Cuối cùng, mọi chuyện cũng theo dự tính đã định của Tuệ Yên, cô bịa lý do rằng mình trong lúc đi về cảm thấy người không được khỏe. Vì nghĩ điều khiển phương tiện trong tình trạng mơ hồ vì chóng mặt như vậy là không tốt cho nên cô mới ghé vào nhà của một người bạn thân nghỉ ngơi rồi thϊếp đi lúc nào không hay. Máy cô sập nguồn nên cũng không thể bắt máy.
Tuy biết lợi dụng lòng tin của ba mẹ như vậy là sai nhưng trong tình huống thế này thì không còn cách nào khác. Ông bà Lưu sau khi nghe kể thì thấy cô đúng thật sắc mặt không được khỏe, người thì phờ phạc đi thấy rõ nên nhà cũng không truy cứu gì thêm mà bảo cô nghỉ ngơi.
- Ba, mẹ...con xin lỗi. Con đúng là đứa con gái không ra gì.
Lời hối hận từ tận đáy lòng không thể thốt ra, cô chỉ biết nói dối để ba mẹ yên tâm. Hình ảnh ân ái kia cứ vậy xuất hiện rồi dày vò ám ảnh Tuệ Yên không nguôi.
Tý nữa, cô sẽ phải gọi cho bạn thân để phòng trường hợp ba hoặc mẹ tìm đến xác minh, mong sao cô ấy có thể hiểu cho cô và giúp lần này.
Cầm viên thuốc trên tay, vừa vào phòng cô đã vội vã lấy ra uống. Là thuốc tránh thai, sau khi từ bar về thì Lưu Tuệ Yên có ghé vào tiệm để mua thứ này.
Không biết nó có tác dụng không vì có nghe nói rằng có người vẫn có thai bình thường sau khi phòng ngừa bằng loại thuốc. Nhưng cô vẫn sẽ thử với hy vọng, không thể để vì sự cố kia mà lại làm kẻ thứ ba có thai là con của anh được.
Ngẫm lại sự việc tối hôm qua, Lưu Tuệ Yên tự nhốt mình trong phòng mà ngồi ngọn trên giường ôm lấy chân mà khóc. Bản thân đã đánh mất tất cả, thứ quý giá lại trao cho người mà mình không muốn gặp lại.
Hối hận ư? Giờ không kịp nói điều đó nữa rồi. Tại sao lại vậy chứ, tại sao lại chuốc thuốc cô. Tuệ Yên có thể ngờ ngờ đoán rằng nguyên nhân từ ly rượu đó mà ra nhưng mình với người con gái ấy chưa từng gặp mặt. Sao lại có chuyện hãm hại này.
- Giờ mình phải phải thế nào đây?
_________________________________
Căn phòng vắng lặng, chỉ có tiếng sột soạt của những trang giấy. Công ty đã đến giờ tan làm nên nhân viên ở đây đã dần về hết chỉ còn lại một mình Đường Vu Dịch với những công văn chưa hoàn thành.
Rời khỏi Bar Ticeding, anh đã lái xe đến công ty trong tâm trạng rất đỗi hưng phấn. Tuy nhiên, trong lòng vẫn còn bận tâm về một chuyện chưa được làm rõ.
Dạo này, số lần hai người chạm mặt càng lúc càng nhiều, thậm chí mình và cô ấy đã vượt quá giới hạn.
- Rốt cuộc, là người nào đã sai khiến ông ta. Hay là chính lão dám dụ cô ấy đến đó?
Hai tay chống xuống bàn, Vu Dịch bắt đầu với những điều nghi hoặc. Gác lại giấy tờ sang một bên, anh bắt đầu tính toán một điều gì đó.
Đúng lúc này, chuông điện thoại bắt đầu reo vang. Nhìn vào dãy số mà mi mày anh không khỏi nhíu lại.
- Alo, ông nội. Sao ạ, ông về rồi ư?
Nói chuyện vài ba câu, Vu Dịch rời khỏi chiếc ghế làm việc quen thuộc. Hóa ra, ông đã về nhưng đến bây giờ mới gọi cho anh.
___________________________________
Dưới ánh đèn lung linh, bàn thức ăn với đủ món đã được bày trí từ bao giờ. Nhân viên phục vụ đang tất bật đi lại. Quán này dường như lúc nào cũng đông khách.
Tại một góc ở nhà hàng, người phụ nữ đang cười nói rất rôn rả với người đàn ông qua tuổi trung niên. Thoại nhìn, có vẻ rất giống hai ông cháu đang trò chuyện.
- Nhu Mễ à, đã lâu không gặp mà con xinh đẹp hơn trước rất nhiều đó. Ta mong hai đứa sớm kết hôn rồi sinh cho ta một đứa chắt để ta bế bồng.
Trình Nhu Mễ ái ngại, khẽ phẩy tay. Vẻ mặt khẽ en thẹn khi được người ấy khen đôi điều.
- Dạ, cháu vẫn vậy thôi ạ. Còn chuyện kết hôn, chỉ sợ anh ấy không thích cháu nên sẽ không đồng ý đâu ông. Dù sao tình cảm cũng từ hai phía...
Chưa để Trình Nhu Mễ nói hết câu, ông ấy cất lời xen ngang.
- Không đồng ý là thế nào, ông từ nước ngoài quay về chỉ để thấy hai đứa cháu thành đôi thành lứa. Mà kể cũng tội cho thằng bé, ba mẹ ra đi đột ngột để lại một mình nó. Bây giờ, nó cũng cần có người ở cạnh để an ủi, yêu thương để bù đắp cho những lỗ hổng kia, đó chính là cháu. Có ông làm chủ cháu không cần lo lắng gì hết.
Được Đường lão gia tác hợp, phen này dù Đường Vu Dịch có từ chối cũng chẳng thể nữa rồi. Nhu Mễ không ngừng mừng thầm trong lòng.
- Dạ vâng...ôi anh Vu Dịch, em ở bên này.
Loáng thoáng thấy anh đã đến, Đường Vu Dịch chắc vẫn chưa biết chỗ ông nội ở đâu nên anh đứng quan sát. Trình Nhu Mễ nở nụ cười thật tươi để chào đón người mà cô ta cho rằng là " chồng sắp cưới ".
Nhưng trái ngược lại với sự niềm nở kia, cô ta chỉ nhận lại được ánh mắt không mấy thiện cảm từ anh.
- Tại sao cô lại ở đây? Ông nội, sao ông về nước mà không báo cho cháu biết để cháu đến đón?
Rõ ràng cuộc điện thoại kia, chỉ nhắc rằng ông đã về và hẹn anh ăn tối ở nhà hàng này. Rốt cuộc, tại sao lại có cả cô ta. Từ khi nào mà Nhu Mễ đã trở nên thân thiết với người nhà của anh như thế.
- Thằng bé này, Nhu Mễ ở đây thì có sao. Chính con bé đã đến sân bay đón ông nên tiện thể ông muốn hai đứa cùng ăn cùng với ông không được hả? Dù sao, sắp sửa trong tương lai hai đứa cũng về chung một nhà mà.
TruyenHD
TruyenHD