☆☆☆SOUL EYeES☆☆☆
Tác giả: Triệu Long
__________________________________
Tóm tắt tập trước: Hoa và Tuấn hai đứa trẻ được cô nhi viên nuôi nhận, sau này lớn lên họ yêu nhau và dọn ra ở riêng, nhưng rồi Tuấn đắm mình vào men rượu bỏ bê Hoa và đứa con trong bụng, Hoa nhiều lần khuyên bảo nhưng mỗi lần như thế thì họ lại cãi nhau, một lần trong khi cãi vã Tuấn vô tình đẩy Hoa rơi từ tầng 9 của khu chung cư xuống đất.Sau khi cô chết hắn phong ấn linh hồn cô và gởi vào chùa.Do đôi mắt của Nam và cô tương thông, nên cô đã nhờ Nam giúp đỡ, để được siêu thoát và đồng thời bắt tên Tuấn phải trả giá.
________________________________________________________
Sau khi dùng xong bữa cơm cùng với gia đình, tôi lặng lẽ đi lên phòng, lúc này tôi tự nhủ rằng mình sẽ cho Ân biết tôi là một pháp sư trừ tà. Nhưng rồi tôi lại nhớ đến lời căn dặn của bà mình lúc trước.
"Nếu cháu cho một người không phải là một pháp sư biết thân phận thì người ấy sau này ắt sẽ chết"
Tôi rối lắm, không biết mình phải làm gì cho đúng. Đứng trước cửa phòng, tôi cảm thấy lo lắng. Vừa mở cửa ra Ân ngồi trên giường của tôi bảo:
-Đêm hôm qua, giọng cậu có vẻ gấp gáp, cần tớ giúp gì à?
Tôi hỏi Ân:
-Cậu có tin rằng linh hồn thật sự tồn tại không?
-Linh hồn ấy hả?! Đừng nói mình điên nha, họ có thật đấy? Mình nghiên cứu họ được 3 năm rồi! Nhưng vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy.
Tôi ngạc nhiên
- Cậu có vẻ thích linh hồn nhỉ?
Ân đáp
- Có thể nói vậy, những thứ chúng ta không nhìn thấy được dĩ nhiên phải tò mò rồi.
Nghiêm túc nhìn vào Ân tôi bảo.
- Cậu có tin rằng mình có thể nhìn được họ không?
Ân để tay lên cầm suy luận
- Cậu đã từng ghép mắt của người đã khuất thì theo tớ... có khả năg khoảng 95%.
- Vậy sao không phải là 100%?
- Vì tính tớ đa nghi mà với lại hôm nay cá tháng tư, ai biết cậu có troll hay không?
Cười và nói với giọng nghiêm túc tôi bảo
- Tối nay, xin bố mẹ qua nhà tớ ngủ 1 đêm đi, tớ sẽ cho cậu chứng kiến 5% còn lại.
- Nghiêm túc chứ? Đừng thấy tớ mê linh hồn rồi lừa nhau nha!
- Không lừa! Tớ thề luôn ấy.- Tôi bảo
Từ giả tôi xong,Ân đi ra tới cửa phòng rồi xoay lại. Nhìn trên khuôn mặt nó, tôi thấy có một việc gì đó rất đáng sợ sắp xảy ra.
-Mà Nam này! Cậu có cần tớ đem qua luôn không?
- Đem gì cậu?
- Dầu ăn!
-Chi vậy cậu? Định nấu gì à? Nhà tớ có mà khỏi đem chi cho mất công!
-Không dùng để nấu ăn!
Tôi thắc mắc
-Cậu định dùng để làm gì?
Nó cười nham hiểm
-Bôi trơn!!
Tôi há hốc mồm
-What The "Bíp"! KHÔNG LẼ NÓ ĐỊNH NÓI..
Tôi biết ngay sẽ có chuyện mà, hai thằng đực rựa ở chung một phòng thì sẽ có biến ngay. Nhưng tôi nhận ra là nó đang troll tôi. Tôi bình tĩnh trả lời:
- Điên à? Thôi đi ba không cần đâu!
-Vậy à? Không cần thiệt à?
- Không cần đâu cậu!- Tôi bảo
-Cậu đã nói như thế thì thôi vậy!
Nó vừa ngoảnh mặt đi,sau đó quay trờ lại
-Không cần thiệt à?
VÉO..OOOO
Tôi không biết kết quả như thế nào? Nhưng chỉ biết là giờ chỉ còn lại một chiếc dép
Tối hôm đó, sau khi sinh hoạt cùng cả nhà thì hai thằng tôi rủ nhau lên phòng, tức nhiên là nó không hề có mang theo dầu ăn đâu. Trong phòng không khí rất ngột ngạc và đáng sợ vì chúng tôi tắt hết đèn, ánh trăng hôm nay sáng đến nổi khiến cả con đường sáng như ban ngày, không hiểu sao hôm nay ở ngoài đường lại có rất nhiều ma quỷ lui tới. Đợi đến lúc 12 giờ, tôi bảo
-Ân!Ân!Dậy đi, đến giờ rồi!
Tôi dùng loại bùa đỏ, có chứa đất ở nghĩa địa để khai nhãn cho Ân. Tất nhiên là nó cũng biết và có làm theo, nhưng do chưa tẩy tủy nên không có tí pháp lực nào vì vậy mà bùa không có hiệu lực.
Đốt lá bùa xong, Nam lấy tro quét lên mắt của Ân, rồi dùng kính bát quái hứng ánh sáng của trăng tròn chiếu vào mắt cậu ta.
Khai nhãn xong tôi dặn Ân
-Khi cậu thấy được họ thì đừng gây ồn ào, nếu họ nhìn thấy cậu thì rắc rối lắm.
-Sao vậy?
Tôi trả lời
-Vì trong số những vong hồn đó, có những vong khi còn sống rất là hận con người, họ chỉ ngán những pháp sư trừ yêu thôi, còn người thường mà nhìn thấy họ là chết chắc.
-Nói vậy cậu cũng có nghiên cứu?
-Ừ cũng biết chút ít!
-Mà cậu nói chuyện mình cảm thấy y như pháp sư chuyên nghiệp vậy!
Nghe xong tôi giật cả mình nhưng vội vàng trấn tỉnh lại tôi bảo
-Mình đâu có được cái phúc ấy! Chỉ là có nghe người ta kể với đọc một ít sách tâm linh thôi!
-Ừ, đùa tí sao căng vậy?
Ân từ từ mở mắt ra cậu như chết lặng, nó chỉ tay về hướng các vong hồn, quay sang tôi và nói
-Chính là họ! Họ có thật!
-Giờ đã tin mình 100% chưa?-Tôi hỏi
Nó "ừ ừ" trong miệng rồi nói
-Vậy chắc cậu không cần bùa chú đâu nhỉ?
-Ừ đúng rồi! Đó cũng là lí do mình gọi cậu qua đây để giúp đỡ.
-Giúp gì thì cậu cứ nói ra xem nào?
Tôi bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện giữa tôi và hoa cho Ân nghe
-Vậy là cô ấy cần chúng ta giúp để siêu thoát à?-Ân hỏi
-Đúng vậy! Trước hết muốn giúp cô ấy thì phải tìm ra nơi giấu tro cốt trước, vì mình không thể nói chuyện với cô ấy quá lâu!
>>>> Hóng Chap 15