Lời nói đầu tớ xin chân thành cảm ơn các bạn đã đón đọc bộ truyện này của tớ đến tận bây giờ. Tớ tự nhận thấy văn phong tớ khá nhàm chán và các tình tiết chưa thật sự sâu sắc, vẫn mong các bạn góp ý thẳng thắn, tất cả mọi lời góp ý tớ đều xin phép đón nhận bằng cả tấm lòng ạ.Bên cạnh đó việc trì hoãn chương mới là do lịch học của tớ, đi học lại làm tớ khá mệt mỏi thế nên không có tâm trí để viết truyện mặc dù tớ không bí ý tưởng. Thế nên nhân dịp tết tớ sẽ cố gắng ra thật nhiều trước khi xỉu lên xỉu xuống khi học kì tiếp tục.
—
Ông Jaffa giao cho cậu một chiếc usb và rất nhiều giấy tờ liên quan sau bữa tối của hai gia đình, Pal chắc nịch là như thế, vì cậu và Lev trông rất giống đôi vợ chồng son thật sự. Đây là hồ sơ lưu lại vụ án xảy ra trên đồi Crocus được cho là mật báo chỉ lưu truyền nội bộ cấp ban lãnh đạo trong tổ hình sự. Thông tin được bên pháp y cung cấp và cả hồ sơ chi tiết về mối quan hệ của nữ nạn nhân.
Vinya, 27 tuổi người từng có tiền án tiền sự liên quan đến mại d.â.m. Vào ngày 23 tháng 7 bốn năm về trước, Vinya bị bắt khi đang thực hiện hành vi được cho là dụ dỗ các cô gái trẻ vào làm việc cho một quán karaoke trá hình. Thông qua lời khai, hai cô gái đã kể hết mọi hành vi lừa đảo của Vinya kèm theo lời đe dọa khi họ có ý định trốn thoát. Cô ta sau đó đã lĩnh án phạt 3 năm tù giam tức chỉ vừa được thả ra vào tháng 7 năm ngoái, tính đến nay là gần 6 tháng…
Đọc đến đây, Pal có chút căng thẳng, đóng tệp hồ sơ để vào vali, vệ sinh cá nhân sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ. Lev đã thϊếp đi từ khoảng nửa tiếng trước, cậu đã thấm mệt sau một ngày dài. Pal mở điện thoại, có hơi nheo mắt như thế đang tìm kiếm gì đó, một lúc sau, đoạn tin nhắn với người gửi quen thuộc hiện ra sau lớp mã khoá. Surf đã cập nhật rằng mình đang ở quán bar gần đó thế nên hai người có thể ngồi bàn chuyện ngay bây giờ. Nhìn sang tình yêu bé nhỏ đang nằm ngủ rất ngoan ngoãn trên giường, Pal vớ lấy áo khoác và rời khỏi phòng.
—
00:45 AM
- Đến rồi đấy à. Mày đấy lề mề thật. Tao đã đợi gần cả tiếng rồi.
- Cũng phải đợi Lev ngủ rồi tao mới đi.
Surf nheo mắt nhìn, có hơi nhíu mày, tỏ vẻ rất mệt mỏi đến mức muốn buông xuôi. Không thể hiểu nổi vì sao Lev lại có định kiến nặng nề với mình như thế. Surf biết tình yêu bé nhỏ của cậu bạn thân rất không quý mến cậu, đó cũng là lý do khiến cho mọi lần chuyện trò, tâm sự của cả hai chủ yếu là qua điện thoại. Surf cũng quá lười để giải thích cho người kia hiểu tâm tư của mình, cậu luôn nhắm mắt cho qua bất kể là tình yêu, công việc hay cuộc sống. Đó cũng là lý do cậu có thể kết thân với Pal cũng mang một nguồn năng lượng tương tự, nhưng từ một khoảnh khắc nào đó, Pal đã không còn như thế nữa. Tình yêu làm cho Pal biết nghĩ nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn dù cho chỉ là một chút.
- Đây là thứ mà mày cần. Đối tượng mày nhờ tao để mắt đến dạo gần đây đã không còn xuất hiện nữa. Tao cũng không cách nào liên lạc được với cô gái đó qua messenger kể cuộc hội thoại cuối cùng vào 1 tuần trước.
- Mới chỉ 1 tuần...thì có hơi vội
- Phải. Dù tao cần thêm thời gian để xác định là cô gái đó đã thật sự mất tích. Nhưng điều khiến tao chắc chắn là thằng người yêu của nó đã đến tìm gặp tao.
Pal im lặng một hồi lâu, nhớ lại vụ trên chuyến tàu vài ngày trước, anh có chút ngờ ngợ. Điều khiến Lev gặp nguy hiểm có thể là vì em ấy đã phát hiện ra một phi vụ động trời... Nhìn nhận thông thường dễ thẩy rằng đây hoàn toàn có khả năng là một vụ buôn người, có thể là nội tạng. Những người bị giấu trong thùng đến thời điểm hiện tại vấn chưa có dấu hiệu tỉnh lại dù đã được kí©ɧ ŧɧí©ɧ sóng điện não, không thể điều tra được nguyên nhân họ nằm trong đống thùng carton đó. Pal tặc lưỡi, điều tra ư, nó rõ ràng như ban ngày thế mà. Thời đại này mà nghe đến buôn người trông thì rất man di mọi rợ nhưng cũng không còn lý do nào hợp hơn.
- Bên pháp y đã chuẩn đoán họ bị chết não lâm sàng. Dựa vào kiểm tra máu có thể xác định họ đã bị nhiễm hiv do sử dụng ma túy, có thể đó là nguyên nhân dẫn đến Abscess (áp xe) não.
- Đó chỉ là suy đoán thôi.
- Ờ, chỉ là suy đoán thôi. Họ không tìm thấy bất cứ điều gì bất thường trong bao tử và dạ dày cho thấy nạn nhân đã ăn phải thức ăn ẩm mốc hay chứa bất cứ chất độc hại nào.
Tuy nhiên sự khó hiểu trong vụ án này là từ ngày Pal bắt đầu nhận ra và lần theo những dấu vết đáng ngờ thì chẳng có bất kì hồ sơ báo án nào liên quan được gửi đến cả. Vấn đề nằm ở chỗ không có bất cứ cuộc điều tra nào cho những vụ mất tích hay phải chăng là do sở đã lạc mất hồ sơ báo án? Thật vô lí, cứ cho là mọi người đều không mấy bận tâm nhưng ngày nào cậu cũng kiểm tra kĩ càng những phong thư được gửi đến sở cảnh sát cũng đâu có kết quả gì.
- Mà suýt thì quên mất, việc hôm nay mày nói lúc tao đang trên xe là gì?
- Tao đã có chút thông tin về một tệp khách hàng hay lui tới những quán bar sang trọng dạo gần đây. Mày xem đi.
Surf lấy từ trong vali nhỏ ra một bì thư dày cộp chứa đầy những tấm ảnh trông có hơi bể nét. Nhìn sơ qua cũng phải có trên năm người mặc áo sơ vin đóng thùng, bên ngoài khoác vest, cà vạt chỉn chu.
- Đóng cả cây đồ hiệu trên người mà trông bần hèn thật.
- Phải, tao chỉ cần liếc qua đã biết chúng nó đều là mấy tên đểu cáng lừa gạt những con cừu non ngây thơ mù quáng trước tiền bạc và tình yêu. Mà trong số những tên đó, có đến ba tên có liên quan đến mấy tên côn đồ cho vay nặng lãi. Chuyện này tao nghĩ mày phải tự thân vận động thôi, tao không muốn dính vào giang hồ.
- Đống hình ảnh này mày làm cách nào mà có được?
- Tất nhiên là tao lấy từ camera trong quán rồi, nhưng trong số đó có hai tấm là tao vô tình chụp được khi đang dừng xe để đổ xăng trên đoạn cao tốc từ Sparkle đến tỉnh Emerald.
Surf rít một hơi thuốc lá thật dài, ngẩng mặt lên trần nhà thở đều đều, ly rượu trên bàn cũng đã sắp cạn...chờ mãi một lúc, cậu nói tiếp:
- Trên chuyến xe đó tao vô tình thấy cô nàng khách quen kia vốn chỉ định chụp lại để chọc ghẹo thôi không ngờ lại có ích.
- Là cô gái ngồi bên góc trái hàng ghế sau ư?
- Đúng rồi, 2 tuần trước. Đây là mấu chốt để bổ sung cho việc cô ta chắc chắn đã mất tích. Từ sau hôm đó tao đã không thấy cô gái đó đến quán tao nữa, rồi mãi đến tuần sau thì mày mới liên lạc.
- Tại sao từ đầu mày không...nói luôn chuyện thực ra cô ta đã mất tích hai tuần trời. Mà chọc ghẹo là sao...
Pal ngẩn người, không lẽ nào trong này có cả tên bạn trai cô ta... có nghĩa là trong số người đi cùng trên chiếc xe trong tấm hình này cũng bao gồm cả tên người yêu. Hắn ta nói dối việc không gặp cô gái trong suốt một tuần, trên thực tế là hai tuần... thế thì vô lý lắm. Nếu như là đồng bọn, hắn ta chỉ cần im lặng như thể không quen biết, cứ cho là hai người sinh chuyện cãi vã rồi chia tay, cảnh sát cũng chẳng thể điều tra hắn ta được. Thực tế cũng có thể hắn ta không liên quan và cũng không hề nói dối. Đối với một thiếu nữ ngoài hai mươi mà có đi du lịch đâu đó một tuần thì cũng đâu có gì lạ lẫm? Thay vì tìm đến cảnh sát lại đi hỏi một bartender trông như thể hắn ta biết người này có thể giải quyết câu hỏi của hắn ta vậy.
- Cứ suy nghĩ đi. Đây là số liên lạc của tên đó, kèm theo lời nhắn nếu cô gái có đến thì liên lạc cho hắn. Chuyện sau đó, mày phải tự đưa ra quyết định thôi.
Surf đứng dậy, dúi tờ giấy ghi số điện thoại vào tay Pal, cầm ly uống hết phần còn lại rồi quay gót bước ra khỏi quán. Pal lại bắt đầu rít những hơi thuốc dài đằng đẵng, phải gần ba điếu mới bắt đầu ho khụ khụ mấy tiếng rồi lại ngẩn người như một tên nghiện đang còn men thuốc. Đến khi hết điếu thứ ba Pal vẫn ngồi đó thẫn thờ một lúc lâu sau mới đi về, ly rượu vẫn còn đầy, cậu thậm chí còn chưa từng nhấp môi.
—
1:50 AM
Quay trở về khách sạn, Pal ngồi xuống giường thật nhẹ nhàng, vòng tay ôm lấy người đang nằm bên cạnh vào lòng. Tình hình bây giờ có vẻ như đã bắt đầu tiến sâu vào giấc mộng rồi, liệu cậu có thể tỉnh lại không, còn em ấy nữa, em ấy phải làm sao, hơi thở phả vào cổ người kia, Pal cũng từ từ thả lỏng bản thân chìm vào giấc ngủ.
Dù đã ra khỏi quán từ trước cả Pal, Surf vẫn còn ngồi trong xe, mùi tinh dầu quế xộc lên mũi cũng không giúp tâm trạng cậu ổn hơn. Từng là người ngồi cùng bàn, chơi cùng đội bóng, về cùng ký túc xá, nhưng Pal bây giờ rất khác. Cũng không biết lí do vì sao bản thân mình lại tự động chuyển hướng trở thành một bartender thay vì làm cảnh sát. Cả hai đều tốt nghiệp chung thời điểm, đều cầm trên tay tấm bằng đại học xuất sắc như nhau, nhưng gia cảnh lại có chút khác... Pal đã bao giờ phải than thở về chuyện tiền bạc đâu.
Cũng không biết vì sao Pal lại chuyển công tác đến Sharidge, nhưng đối với Lev mà nói điều này cũng tốt, cậu được ở gần gia đình hơn khi rảnh rỗi có thể đi đi về về. Còn đối với Pal thì không tốt chút nào, tất cả những đồng nghiệp và các mối quan hệ của cậu đều ở Sparkle, nói cách khác thì Pal như thể đi đến một nơi xa lạ, nguy hiểm và đơn độc. Có thể là lí do Surf nghĩ rằng mình cũng nên đến đó, dù không giúp gì nhiều nhưng có người bầu bạn vẫn hơn.
—
Bọn tay sai kiểm tra nhiệt độ trong kho hàng rồi di chuyển đá vĩnh cửu xếp ngăn ngắn vào trong các thùng container. Cá và khô đã được mua về sẵn, mùi cá chết bốc lên nồng nặc và tanh tưởi trong khi tên cầm đầu ngồi cười trong khoái trá.
- Thần tài đến rồi thần tài đến với chúng ta rồi.
Năm nay hạn hán kéo dài, mùa xuân đến mà tiết trời vẫn còn hanh khô. Hạn hán làm cho nước sông nước hồ cạn hết cả, cá rồi cua, chết khô hết cả. Lại thêm đợt thương lái từ biên giới sang thu mua rất nhiều thủy hải sản, đánh bắt vô tội vạ làm cho nguồn nước ô nhiễm. Lũ cá đến mùng hai đã sình hết cả bụng, làm gì có ai lui đến dọn dẹp trong mấy ngày tết nhất này.
Tên Fond trông thấy như vớ được vàng, hắn cho đàn em thu mua đống cá chết kia, làm sạch ao hồ, rồi lấy danh nghĩa đưa đi xử lý để vận chuyển qua các chốt. Đám chó săn làm sao phân biệt được cá chết với nội tạng và xác người cơ chứ? Lũ cẩu đần độn đó lần này xem như giải quyết êm ấm. Cười cho đã đời rồi hắn lại đứng dậy, đi đi lại lại đỏm dáng như tên thủ lĩnh thứ thiệt, xong chuyến này coi như có thể an dưỡng cả đời rồi.
Nhưng sở cảnh sát lần này có vẻ rất êm ấm, bọn chốt dân phòng lại lỏng lẻo, cứ như thể bọn chúng cho rằng sẽ chẳng có gì nghiêm trọng sắp xảy đến cả. Thông tin từ cớm cho chúng biết rằng cảnh sát đang im thin thít từ suốt buổi họp đến tận thời điểm này, không báo chí, truyền hình hay cảnh báo nào được tiếp đến người dân cũng như người ngoài phận sự.
—
Surf lặng lẽ lái xe quay về khách sạn nơi anh đã đặt phòng trước đó, không khí trên cao nguyên cũng quá lạnh lẽo rồi, bên ngoài kính chắn gió còn ứ đọng cả hơi nước. Nhưng có những nơi còn lạnh lẽo hơn rất nhiều, nơi có nhiệt độ dưới âm 80 độ C, bảo quản nội tạng một cách nguyên vẹn và lý tưởng nhất. Tất nhiên bọn chúng phải chi một khoảng tiền khổng lồ cho những thùng chứa đông xác, tuy nhiên số tiền đó so với giá trị của thứ cần bảo quản chỉ như một chút tiền lẻ không có tí giá trị nào.
Từ sâu trong kí ức của Surf, Pal thật sự là một người bạn thân đúng nghĩa và có cuộc đời đáng mơ ước. Cậu chưa từng phải băn khoăn đắn đo bất cứ điều gì về vật chất lẫn tình cảm. Cứ nói mãi về gia đình Pal cũng không phải là khoe mẽ, Surf đặt rất nhiều sự quan tâm của mình ở người bạn này. Cậu cho rằng đó là vì tính cách, ngoại hình, hay có thể là tinh thần và sự can đảm, chính trực của một sĩ quan cảnh sát. Cho đến khi cậu gặp Lev, một người không như những gì mà cậu nghĩ, hoàn toàn chiếm trọn tâm trí của Pal một cách thần kỳ. Lev thật sự mờ nhạt so với một nguồn năng lượng toả sáng bên cạnh cậu. Nhưng tình yêu là thứ khó lý giải nhất trên đời này, chẳng ai có thể chọn ra một lý do hợp lý trừ phi là họ đã hết yêu…
Pal trằn trọc trên giường, cậu không tài nào ngủ được. Đến cả mí mắt đều như đã díu lại với nhau thì Pal vẫn cứ tỉnh táo lạ thường. Có quá nhiều điều khiến cậu phải thao thức trong tâm trí… những nỗi niềm khó có thể giải bày với ai, kể cả Lev hay Surf. Đồng hồ đã điểm 3 giờ, Pal bật dậy trong bất lực, vơ lấy gói thuốc và hộp diêm rồi đi ra ban công. Nơi này yên tĩnh hơn nhiều so với thành phố nơi cậu đã sống hơn 20 năm qua, nơi có những cô bán hàng với căn bếp nghi ngút khói đến tận sáng, nơi xe cộ vẫn chạy bon bon trên đường lúc hai ba giờ hay căn phòng đối diện vẫn sáng đèn như thể cũng đang dõi sang.
- Pal…
- Em, anh làm em thức giấc ư?
- Dạ không, em cố tình đợi anh về.
Pal giật mình tỉnh dậy, trời đã sáng, Lev vẫn còn nằm ngay ngắn bên cạnh, còn tay cậu thì tê cứng vì kê dưới đầu em ấy suốt cả đêm. Pal thất thần nhìn chung quanh, tại sao lại có giấc mơ kỳ lạ đến như vậy…
Đến hơn 7 giờ Pal chạy ra ngoài mua đồ ăn sáng trong khi Lev dọn đồ chuẩn bị trả phòng, trong cơn buồn ngủ Lev vẫn đứng vuốt những nếp nhăn và xịt một chút thơm thơm cho quần áo không bị ẩm mốc. Dù gì cũng là đồ đã mặc qua nếu cứ không không bỏ vào thì sẽ dễ bị hôi cũng như ố vàng.
Hôm qua anh ấy đã đi ra ngoài, mình thật lòng muốn hỏi Pal rằng anh ấy đã đi đâu. Dù anh ấy có khi sẽ đáp lại rằng có phải em mơ ngủ hay không nhưng cậu đã sẵn sàng nghe câu trả lời, bất cứ câu trả lời nào. Lev chỉ muốn nghe một câu giải thích hợp lý dù cho đó có thể sẽ không phải là lời thật lòng. Tuy vậy đó là bí mật mà anh ấy muốn giấu đi, cậu vẫn luôn dặn lòng sẽ không khui nó ra. Một người đã phải hết tâm hết trí vì an ninh và chính sự lại phải hao tâm tổn trí để che giấu cậu như thế sao có thể phụ lòng anh ấy chứ.
Thế giới này có biết bao nhiêu người như anh ấy, cũng có vô số người như em, và họ yêu nhau, có rất nhiều cuộc tình giống chúng ta như thế. Điều khiến cho chúng ta khác biệt là đám cưới, con cái, đời sống hôn nhân, tất thảy những gì phụ thuộc vào nhân duyên hay số phận. Lev nhìn chằm chằm vào chiếc cà vạt còn mới tinh thơm mùi bạc hà dịu dịu đây là món quà giáng sinh đầu tiên cậu tặng Pal, mặc dù Pal lúc nào cũng đem theo bên mình nhưng nó chưa từng ở trên cổ anh.
- Mình lại nghĩ ngợi quá nhiều rồi…
Pal quay về phòng sau hơn nửa tiếng, cùng với cơm rang, cháo và muỗng nĩa tất cả đều được bày biện trên bàn. Pal bỗng chốc ngây người khi thoáng thấy nét buồn bã trên gương mặt của người yêu.
- Em ổn chứ Lev, trông em nhợt nhạt quá.
- Em ổn mà, chỉ tại đói bụng quá thôi.
- Anh có mua cháo vịt quay cho em đấy mau mau ngồi xuống ăn đi cho nóng.
Lev nhìn vào hộp cơm rang của Pal, trông vô cùng thiếu dinh dưỡng. Một hộp đầy ắp cơm, vài ba cọng rau, mấy lát thịt mỏng, chén soup bên cạnh trông như nước loãng với ít gia vị và tiêu cho có mùi. Bạn nhỏ bên cạnh liền nhăn nhó:
- Anh ăn thế làm sao mà có chất?
- Anh vẫn còn hai hộp sữa trên xe em một hộp anh một hộp.
- Thì sao?
- Còn gói bánh quy…
- Là đủ rồi hả?
- Anh mua thêm bánh bao để ăn nhé…
- Thôi được rồi từng này thịt em cũng không ăn hết anh ăn cùng em đi.
Gương mặt tiu nghỉu đến đáng thương ban nãy bỗng rạng rỡ hẳn lên như vừa được cho quà. Bữa sáng ấm áp và bình yên như thế cứ chầm chậm trôi qua. Những kí ức đáng yêu như vậy chỉ là những thoáng qua bất chợt, sẽ không có ngăn kéo nào dành cho nó cả, cũng có nghĩa là nó sẽ không được lưu trữ tại bất kỳ đâu… Dù trong tâm trí của Pal hay của Lev họ sẽ chóng quên hết mọi thứ xảy ra tại thời điểm này. Nhưng Lev lại không thể quên được sự giấu diếm của Pal ngày hôm nay, điều tồi tệ ấy Pal mãi mãi sẽ không bao giờ biết, còn Lev vẫn tích tụ và ôm ấp từ ngày này qua tháng nọ.