đi một nửa.
“Các em biết các em làm sai chuyện gì sao?”
Liêm Tấn Hoa cùng Cát Hàng lặng lẽ đứng phía sau Kiều Gia Nặc cùng Ngô Dực, hai đứa lấm la lấm lét nhìn nhau vài lần, cũng không dám nói chuyện —— bọn họ rốt cuộc chỉ là những đứa trẻ chín tuổi, chỉ dám lén lút sau lưng làm ầm ĩ, cũng không dám trêu chọc lão sư.
Ngô Dực cắn môi, trên mặt tràn ngập rối rắm, yếu đuối mà mở miệng: “Thực xin lỗi cô Chu, chúng em……”
“Cô Chu .” Kiều Gia Nặc bỗng nhiên đánh gãy lời nói của Ngô Dực: “Chúng em sai rồi.”
Cô xụ mặt hỏi: “Sai chỗ nào rồi?”
Lòng bàn tay Kiều Gia Nặc quy củ dán bên người, đứng thẳng tắp, giọng nói hùng hồn nhưng đầy lý lẽ: “Liêm Tấn Hoa cùng Cát Hàng không nên đem Cận Trữ ném trong WC, khi dễ hắn, đánh hắn, em cùng Ngô Dực càng không nên ở bên cạnh nhìn, chúng em phải ngăn cản hành vi xấu xa của bọn họ sớm hơn.”
Liêm Tấn Hoa cùng Cát Hàng chưa nghĩ đến Kiều Gia Nặc sẽ thản nhiên thừa nhận sai lầm nhanh như vậy, đầu tiên là cảm thấy kinh ngạc, kết quả nghe Kiều Gia Nặc nói xong, cả hai đều trợn tròn mắt.
Kiều Gia Nặc là có ý gì?
Nói như vậy có phải là do bọn họ không chứ!
“Không phải, cô Chu!” Liêm Tấn Hoa vội vàng lớn giọng reo lên, “Chúng em không có khi dễ Cận Trữ, đều là Kiều Gia Nặc nói bậy!”
Kiều Gia Nặc bình tĩnh phản bác: “Tôi cùng Ngô Dực tận mắt nhìn thấy các người đem Cận Trữ đẩy đến góc tường, còn muốn đánh cậu ấy, ngay cả những người khác cũng biết chuyện này.”
Liêm Tấn Hoa dậm chân: “Trong WC chỉ có vài người chúng ta, làm sao có những người khác!”
Kiều Gia Nặc cười như không cười nhìn hắn: “Bằng không cô Chu làm sao biết cậu cùng Cát Hàng khi dễ Cận Trữ ?”
“……”
Liêm Tấn Hoa lập tức nghẹn lời.
Rất nhanh, hắn cùng Cát Hàng đồng thời phản ứng ——
Đúng a!
Cô Chu như thế nào biết chuyện này? Chẳng lẽ thật sự có người thấy bọn họ đem Cận Trữ ném trong WC.
Bọn họ càng nghĩ càng chột dạ, khí thế lập tức giảm xuống.
Bất quá Liêm Tấn Hoa vẫn là vịt chết mỏ vẫn còn cứng nói: “Em, chúng em chỉ là đẩy Cận Trữ vài cái, chúng em không có đánh hắn.”
Cát Hàng thấy Liêm Tấn Hoa nói như vậy, vội vàng gật đầu như đảo tỏi, đi theo phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, chỉ đẩy vài cái không tính là cái gì .”
Cô Chu không nói chuyện, lại đem phản ứng của mấy đứa trẻ toàn bộ thu vào trong mắt, chú ý tới thái độ theo lý thường tình của Liêm Tấn Hoa cùng Cát Hàng, trái tim như bị bóp nghẹn, đôi tay đặt ở đầu gối dần dần nắm chặt.
Kiều Gia Nặc bất động liếc mắt nhìn xuống tay cô Chu, tiếp tục lớn tiếng nói: “Các người nói không đánh liền không đánh? Chính mắt chúng tôi thấy!”
Liêm Tấn Hoa lớn giọng hơn nữa hỏi lại: “Chúng ta vì cái gì muốn đánh hắn?”
Lúc này, trong văn phòng đang có một số giáo viên đã tan tiết, liền chú ý tới động tĩnh bên này, một bên trò chuyện một bên nghiêng đầu đi qua, kết quả mới tới gần liền nghe được Liêm Tấn Hoa ủy khuất lại phẫn nộ la lên.
Một vài giáo viên nhìn qua, chỉ thấy Liêm Tấn Hoa bụ bẫm mặt đỏ như đít khỉ, xung quanh mắt nhỏ còn có nước mắt, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.
Trái lại Kiều Gia Nặc đứng bên cạnh, mặt không đổi sắc, lười biếng không thèm liếc mắt nhìn Liêm Tấn Hoa nấy một cái.
Vài giáo viên không khỏi động lòng trắc ẩn, nhỏ giọng nói tiếp.
“Làm sao vậy? Sao lại đem đứa trẻ làm thành cái dạng này.”
“Đúng vậy, có chuyện gì có thể từ từ nói, không cần đối với con nít quá nghiêm khắc, bằng không sau này sao có thể hướng đứa trẻ này thành một người cha tốt?”
Còn có một giáo viên nữ rút một vài miếng giấy, chuẩn bị đưa cho Liêm Tấn Hoa.
Chỉ là miếng giấy kia còn chưa kịp đưa tới, bên tai bỗng nhiên vang lên âm thanh mạnh mẽ của Kiều Gia Nặc: “Bởi vì các người nói Cận Trữ là đứa con hoang, là bị người đàn ông ngoài dã thú kia đem về, các người muốn biết người đàn ông kia là ai, cho nên mới đánh Cận Trữ.”
Lời vừa nói ra, tất cả giáo viên đều kinh sợ.
Tuy rằng thường xuyên sẽ có người đem “đứa con hoang” treo ở ngoài miệng, nhưng cái này chính là lăng mạ, cơ hồ rất khó nghe, căn bản không có người dám quang minh chính đại đem nó nói ra.
Mà hiện tại……
Cái từ này lại bị một đứa trẻ chín tuổi nói ra.
Cô Chu nhìn đám người Liêm Tấn Hoa cùng Cát Hàng mặt chột dạ, thoáng chốc trong lòng hiểu rõ, ngay cả vừa rồi giáo viên định đưa giấy cũng đứng thẳng người, lạnh mặt đem giấy trở về.
Cô Chu nhìn về phía người vẫn luôn không nói chuyện: “Ngô Dực, em thành thật nói cho cô biết, các em ở sau lưng nói như vậy với Cận Trữ sao?”
Ngô Dực đầu thiếu chút nữa vùi vào cổ áo, hắn moi móng tay, nơm nớp lo sợ lại lắc đầu lại gật đầu.
Cô Chu nhấp môi, điều chỉnh khuôn mặt đang đen như đáy nồi.
Lúc này Liêm Tấn Hoa hoàn toàn luống cuống: “Em chưa nói, em chưa nói Cận Trữ là đứa con hoang!”
Kiều Gia Nặc nói: “Chính là mày nói, bằng không sao mày biết đứa con hoang có nghĩa là gì?”
Liêm Tấn Hoa nước mắt tuôn ra tại chỗ: “Là mẹ tao nói, mẹ tao nói Cận Trữ là đứa con hoang, Cận Trữ là đứa không ai cần, tao cái gì cũng chưa nói……”
Sau đó, oa một tiếng khóc.
Cô Chu nhìn Liêm Tấn Hoa mặt tràn đầy nước mắt, đột nhiên nói không ra lời.
Nếu là trước kia, cô khẳng định là chạy nhanh tiến lên ôm Liêm Tấn Hoa, tốt bụng an ủi một phen, nhưng hiện tại, cô nhớ tới Liêm Tấn Hoa vừa rồi cùng với những lời nói đó, liền cảm thấy cả người đều bị ném vào trên nền tuyết, tâm đều lạnh.
Cô không dám tưởng tượng.
Vì cái gì mà một đứa trẻ chín tuổi có thể nói ra ác độc như vậy? Vì cái gì mà một người lớn sẽ dạy đứa con mình nói ra như vậy?
Cô toàn tâm toàn ý dạy dỗ những đứa trẻ trong lớp học, hy vọng bọn chúng sau này trở thành mầm giống cho quốc gia, vì xã hội mà góp một viên gạch, chính là muốn những đứa trẻ sau này trở thành người trụ cột trong gia đình thế nhưng ở sau lưng lại khua môi múa mép!
Cô Chu nhắm mắt, trầm giọng nói: “Được rồi, đừng khóc, chiều nay sau khi tan học, cô sẽ cùng Cát Hàng đến từng nhà, tìm cha mẹ các em”