Vẫn Còn Thương Nhớ Em

Chương 35: Say rượu

Vẻ mặt vui cười của Lam Di không kéo dài được bao lâu, trong phòng làm việc của anh bầu không khí hiện tại đang rất căng thẳng. Càng lúc, Vu Dịch nét mặt càng trở nên nhăn lại. Điềm báo rằng chắc chắc chuyện không thuận lợi sẽ xảy ra.

- Đường tổng, không biết ngài cảm thấy dự án lần này thế nào nhỉ? Có vẻ ngài không mấy hài lòng thì phải?

Ngay cả trợ lý bên cạnh cô ta cũng hoài nghi, dự án lần này phải bỏ bao tâm huyết. Cả hai đều tràn ngập sự lo lắng không nguôi, nhưng với niềm tin mà Lam Di đặt ra thì chắc chắn sẽ thuận lợi. Vì vậy bình tĩnh lại, mọi chuyển sẽ ổn không có gì phải lo.

- Phải thông báo một điều rằng, tôi rất lấy làm tiếc. Tập đoàn của tôi sẽ không chấp nhận dự án lần này để đầu tư. Các bảng vẽ đều thiếu tính sáng tạo, trang phục quả thật không ấn tượng.

Lời nói như sét đánh ngang tai của anh làm hai người đang có mặt ở đây hốt hoảng. Lam Di ngỡ ngàng, không biết tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra. Vu Dịch quả thật không có mắt, cả công ty cô ai cũng hài lòng thế mà mỗi anh là khác. Không có tập đoàn đá quý đầu tư để thiết kế trang phục, chắc chắn mọi thứ sẽ trở nên công cốc.

- Ngài, ngài nói sao cơ? Đường tổng ngài thử xem lại xem, chắc chắn chúng tôi sẽ tận tâm không khiến ngài thất vọng đâu ạ. Quả thật đá quý của tập đoàn rất hợp với mẫu trang phục chúng tôi thiết kế mà.

Dù cô ta nói thế nào, Đường Vu Dịch vẫn không thay đổi quyết định. Gương mặt anh rất nghiêm túc, một khi anh đã từ chối điều gì thì cố năn nỉ thế nào thì anh cũng không thay đổi quyết định.

- Cô Lam, tôi đã nói rồi nên không muốn nhắc lại lần nữa. Những mẫu trang phục này thật sự quá lố, không lẽ đầu tư để rồi lỗ vốn hay sao. Xin mời cô về cho, đừng để mất thời gian của tôi.

Nói rồi anh đứng lên, quay trở lại bàn làm việc của mình. Chuyện gì đang xảy ra thế này, Lam Di được một phen đứng hình. Chẳng lẽ trở về với tay trắng, điều đó thật sự có phải là quá nhục nhã rồi không.

- Đường tổng, sao ngài lại ích kỉ như vậy. Nếu không hợp ý ngài thì ngài có thể góp ý để tôi sửa lại mà. Ngài không cho tôi một cơ hội ư? Không lẽ ngài cũng không định nể mặt tôi là bạn thân của Nhu Mễ?

Nghe Lam Di nói vậy không khác nào khiến mọi người phải phì cười, có những chuyện cũng không nên nể mặt mà chỉ cần lợi ích trước mặt. Quan niệm của Vu Dịch là thế, những lời nói vô ích này càng làm anh khẳng định với quyết định của mình.

- Nể mặt? Tôi phải để lợi ích của tập đoàn là sự ưu tiên chứ, đừng nói nhiều nữa, vô ích thôi cô Lam à.

Chưa bao giờ, Lam Di bị từ chối phũ phàng như thế này. Không nhẫn nhịn được nữa nên cô ta tức giận, chẳng cần tập đoàn của anh thì còn nhiều tập đoàn khác cơ mà.

- Được rồi, nếu anh nói vậy thì tôi sẽ đi. Nên nhớ, nếu tôi mà thành công dù anh có nài nỉ hợp tác thì tôi cũng không đồng ý đâu.

Từ sáng đến giờ, Vu Dịch cũng cảm thấy mình luôn gặp những chuyện vô bổ. Thật là mất thời gian, anh đã cho Lam Di cơ hội lần trước rồi thế mà lần này lại không cải thiện. Không cố gắng thì phải chịu hậu quả mà thôi.

*Reng, reng…

- Alo?

- Khụ, khụ…Đường tổng à. Chiều nay ngài có nổi tiệc với đối tác đó ạ. Tôi vừa mới nhận được thông báo từ phía họ.

Là cậu trợ lý của anh, thật vất vả khi vừa ốm mà vẫn phải làm việc tại nhà. Anh cũng công nhận sự tận tâm này của cậu.

- Ừ tôi biết rồi, cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt đi. Mọi chuyện còn lại tôi tự lo là được rồi.

*Rầm.

Người bên cạnh một phen giật mình khi thấy tiểu thư nhà mình lại đóng cửa mạnh như thế. Đây là phòng làm việc của Đường Vu Dịch, nếu càng khiến anh ta cảm thấy khó chịu thì bản thân tự rước họa vào người. Dường như, Lam Di rất tức giận.

- Tại sao lại như thế, tại sao? Nhu Mễ à Nhu Mễ, tôi đã dặn cô gọi cho Vu Dịch bảo anh ta đồng ý cơ mà. Không lẽ là bạn thân mà cô không chịu giúp tôi hay sao, thật là tức chết mà.

Nơi đây là chốn công sở, mọi hành động đều phải cẩn thận. Hơn nữa đây còn là tập đoàn của người khác, người ta nếu đi ngang qua chắc chắn sẽ để ý Lam Di và đánh giá. Tiếng lành tiếng dữ đồn xa, lại một phen xôn xao nguyên ý xấu nói về cô ta cho mà coi. Người bên cạnh Lam Di rất rõ điều đó nên có căn dặn:

- Tiểu thư, tôi nghỉ người nên cẩn trọng hành động một chút ạ. Về đến công ty mình thì trút giận sau cũng được mà.

Vẻ mặt nhăn nhó khó coi là một lần nữa được hiện lên rõ ràng, đây có vẻ là đang dậy cô là phải nhận nhịn. Sao có thể được chứ, đã tức rồi thì làm sao mà nhịn được đây.

- Không cần phải dạy đời tôi, chúng ta về đi. Tìm đối tác mới cho dự án lần này. Không cần anh ta giúp tôi vẫn làm được.

________________________________________

Đêm tối tĩnh lặng, vừa tắt đèn chưa ngủ được bao lâu thì Tuệ Yên cảm thật bản thân thật khó ngủ khi bên ngoài cứ vang lên tiếng còi xe inh ỏi. Giờ này mà Đường gia vẫn có khách, cô hơi mệt mỏi lật chăn ra mà xuống giường.

Đúng lúc này, nhà ngoài được bật đèn sáng trưng. Đường Sâm vừa cúp may xong thì không khỏi lo lắng, khi thấy Lưu Tuệ Yên ra ngoài ông mới hốt hoảng gọi cô lại. Dường như có chuyện rất quan trọng thì phải.

- Sam Sam à, cháu cần chìa khóa cổng rồi ra mở cửa giúp ông được không. Thật xin lỗi cháu vì làm phiền lúc cháu đang ngủ thế này.

Cũng thật là hơi mệt mỏi nhưng quả thật không biết giờ này mà ai còn tới chơi đây. Giờ này ông vẫn phải tiếp khách, ông nội Vu Dịch thường có thói quen ngủ sớm nên lần này có vẻ làm khó ông rồi.

Dì Dương vì mệt nên giờ đây ngủ rất say, đêm đến tiết trời đã có sương nên khá lạnh. Cô khoác thêm áo khoác ngoài rồi ra mở cửa cổng cho chiếc xe con tiến vào.

Đợi đến khi người trong xe bước ra, cô thấy nhìn qua người đàn ông này có vẻ không được khỏe. Còn anh ta thì nhìn vào trong xe mà không khỏi lo lắng.

- Cô gì ơi, có thể giúp tôi dìu Đường tổng được không?