Ôm Tiểu Bảo tránh ở sau mớ củi trong sài phòng, Diệp Địch khẩn trương xuyên thấu qua khe hở củi gỗ nhìn cửa sài phòng. Mập đại ca đem bọn họ đến nơi đây, giấu xong bọn họ liền đi ra ngoài. Bên ngoài im ắng , Diệp Địch thực lo lắng Lam Vô Nguyệt, nhưng lại không thể đem Tiểu Bảo một mình ở chỗ này, lòng nóng như lửa đốt. Chôn ở trong lòng Hảo ca ca, Tiểu Bảo không tiếng động lưu lệ, là cậu đem người xấu tới , cậu là sao chổi.
Ngón tay đυ.ng đến trên mặt ướŧ áŧ của Tiểu Bảo, Diệp Địch cúi đầu, nhìn thấy Tiểu Bảo đang khóc , nghĩ rằng cậu bị dọa đến liền nhẹ giọng trấn an: “Cục cưng không sợ, không sợ.”
Tiểu Bảo lắc đầu, đem đầu chôn càng chặt ở trong lòng Hảo ca ca, cậu không sợ, cậu tình nguyện chết cũng không cần liên lụy các ca ca.
Đợi ước chừng một khắc (15’), cửa sài phòng bị người đá văng ra. Nhìn thấy người vào, không đợi đối phương mở miệng, Diệp Địch đã đẩy ra núi củi ẩn thân, ôm Tiểu Bảo đi ra.
“Vô Nguyệt, ngươi bị thương? !” trên người, trên mặt Lam Vô Nguyệt đều có huyết. Tiểu Bảo vội vàng ngẩng đầu, nước mắt trào ra.
Lam Vô Nguyệt lau mặt, rất nhanh nói: “Ta không sao. Nhị ca, những người này là tới thăm dò người , nơi đây không nên ở lâu, chúng ta phải lập tức đi.”
Diệp Địch vừa muốn nói hảo, chợt nhớ tới Tiểu Bảo thương, bất an nói: “Cục cưng thì sao? Đại phu nói cục cưng không thể động.”
“Đi, đi.” Tiểu Bảo lo lắng nhìn nhìn Hảo ca ca và Mỹ nhân ca ca, khóc nói: “Đem ta, lưu lại, ca ca đi.”
“Nói lời ngốc gì!” Lam Vô Nguyệt nhíu mi, Diệp Địch lại ôm chặt Tiểu Bảo thẳng kêu: “Cùng nhau, cùng nhau đi!”
Tiểu Bảo lắc đầu, lời mang nức nở nói: “Ta là, sao, chổi, sẽ hại, ca ca. Lưu lại, ta, ca ca, đi.”
“Cục cưng!” Diệp Địch hoảng.
Lam Vô Nguyệt tiến lên hai bước, trực tiếp xử dụng chuôi kiếm điểm huyệt ngủ Tiểu Bảo.
“Nhị ca, đi!”
“A, đi, đi.”
Không dám chần chờ, Diệp Địch theo sát Lam Vô Nguyệt, trong lòng hoang mang rối loạn .
Bọn bốn người phì ca đã ở cửa sau chuẩn bị xong xe ngựa, sau khi nhị ca ôm Tiểu Bảo lên xe ngựa, Lam Vô Nguyệt dặn dò lão bản đi ra ngoài tránh nạn, tiếp đó thả ra một con Bạch phong. Lão bản đem thảo dược đại phu khai còn có dược bình thường ở nhà mình đều cho Lam Vô Nguyệt, sau khi đoàn người Lam Vô Nguyệt vội vàng rời đi, lão bản đóng cửa phòng, mang gia quyến ly khai.
Ra khỏi cửa thành, gầy ca đánh xe ngửa đầu nhìn thiên không một lát, thần sắc ngưng trọng. Những người khác cũng phát hiện “Điểm đen” trên trời vẫn theo bọn họ, bọn họ có thể khẳng định chính là “Điểm đen” này đem người Tước trang dẫn lại đây.
Mập đại ca nói: “Lam huynh đệ, tiếp tục như vậy không phải biện pháp, Tước trang mấy năm nay ở trung nguyên thực lực tăng nhiều, chúng ta chỉ có mấy người, bọn họ nhất định sẽ phái ra càng nhiều người đến bắt Tiểu Bảo, phải nghĩ biện pháp đem con ưng kia dẫn dắt rời đi. Lam huynh đệ, ngươi cùng nhị ca ngươi, Tiểu Bảo và gầy tử một đường, chúng ta ba người dẫn con chim kia rời đi, các ngươi một đường đuổi về hướng Phàm cốc.”
Lam Vô Nguyệt nắm chặt quyền: “Con chim này so với con Hải đông thanh trước đó lợi hại hơn mấy lần, các đại ca sẽ có nguy hiểm.”
Mập đại ca nói tiếp: “Người có mau hơn cũng so ra kém điểu, bọn họ đuổi không kịp. Chúng ta dẫn con chim kia rời đi, đi tìm Nhị trang chủ, Phan Linh Tước không dám cùng Đô Môn bảo là địch.”
Lam Vô Nguyệt nghĩ nghĩ, trước mắt tựa hồ chỉ có biện pháp này có thể làm, Tiểu Bảo bị thương quá nặng, phải nhanh một chút chạy về Phàm cốc.”Vậy nghe theo ý các đại ca.”
Mấy người tìm nơi ẩn nấp dừng lại, một người nhìn thấp bé trong đó mặc lên xiêm y Tiểu Bảo, tiểu Bối thông minh ở chung quanh xe ngựa rải nướ© ŧıểυ. Kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát, mập đại ca cùng hai người khác kỵ mã rời đi trước. Con ưng cao cao bay ở trên trời sau khi ở đỉnh đầu Lam Vô Nguyệt xoay vài vòng, liền truy theo phì ca. Nhìn không tới con chim kia, Lam Vô Nguyệt mới giá xe ngựa từ nơi ẩn nấp đi ra, không có đi hướng đường nhỏ chim nhiều, y trực tiếp lên đường lớn.
“Tiểu Bối, tưới nước nhiều hơn.” Lam Vô Nguyệt hướng hầu tử ngồi bên người y nói. Hầu tử chi chi chi kêu vài tiếng, nhảy lêи đỉиɦ xe, xem xét còn có điểu theo bọn họ hay không.
…………..
“Trang chủ, người của chúng ta ở Hành Dương trấn đưa tới cấp tín.”
“Trên tín nói thế nào?”
“Trên tín nói có người mang hài tử kia chạy thoát, công phu của đám người đó không tầm thường, cơ hồ gϊếŧ hết mọi người của chúng ta tiến đến, người này bị trọng thương khiến đối phương nghĩ lầm hắn đã chết mới tránh được một kiếp. Hắn nói trong đám người kia có một vị nam tử cụt một tay võ công cao nhất, bộ dạng rất giống Lam Vô Nguyệt mà trang chủ muốn tìm.”
“Lam Vô Nguyệt? !”
Phan Linh Tước vẫn trốn ở trong xe không gặp người xoát xốc lên màn xe, hai mắt trợn lên: “Có thể thấy rõ ràng ? Người nọ thiếu cánh tay nào? Bộ dáng là khuynh quốc khuynh thành?”
“Hồi trang chủ, trên tín nói người nọ thiếu cánh tay phải, bộ dáng cực kì xinh đẹp, cùng người nọ trong bức họa mà trang chủ muốn tìm phi thường giống nhau. Hơn nữa người cùng người nọ một chỗ kêu y là ‘Lam huynh đệ’ .”
Xương tay Phan Linh Tước nhô lên, khóe miệng của gã chậm rãi mở, tiếp theo tiếng cười vang lên, dần dần biến thành cười to.”Ha ha ha, hoàng thiên không phụ người có lòng, cuối cùng cũng bị ta tìm được!” Hai mắt lộ ra *** ý, Phan Linh Tước ngồi trở lại suy nghĩ hồi lâu sau, mở miệng: “Kêu Ngọc nhi không cần xen vào tiểu Quỷ kia nữa, nhìn chặt Lam Vô Nguyệt cho ta. Truyền tin cho Lâm Thịnh Chi, làm cho hắn phái người đến Kiến Trữ trấn thăm dò cánh rừng kia, ta có cảm giác, Lam Vô Nguyệt nhất định sẽ mang tiểu Quỷ kia đến Kiến Trữ trấn, cái nơi kia thấu đầy tà khí.”
“Vâng!”
“Còn có, nói cho Lâm Thịnh Chi, lúc này ta nhất định phải có được Lam Vô Nguyệt.”
“Hiểu được!”
Liếʍ liếʍ khóe miệng, Phan Linh Tước tự nói: “Vô Nguyệt a Vô Nguyệt, ta nên làm sao yêu thương ngươi ni? Ngươi nhất định không biết tiểu huynh đệ của ta có bao nhiêu khát vọng ngươi, thân mình của ngươi tuyệt đối so với mặt của ngươi còn làm ta mất hồn hơn. Ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha…”
Buổi chiều hôm đó, Lâm Thịnh Chi đồng dạng đi ra đuổi bắt Tiểu Bảo thu đến tín của Phan Linh Tước. Đối với Lâm Thịnh Chi mà nói, hắn càng muốn gϊếŧ Lam Vô Nguyệt. Năm đó chuyện Nhϊếp gia hắn có thể nói làm đến thiên y vô phùng (không kẽ hở), một khi trên giang hồ biết Lam Vô Nguyệt còn sống, vậy sự kiện năm đó sẽ trồi lên mặt nước, hắn sẽ bại lộ. Đây là chuyện Lâm Thịnh Chi tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ. Nhưng Phan Linh Tước đối Lam Vô Nguyệt là thế tất phải có, hắn hiện tại còn cần dựa vào Tước trang giúp đỡ. Tìm thời gian lâu như thế, phí nhiều tâm tư như vậy, hắn nhất định phải có được Nhϊếp gia đao.
Trên tín Phan Linh Tước nói Lâm Tử Ngạn xuất hiện qua ở Kiến Trữ trấn, sau đó đã không thấy tăm hơi, thực có thể là tránh ở trong rừng chung quanh Kiến Trữ trấn. Nếu là như vậy, vậy Nhϊếp Chính kia cũng nhất định trốn ở nơi đó! Tên phế tử kia sống hay chết không quan hệ tới hắn, hắn muốn là Nhϊếp Chính. Nhưng Lam Vô Nguyệt quả thật là tên phiền toái… Lâm Thịnh Chi suy nghĩ nửa ngày, gọi tới Đinh Lang.
“Ngươi đi cùng Phan Linh Tước hội hợp, tìm cơ hội gϊếŧ Lam Vô Nguyệt.” Nói , hắn từ trong lòng lấy ra một bao dược. Đinh lang hiểu ý tiếp nhận, dược này là độc dược, dùng để độc chết Lam Vô Nguyệt.
Tiếp theo Lâm Thịnh Chi lại nói: “Lâm Tử Ngạn có thể trốn ở cánh rừng phụ cận Kiến Trữ trấn, Phan Linh Tước đã phái ra Tước điểu đi tìm, ngươi cho Quý Liệu mang người của Côn Sơn phái cùng Võ Đang phái đến Kiến Trữ trấn đi, sau khi bắt đến Lâm Tử Ngạn trước xử lý, không cần hỏi nhiều. Bên người Lâm Tử Ngạn hẳn là có một nam tử tóc hoa râm, tứ chi trọng thương, tìm ra hắn. Nhớ lấy, đừng cho người của Côn Sơn phái cùng Võ Đang phái gặp mặt Lâm Tử Ngạn và nam tử kia. Sau khi tìm được người lập tức đưa tin cho ta.”
“Vâng.”
“Ngươi đi đi.”
“Vâng.”
Đinh Lang vừa rời đi, Lâm Thịnh Chi lại đưa tới một vị tâm phúc, thì thầm: “Gϊếŧ tam phu nhân cùng tứ phu nhân.”
Người nọ sửng sốt, nghĩ thấy chính mình nghe lầm .
“Ngươi một người đi làm, không được nói cho bất luận kẻ nào. Thả ra tin tức, do kẻ thần bí gây nên.”
Người nọ rất nhanh bình tĩnh, gật gật đầu, ly khai.
Lâm Thịnh Chi phái Đinh Lang gϊếŧ An Nhược Dao cùng hài tử của hai người, hắn là tên hỗn đản tâm ngoan thủ lạt, nhưng trên mặt mũi hắn lại phải bảo trì phong phạm nhất định, cho nên hắn không tiếp tục cho Đinh Lang đi làm việc này. Đồng một sự kiện, Lâm Thịnh Chi chưa bao giờ để cùng một người đi làm. Người không đáng tin, sau khi sự thành toàn bộ bị hắn diệt khẩu, năm đó đám sơn tặc giúp hắn tàn sát Nhϊếp gia bị hắn toàn bộ gϊếŧ chết, đầu mục sơn tặc này lại chính là huynh đệ kết nghĩa của Lâm Thịnh Chi. Có thể trở thành tâm phúc Lâm Thịnh Chi, kia cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Xốc lên mành xe, Lâm Thịnh Chi hướng ra ngoài nhìn nhìn, nơi này cách Côn Sơn phái tựa hồ rất gần. Trong mắt hiện lên một đạo quang, Lâm Thịnh Chi ra tiếng: “Dừng xe.”
Xe ngựa ngừng, Lâm Thịnh Chi ra xe ngựa nói: “Ta đi Liễu gia trang bái phỏng Liễu trang chủ một chút, các ngươi đi trước khách sạn chờ ta.”
“Vâng.”
Muốn một con ngựa, Lâm Thịnh Chi đợi thủ hạ đi xa, quay đầu ngựa lại thẳng đến Côn Sơn phái.
…………….
“Ông… Ông…”
Bạch phong đang cố sức huy động cánh bay về phía trước đột nhiên bị một bàn tay to cao cao vươn lấy bắt được. Bạch phong dựng thẳng lên cái đuôi liền đâm xuống, người nọ bắt lấy nó nhe răng rút khẩu khí, nhưng không có buông tay.
Hấp ra độc châm trong lòng bàn tay, lão nhân đầu đầy tóc bạc thuận thế ngồi ở trên đất. Hai tay kéo lấy cánh bạch phong, lão nhân nhìn lại nhìn, nhìn lại nhìn, nói thầm: “Rất giống, nhưng sao lại phì như thế? Rốt cuộc có phải hay không ni?”
“Ông… Ông…” Cứu mạng, cứu mạng.
“Rốt cuộc có phải hay không ni?” Lão nhân còn đang nói thầm, cánh bạch phong đều sắp bị lão nhéo đứt.
“Ong ong ông…”
Này không phải bạch phong phát ra , một con hắc phong bay lại đây, dừng ở trên vai lão nhân, lão nhân nâng lên bạch phong nói: “A hắc, ngươi xem giống hay không?”
“Ong ong ông…”
“Ta cảm thấy rất giống, nhưng mà rất phì , sao lại phì như thế ni?”
“Ong ong ông…”
“Ai, không biết lúc này có thể lại nghĩ sai rồi hay không, đều đã bốn mươi năm , cũng không biết hắn có phải còn sống hay không, nhưng không tìm hắn không được a, không tìm hắn ta dù đã chết cũng không nhắm mắt nha.”
Lại kéo kéo bạch phong, lão nhân đem bạch phong để sát vào bắt đầu cẩn thận quan sát, qua hơn nữa ngày, lão nhân chớp chớp ánh mắt phát mỏi: “Càng xem càng giống, bất quá đều đã qua bốn mươi năm, nó lớn lên béo cũng không phải không có khả năng. Chính là cỗ ngoan độc nó vừa mới chích ta đều rất giống, tạm thời lại tin một hồi đi.” Lão nhân một đầu tóc bay rối, râu hoa râm như tóc cũng lộn xộn . Lão buông ra bạch phong, nhìn bạch phong vẫy hai cánh liều mạng đào tẩu, lão điểm hạ hắc phong trên vai, hắc phong đuổi theo.
Chống đỡ hai chân đứng lên, lão nhân hoạt động hoạt động tứ chi, sau khi hắc phong đều đã bay vô ảnh, lão nhân cúi cong người, đùi phải hướng về sau, đột nhiên, một trận gió thổi qua, lão nhân không thấy , tập trung nhìn vào, chỉ nghe thấy cước bộ thanh phong của lão!