Xuyên Thành Bạn Đời Pháo Hôi Của Tổng Giám Đốc

Chương 17

Lâm Độ nhớ rất rõ, trong sách chỉ dùng một việc để giới thiệu về Lạc Uyển Nhu, trong sách nói rằng cháu trai của Lạc Uyển Nhu giúp bà ta thuê một nhóm người giúp việc mới, trong đó có một nữ giúp việc trông khá xinh đẹp, bà ta nhìn thấy người không vừa mắt, liền đổ nước sôi lên đầu người ta, cuối cùng tất nhiên là đã đền bù và được đưa vào viện, gia đình nữ giúp việc kia cũng không truy cứu nữa, chỉ là thương cho nữ giúp việc kia, phải chịu đau đớn, còn có thể để lại di chứng.

Với một người như vậy, Lâm Độ nhìn thái độ của bà ta với Lạc Viêm hôm nay, cậu không nghĩ bà ta sẽ để Lạc Viêm yên thân, làm một quân cờ để đe dọa Lạc Viêm, giáo viên đó chắc chắn được giấu rất kín đáo, nếu thực sự muốn nhắc cho Lạc Viêm, thì nếu dùng cách nói mập mờ, chưa nói tới việc Lạc Viêm có tin hay không, với lời gợi ý mơ hồ như vậy cũng chưa chắc Lạc Viêm chắc có thể tìm ra.

Điều đó lại trái với ý định ban đầu của Lâm Độ, cậu hiểu rõ cảm giác bị người thân đe dọa mà không thể thoát khỏi là như thế nào, cậu còn nhớ rất rõ, năm cậu học lớp 9, mẹ ruột của cậu khóc lóc nói với cậu, nói, Lâm Độ à con giúp mẹ được không, con thi trung học để kết quả thấp một chút, nếu không cha dượng con sẽ không bỏ qua cho mẹ, mẹ thực sự không muốn, con giúp mẹ được không.

Người phụ nữ ấy, suốt đời yếu đuối, chỉ có thể sống dựa vào đàn ông, khi người chồng đầu tiên nɠɵạı ŧìиɧ không cần bà nữa, bà liền tìm người khác để dựa dẫm, sau đó ép con trai mình phải làm cho người chồng thứ hai của bà hài lòng.

"Con thi trung học cơ sở thấp một chút cũng không sao đâu, cha dượng của con nói rồi, chỉ cần con thi thấp một chút, cha dượng sẽ trả hết tiền học phí cấp ba cho con, hơn nữa con cũng thông minh mà, học ở trường cấp ba nào mà chẳng là học, con nghe lời cha dượng con, sau này cha dượng còn có thể giúp con tìm việc làm..."

Lâm Độ đắm chìm trong ký ức, đến nỗi không biết Lạc Viêm đi ra từ lúc nào, cho đến khi một chiếc khăn tắm phủ lên đầu Lâm Độ, cậu mới bừng tỉnh khỏi dòng hồi tưởng.

Lạc Viêm đứng trước mặt cậu, hương thơm lạnh lẽo nhẹ nhàng bao quanh.

Lạc Viêm cúi đầu nhìn Lâm Độ, người đang bị anh che trong bóng tối, mái tóc đen ướŧ áŧ, thấp giọng nói: "Sao không lau tóc? Lau khô rồi hãy đi ngủ."

Lâm Độ vừa thoát khỏi ký ức, nụ cười mang theo vẻ tái nhợt và xa cách: "Cảm ơn ngài Lạc."

Cậu vội vàng lau qua loa mái tóc, rồi đặt chiếc khăn xuống.

Lạc Viêm nhìn thấy liền nhíu mày, cầm lấy khăn tắm ngồi bên cạnh Lâm Độ, phủ lên tóc rồi bắt đầu lau: "Tôi không muốn sáng mai thức dậy đã thấy cậu bị ốm."

Cơ thể Lâm Độ căng thẳng theo bản năng, nghe thấy lời của Lạc Viêm lại thả lỏng, cậu cười nói: "Ngài Lạc, tôi không yếu đuối như vậy đâu."

Nhưng lúc nảy trông cậu cười thực sự rất yếu đuối, Lạc Viêm không nói ra, anh cúi đầu lau tóc cho Lâm Độ, từ góc độ này có thể thấy rõ mặt bên của Lâm Độ, Lâm Độ thực sự đẹp như lời những người hâm mộ nói, mắt hạnh, đuôi mắt hơi hướng xuống, làn da trắng đến mức trong suốt, lông mi dài đen và dày.

Ánh mắt Lạc Viêm chuyển hướng, rơi xuống tai của Lâm Độ, thường thì khi Lâm Độ có biến động cảm xúc gì, thì điều đầu tiên thay đổi chính là tai, chủ nhân của nó dường như không nhận ra điều này, tóc cậu được cắt ngắn, lộ ra đôi vành tai nhỏ nhắn có chút độ dày.

Hồi nhỏ anh có nghe một người già thường đến cô nhi viện kể, người có vành tai dày là người có phúc, nhưng tai anh lại mỏng, là ví dụ ngược lại trong miệng người già đó, thuộc về số phận nhiều trắc trở cần gia đình luôn lo lắng.

Lạc Viêm như bị ma xui quỷ khiến, đưa tay chạm vào vành tai của Lâm Độ, rất mềm, quả thực giống như cảm giác của người có phúc.

Lâm Độ có lẽ nghĩ rằng anh vô tình chạm vào, nên nhẹ nhàng lắc đầu, những sợi tóc mềm mại quét qua tay Lạc Viêm, mang theo chút ngứa ngáy.

"Ngồi yên đừng nhúc nhích." Lạc Viêm trầm giọng.

Lâm Độ liền ngoan ngoãn không cử động nữa.

Sau khi lau khô tóc, hai người nằm trên giường, Lâm Độ nhỏ nhẹ ngáp một cái: "Ngài Lạc đối xử với tôi thật tốt, tại sao vậy?"

"Hôm nay cậu hỏi nhiều quá."

Lâm Độ nửa nhắm mắt, cười một cái: "Bởi vì ngài Lạc không giống như tôi tưởng tượng."

Lạc Viêm nói giọng đều đều: "Trong tưởng tượng của cậu, tôi là người như thế nào?"