“Tuyết Tình cậu dịch chuyển tức thời à? Tớ nhớ rõ ràng cậu ở phía sau tớ, như thế nào thoáng cái cậu đã nhảy lên phía trước đi rồi? Cậu..."
“Trương Thắng Nam! Sao lại là cô!”
Theo tiếng kêu của bạn cùng phòng Chu Thần Phương, tôi ngẩng đầu lên và nhìn thấy Trương Thắng Nam đang đứng ở trước gương dài trong phòng ký túc xá với vẻ mặt hoảng sợ, xấu hổ và tức giận. Chỉ thấy Trương Thắng Nam từ trước đến nay ăn mặc giống như tomboy giờ lại mặc chiếc váy liền màu trắng của tôi, trên đầu còn đội một bộ tóc giả xiêu xiêu vẹo vẹo.
Bả vai cô ấy rất rộng, vóc dáng cũng cao hơn tôi nửa cái đầu, giờ phút này chiếc váy liền của tôi đang bị cơ thể của cô ấy kéo căng thật chặt, rõ ràng là quá nhỏ, thoạt nhìn giống như một người đàn ông mặc trộm váy của con gái vậy đó.
“Cậu...... Sao các cậu lại trở về!”
Trương Thắng Nam hoảng loạn kéo tóc giả trên đầu xuống, cô ấy nhấc chân vừa mới đi được nửa bước.
“Roẹt… roẹt......”
Chiếc váy liền của tôi bị rách một lỗ lớn ở chỗ đầu gối, lỗ rách kéo dài từ đầu gối lên đến bắp đùi, đương nhiên giờ tôi không thể mặc chiếc váy này được nữa.
"Xin lỗi, tớ... tớ... tớ không cố ý, tớ không biết cái váy này lại không chắc chắn như vậy!"
Trương Thắng Nam hoảng loạn vẫy tay, mặt đỏ tía, chỉ chốc lát ngay cả mắt cũng đỏ.
"Ý cậu là váy không bền? Là cậu lén mặc quần áo của người khác đấy? Đây là mẫu mới nhất của một thương hiệu lớn. Một chiếc váy có giá hơn hai vạn nhân dân tệ. Cậu nên nghĩ cách bồi thường cho Tuyết Tình đi!”
“Hơn hai vạn!”
Sắc mặt xanh tím vừa rồi của Trương Thắng Nam trong nháy mắt trở nên trắng bệch, người cũng có vài phần lung lay sắp đổ, nhìn bộ dáng sắp ngất xỉu của cô ấy, tôi cũng có chút không đành lòng:
“Quên đi, quên đi, cậu ấy cũng không phải cố ý, cái váy này không cần cậu phải bồi thường đâu.”
Bố của Trương Thắng Nam mất sớm, trong nhà chỉ có một người mẹ nhưng chân lại bị tật đi đứng không tốt. Bà nội cô ấy ghét bỏ cô ấy là con gái và ngay khi bố cô ấy vừa mất đã đuổi mẹ con cô ấy ra khỏi nhà. Mẹ Trương Thắng Nam chân đi khập khiễng vừa thu phế liệu, vừa nuôi nấng Trương Thắng Nam lớn lên. Mà con người Trương Thắng cũng không chịu thua kém, từ nhỏ cô ấy đi học đã có thành tích rất tốt, lại còn thi đậu vào trường đại học tốt nhất tỉnh chúng tôi.
Bạn học trong lớp đều biết hoàn cảnh của cô ấy, và giáo viên hướng dẫn cũng giúp cô ấy tranh thủ học bổng và vay vốn học bổng hàng năm. Cho nên, cô ấy tuyệt đối không có tiền bồi thường chiếc váy cho tôi. Huống chi cái váy đó, ánh mắt tôi tối lại nhìn chằm chằm cái váy liền xinh đẹp thời thượng kia, trong dạ dày nhịn không được bắt đầu nhộn nhạo khó chịu.