Xuyên Vào Tiểu Thuyết Nữ Chính Có Chút Ngốc, Ta Thề Vững Lòng Không Yêu Đương

Chương 5: Bữa Ăn Đầu Tiên Tại Nhà Bá Hộ Trần

Sau khi chờ cậu Ba khóc chán chê, ta thấy bụng mình có chút đói. Nhưng không biết phải mở lời ra sao. Người ta còn đang buồn vậy mà.

Cơ mà không nhẽ lại chịu đói mãi. Chuyện nhà cậu cũng không thể giải quyết được trong một sớm một chiều được. Ta đến đây không phải để tặng thêm một người bất hạnh cùng cậu đâu ạ.

Ừm xem ra phải sử dụng tuyệt chiêu giả vờ đáng yêu, làm nũng một phen rồi. Xem ta nhé.

Ta nâng mặt câu lên, dùng chiếc khăn tay trong túi dịu dàng lau hết từng giọt nước mắt trên khuôn mặt cậu, nhẹ giọng dỗ dàng:

_Ngoan, có em ở bên cạnh cậu rồi. Vui lên nào.

Sau là một nụ cười dịu dàng, và đôi mắt long lanh siêu cấp đáng yêu.

1.2.3... Nào chết chìm trong những lời đường mật này đi thôi.

_Em bây giờ khác quá_ Cậu chợt thốt lên.

_Cậu không thích ạ?_Giả ngu thui mà. Ai mà không biết chứ. Kẻ đại trí là kẻ thường thích giả khờ đấy.

_Không. Em rất đáng yêu_ cậu vừa nói vừa khẽ xoa đầu ta_ Nhưng ta không quen lắm.

Ta chợt nổi lên hứng thú thăm dò cậu:

_Ai trong chúng ta cũng có một mặt yếu đuối không muốn cho những người không quá thân thiết biết. Nhưng khi gặp một người mình có chút tin tưởng và mong muốn trở nên thân thiết hơn thì nói chuyện sẽ thoải mái và tùy hứng hơn rất nhiều. Cậu có nghĩ vậy không?_ Ta vừa nói vừa nhìn chăm chú vào mắt cậu, như để có thể tin rằng sẽ không bỏ lỡ một chút do dự nào trong đôi mắt ấy.

Cậu né tránh ánh mắt ta, quay đầu đi. Ta không nghe thấy tiếng trái tim cậu đập mạnh hay tìm thấy nét ửng đỏ trên khuôn mặt của cậu. Từ đây ta nhận ra rằng cậu không coi trọng tôi nhiều như cậu đã thể hiện, cũng nhận ra mình đã bị chi phối quá nhiều bởi nội dung của cuốn tiểu thuyết rồi. Cảm giác như có một tia áy náy lướt qua trên đôi mắt ấy. Ta linh cảm tia áy náy ấy có thể là một manh mối giúp ta hóa giải một bí mật này đó rất quan trọng trong ngôi nhà này. Cũng là lí do hai cậu lôi kéo nữ chính, lúc này là ta vào cuộc tranh đấu hào môn này.

Cũng phải thôi, chỉ gặp gỡ đôi ba lần, ta hy vọng gì ở cậu chứ. Hai anh em họ đều là những người tâm cơ sâu không đến đáy. Mà những câu chuyện xen lẫn thật giả luôn dễ dàng đáng lừa lí trí con người hơn rất nhiều.

Một thoáng thất thần suy nghĩ của ta đã khiến không khí trong phòng có chút ngượng ngùng. May mà tiếng bụng kêu vì đói của cả hai đứa đã xóa bỏ bầu không khí ngượng ngùng này. Cậu vội đi tìm chìa khóa rồi hứa sẽ đưa ta đi ăn những món ăn thật là ngon.

Ta thật ra có chút mong chờ nha.

Kết quả vậy mà cậu lại ra phòng bếp nhỏ của riêng cậu, nhào bột, nặn mì, rồi nấu một bát mì trứng thơm phức nho nhỏ vậy thôi đãi ta. Này cũng có chút... quá đơn giản rồi. Thấy ta có chút thất vọng, cậu bèn bảo cậu thích ăn, chịu khó chút, chiều rảnh cậu sẽ đưa ta ra chợ quê chơi.

Thôi thì cũng an ủi phần nào. Cũng hơn ở nhà bà cháu ta rau cháo qua ngày. Chiều lòng cậu xíu biết đâu cậu vui lại cho ta ít bạc về tiền về hiếu kính bà cũng tốt.

Mì vừa nấu xong ta xung phong nhận việc đem hai bát mì ra bàn ăn. Ta mời cậu ngồi xuống ghế ăn. Còn ta cầm bát đứng ăn cho phải phép.

-Em đã thấy con hầu nhà ai để chủ phải tự tay nấu mì cho mình ăn như em chưa?- Cậu thế mà bắt bẻ người ta, thế mà nói quý mến người ta như đúng rồi.

- Tại cậu thích chứ em không ép ạ._Ta vênh mặt lên cãi lại. Được sủng sinh kiêu là chuyện bình thường. Trên mặt của cậu còn dấu vết đánh nhau của hai đứa kia kìa.

- À thế mà ta quên mất nhỉ? Ta có nên báo cha dạy bảo thêm em không đây?_ Cậu nheo mắt lại uy hϊếp ta. Nhìn cái mặt kìa, đúng là phí hoài nhan sắc này mà.

Nhưng đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu. Ta vội thay đổi thái độ quay đầu nịnh bợ cậu:

-Cậu yêu quý của em ơi. Cậu đừng nóng mà. Trong nhà này em là con hầu riêng của cậu, em sẽ hết lòng hầu hạ cậu chu đáo ạ_ Hình như có chút hèn nhỉ?

-Vậy ngồi xuống ăn cùng đi.

-Thế không phải phép cậu ạ. Người làm khác mà thấy thì mang tiếng con...

_Em dám cãi cậu à?

...

Sau một hồi đưa đẩy cho phải phép, ta đã ngồi xuống ăn cùng cậu. Quả nhiên ngồi xuống ăn thoải mái biết bao...

...

Ăn xong bữa sáng, cậu sai ta đi lấy khẩu phần thức ăn của cậu từ phòng bếp lớn về phòng bếp nhỏ của cậu. Từ đây cậu có thể thỏa sức sáng tạo những món ăn mà cậu thích.

Nhờ ác danh của cậu Ba mà mọi nguyên liệu đều được chuẩn bị một cách nhanh chóng. Mọi người trong phòng bếp lớn dường như chỉ mong ta phụ trách việc ăn uống của cậu dài dài. Khi về họ còn lén cho ta thêm một giỏ trứng về tẩm bổ thêm. Ai nấy như trút được một gánh nặng lớn vậy. Họ còn hứa nếu thiếu nguyên liệu nào không cần ngại cứ qua lấy. Bà ba thương con sẽ mắt nhắm mắt mở. Còn ta chịu đựng được cậu Ba ngày nào thì con ở cả phủ mừng ngày ấy. Hài, ta đành gánh trách nhiệm nặng nề này vậy.