Sáng sớm, ta lưu luyến từ biệt bà. Thím Lưu đến từ sớm vừa dẫn ta sang nhà vừa tranh thủ giới thiệu qua cho ta về bá hộ Trần.
Nói về bá hộ Trần, ông là một người có tài làm ăn buôn bán, sản nghiệp trải dài một vùng phía bắc Nam kì. Là người đầu tiên nghĩ đến việc giao thương với thương nhân nước ngoài ở trong vùng, ông đã dành được nhiều lợi thế. Mấy năm trước mất mùa, hạn hán, với lợi thế tiền bạc, ông cũng đã gom được nhiều ruộng đất giá rẻ về tay. Ông có nhiều mẫu ruộng tốt cho thuê, quán ăn, cửa hàng trang sức,...trong vùng. Người ta khâm phục ông không cần phải dựa vào sự giúp đỡ của người Pháp mà vẫn có thể tự mình luồn lách, làm ăn không một chút trắc trở, dù là ai cũng không mảy may bắt được chút nhược điểm nào. Tâm tư ông sâu không thấy đáy, giỏi mua chuộc lòng người. Có uy tín cao bậc nhất nơi đây.
Bá hộ Trần yêu thích hoa cỏ, trong sân vườn nhà đâu đâu cũng rải rác hoa cỏ cảnh đẹp ý vui. Ông không quá khắt khe với người làm, thường luận công để thưởng phạt. Chỉ cần trung thành tận tâm với ông, ắt sẽ được ông cho nhiều ưu ái. Nhưng những kẻ khôn vặt, cho rằng có thể vượt qua mí mắt ông mà tác quái ắt sẽ phải trả một cái giá đắt không ngờ tới.
Nói đến đây ta lại thêm phần kính sợ vị bá hộ này. Thầm mong hang cọp này sớm ngày được ra.
Vì ta từng sống trên huyện một thời gian, khi thầy cậu mợ ta còn chưa hòa li, cũng được học chút chữ nghĩa nên bá hộ cho ta được theo hầu cậu Ba Hoàng. Có lẽ vừa lòng hợp ý cậu hơn những người làm trong nhà một chút.
Cậu Ba Hoàng nổi tiếng nóng tính, hà khắc với người ăn kẻ ở. Thím Lưu có chút tiếc nuối, giá mà được theo hầu cậu Hai Lâm thì tốt rồi.
Nhưng là người biết trước cốt truyện và diễn biến của cuốn tiểu thuyết, tôi không cho là đúng. Tôi đoán rằng cậu hẳn là người ngoài lạnh trong nóng, tính cách có lẽ sẽ giống những đứa trẻ nổi loạn vì không được gia đình quan tâm mà chúng ta thường thấy ở xã hội hiện đại.
Mà thôi đoán già đoán non mà được gì, chúng ta cứ đến sân viện của cậu Ba Hoàng là biết thôi.
Trước sân viện của cậu Ba có một ao cá nhỏ. Sau những giờ học tập mệt mỏi, cậu thường thích ra ngoài cho cá ăn, cũng là một lạc thú. Đi qua ao nhỏ bằng một chiếc cầu trạm khắc hoa lan tinh xảo là một rừng trúc nhỏ. Nghe người làm kháo nhau rằng những người làm khiến cậu tức giận, đêm hôm khuya khắt thường sẽ bị bí mật bắt về đây đánh đập một trận, nếu không thể khiến cậu nguôi giận thì sẽ trở thành phân bón cho cây. Vậy mà cậu vẫn có thể thảnh thơi mắc võng ở đây nằm nghỉ những trưa hè nóng bức.
Sao càng nghe càng ghê thế nhỉ? Có khi nào cuốn tiểu thuyết vì sự suất hiện của ta mà xảy ra biến hóa không?
Không nhẽ số ta xui đến thế? Giờ ta trốn đi liệu có còn kịp không? Nhũn chân rồi.
Thôi vẫn phải cố. Chạy sao nổi. Há miệng mắc quai rồi.
Hu hu...
...
Ta theo thím Lưu qua rừng trúc là đến thư phòng của cậu Ba Hoàng. Nghe nói cậu luôn khiến phú hộ Trần tức giận nên ông lệnh cho người hầu xây một khu nhà nhỏ sau rừng trúc cho cậu ở để mắt không thấy, tim không phiền...
Xa xa đã nghe tiếng quát tháo của cậu và tiếng bát đĩa rơi vỡ:
_Ta đã bảo là nay ta không thích ăn thịt gà, ta muốn đổi món, ngươi có điếc hay không?
Toàn thân thím Lưu run lên, thím tầm tay ta áy náy nói:
_ Thím...thím xin lỗi con...thân già này chẳng chịu được cậu Ba dày vò. Thôi..thôi thì con chịu khó chờ cậu nguôi giận rồi vào gặp cậu nhé. Thật là...sao số con nó lại xui vậy nè?
Nhìn bộ dạng quẫn bách của thím Lưu, tôi cũng không ngừng cảm thán số phận trêu ngươi,...số phận trêu ngươi... Còn gì xui hơn thế nữa chứ? Ta còn chưa kịp tận hưởng cảm giác làm nữ chính, trai đẹp si mê mà đã phải đi lãnh cơm hộp rồi sao?
Nhưng nói gì thì nói, tôi cũng phải cố gồng để thím Lưu đi khỏi nơi nguy hiểm này đã. Tôi không thể hại người tốt với mình như thím Lưu rơi vào nguy hiểm được.
_ Thím yên tâm. Con tự lo được mà. Thím mau về buôn bán không muộn.
_ Vậy... thôi thím đi trước. Nếu mà không được thì con chạy về báo lại thím để thím xin thưa lại với phú hộ Trần xem..
_Vâng. Không sao đâu ạ. ( không sao mới lạ đó *_*)
Dường như hạ quyết tâm, thím Lưu lén lau nước mắt, ôm ta vỗ về an ủi lần cuối rồi vội chạy đi. Cũng khổ cho thím chịu đựng được đến giờ.
Ta ngoái nhìn thím trong chốc lát rồi rón rén bước về phía cánh cửa thư phòng. Chết sớm hay chết muộn cũng là chết, sợ quái gì. Cơ mà sao tay vẫn run thế nhỉ?
Ta từ từ đẩy nhẹ cánh cửa từng chút một. Chăm chú nhìn qua khe cửa...Người đi đâu hết mất rồi? Ta từ từ bước vào phòng. Ồ may quá, khéo cậu ra ngoài dạo rồi. Đứng ở đây chờ cậu chút thôi..
_ Hú hồn ..Á..._ Một cánh tay bất ngờ chạm vào vai ta.
Trong lúc hoảng loạn ta dùng hết sức bình sinh quay lại, cào cấu đánh loạn xạ đủ kiểu.
Nhưng khi định thần lại,..sao ...sao lại là anh chàng bác sĩ đẹp trai tôi gặp hôm qua nhỉ?
_ Sao...sao lại là anh?
Trên khuôn mặt đẹp trai là bốn năm dấu dép, đôi tay vài vết cắn sâu, đôi chân đi đã có chút run rẩy...
Tôi..tôi không nghĩ mình mạnh vậy luôn... Xót xa quá!..
_ Không phải chứ. Anh không nghĩ em mạnh vậy đâu.
_ Tại anh đi như ma ý, ai mà không sợ. Đầu năm nay cướp sắc loại nào mà không có._Tôi cố chống chế.
_ Ha ha ha..._ Anh cười có chút không giữ được hình tượng rồi, nhìn phát ghét.
_ Sao anh lại ở đây?_ Tôi đánh trống lảng.
_ Vì đây là phòng anh. Anh là cậu Ba Hoàng.