- Bội Bội, cậu thế nào rồi? Khá hơn chút nào không?
Tống Bội mơ mơ màng màng mở mắt, cả người nóng bỏng, đầu óc choáng váng, hai mắt khô khốc, cô có chút khó chịu cau mày.
Cho đến khi cô thấy rõ cảnh vật trước mắt, hốc mắt lại đỏ lên.
Đây là ký túc xá của trường?
- Nha, sao mắt lại đỏ thế này! Cách này không ổn, còn nóng nữa sẽ hỏng người mất, Vương Xán, nhanh đi lấy quần áo đưa Bội Bội đến phòng y tế!
Bên tai lại vang lên giọng nói đầy lo lắng của bạn cùng phòng, Tôn Tư Phàm.
Tống Bội chậm rãi quay đầu lại, liền nhìn thấy hai người bạn cùng phòng trước đây, Tôn Tư Phàm cùng Vương Xán, một người đang mở tủ quần áo của cô ra để lấy quần áo, một người đang leo lên thang giường tầng, duỗi tay sờ sờ cái trán của cô, a một tiếng rồi nói:
- Hình như không quá nóng a?
Cảm giác mát lạnh trên trán lại chân thật như vậy.
Đột nhiên Tống Bội ý thức được cái gì, lập tức chộp lấy chiếc điện thoại di động bên gối, khi nhìn thấy trên màn hình hiển thị 2 giờ 22 phút, ngày 30 tháng 9 năm 2038,cô có chút ngây người.
Không phải cô đã chết ở năm thứ ba sau mạt thế sao? Vì sao lại……
Ý thức được có thể mình đã được trọng sinh, Tống Bội hoàn toàn không thể tin vào sự thật này.
Cô lặng lẽ dùng bàn tay dưới chăn véo vào chân mình, đau đớn đã nói cho cô biết đây không phải là mơ.
Cô thật sự đã trọng sinh!
- Cho dù cậu muốn nhắn tin cho bạn trai, cũng không cần phải gấp gáp như vậy a?
Tôn Tư Phàm thấy việc đầu tiên cô làm khi vừa tỉnh lại là cầm điện thoại di động lên, liền cười chế nhạo.
Tống Bội nhìn cô ấy, bỗng chốc bình tĩnh lại, cô chợt nhận ra lúc này là một tuần trước ngày mạt thế, nhưng cô lại không có chút vui vẻ nào..
Bởi vì đời trước, vào chính ngày hôm nay, cô đã cố gắng lê lết cơ thể chưa khỏi cảm lạnh của mình đi cùng bạn trai tới tham gia họp mặt với bạn cùng phòng của hắn …… A phi! Là đi tham dự bữa tiệc sinh nhật do tên tra nam Nhậm Quân Minh kia tổ chức ở một biệt thự ngoại ô.
Nhậm Quân Minh có vẻ ngoài soái khí, gia cảnh lại tốt, vừa lúc sinh nhật năm nay lại trùng với kỳ nghỉ, hắn đã cố ý bao một căn biệt thự trên núi ở vùng ngoại ô trong vòng một tuần, mời tất cả bạn học đến chơi.
Tống Bội là bạn gái của Nhậm Quân Minh, sao có thể không đi? Nhưng chờ tới đó rồi cô mới phát hiện, cô tự nhận mình là nữ chính, hoàn toàn do cô tự cho mình là đúng.
Ngày 3 tháng 10, Nhậm Quân Minh bất ngờ trình diễn một vở kịch ân ái ngay trong ngày sinh nhật, nữ chính là một người bạn cùng phòng khác của Tống Bội —— hoa khôi Quan Tuyết Đình.
Buồn cười sao?
Buồn cười chính là Tống Bội lại tin vào lời nói dối của Nhậm Quân Minh, gì mà che giấu mối quan hệ của mình vì sợ ảnh hưởng đến việc học của hắn ta!
Tóm lại, tất cả mọi chuyện đã quá muộn, ngay khi cô chuẩn bị trở về thành phố thì một trận mưa lớn đã phá đường núi, mọi người bị mắc kẹt ở biệt thự suốt ba tháng.
Khi tất cả đồ ăn trong biệt thự đã hết, kẻ mạnh sẽ vươn bàn tay tội ác đến chỗ kẻ yếu, Nhậm Quân Minh là người đầu tiên đẩy cô ra ngoài vì bảo mệnh.
Tống Bội nhớ nghĩ tới đây, chỉ hận không thể lập tức chạy tới đó, thừa dịp tên tra nam kia chưa biết gì, dùng ngàn dao chém chết hắn ta!
Nhưng cô vẫn còn chút tỉnh táo.
Mưa lớn chỉ là khởi đầu của thiên tai, phía sau còn có lũ lụt, giá rét cực độ, nắng nóng cực độ, côn trùng dịch bệnh, động đất, ngày dài, đêm dài……
Khi thế giới chìm vào bóng tối, mọi tội ác chìm sâu bên trong nội tâm của nhân loại sẽ bị vạch trần, lúc đó địa ngục nhân gian mới chính thức bắt đầu.
Đời trước, Tống Bội đã chết trong màn đêm vĩnh hằng.
Sống lại một đời, cô lại càng hiểu rõ giá trị sinh mệnh là đáng quý!
Nếu ông trời đã cho cô được trọng sinh, cô tuyệt đối sẽ không ngồi yên chờ chết!
Nghĩ vậy, Tống Bội lập tức ho khan hai tiếng, nói với Tôn Tư Phàm cùng Vương Xán:
- Tớ không có việc gì, đã bớt nóng, nhưng cả người giống như không có sức lực, cho nên tớ không tới bữa tiệc sinh nhật. Các cậu đi đi a, chơi vui vẻ.
Tôn Tư Phàm cùng Vương Xán có chút không yên tâm, cuối cùng bị Tống Bội mạnh mẽ đẩy ra khỏi phòng:
- Hai cậu cứ yên tâm đi đi, ăn nhiều món ngon, thay cả phần của tớ nữa a.
Sau khi đóng cửa lại, Tống Bội xoay người, liếc nhìn đồ ăn vặt trên bàn, cô đột nhiên nuốt hai ngụm nước bọt rồi lập tức đi về phía trước, cầm một túi bánh mì chà bông, dùng sức xé vỏ, liền ăn ngấu nghiến.
Ba năm, cô đã quên mất hương vị của bánh mì chà bông là như thế nào.
Đôi mắt chợt đỏ lên, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống, chảy dọc theo gương mặt vào miệng, rõ ràng là mặn nhưng cô lại thấy quá ngọt!
Ăn một túi bánh mì, lại một cây xúc xích ngô, uống một hộp sữa nguyên chất để lấy lại sức, Tống Bội xoay người đi vào toilet, nhìn gò má trắng nõn, đôi mắt trong trẻo của mình trong gương.
Khuôn mặt trong gương rõ ràng rất quen thuộc, nhưng lại khiến cô cảm thấy xa lạ.
Nhưng cô không có thời gian để thưởng thức, Tống Bội mở vòi nước, rửa mặt hai lần, lau sạch nước mắt, duỗi tay lấy một mặt dây chuyền màu xanh lục từ bên trong cổ áo ra.
Cha mẹ Tống Bội mất sớm, cô sống với bà ngoại từ khi còn nhỏ, ba năm trước, trước khi bà ngoại cô qua đời đã để lại mặt dây chuyền này cho cô, bà nói đây là vật gia truyền được tổ tiên truyền lại.
Mặt dây chuyền màu xám xịt, giống như bạc cổ, không có giá trị lắm.
Đời trước, trong một lần tranh đoạt đồ ăn, Tống Bội đã đánh mất mặt dây chuyền, rồi sau đó tận mắt nhìn thấy Nhậm Quân Minh cầm mặt dây chuyền trong tay, lấy ra một chiếc đùi gà nướng từ trong hư không để gặm.
Nhớ lại nội dung trong tiểu thuyết có nói tới chuyện nhỏ máu nhận chủ, cô liền cầm dao cạo lông mày trên bồn rửa mặt, cắt một vết nhỏ trên ngón tay rồi nhỏ máu lên mặt dây chuyền.
Một luồng ánh sáng chói mắt lướt qua trước mắt cô, trong đầu trống rỗng bỗng xuất hiện một căn phòng xa lạ, sau khi thử dùng ý thức để quan sát, cô phát hiện căn phòng này giống như một căn hộ có một phòng ngủ và một sảnh có diện tích khoảng 30 mét vuông.
Có lẽ đây chính là không gian được nhắc tới trong tiểu thuyết, nghĩ tới đây, Tống Bội liền có chút kích động.
Bởi vì không hiểu cách sử dụng không gian, nên cô đã tiến hành một thí nghiệm đơn giản, cuối cùng đưa ra được hai kết luận:
Thứ nhất, thời gian trong không gian không giống thế giới bên ngoài. Thứ hai, không gian có công năng giữ tươi. Các chức năng khác, tạm thời vẫn chưa rõ.
Thời gian không đợi người, nên cô lập tức mặc áo khoác vào, bước ra khỏi ký túc xá rồi đi nhanh về phía cổng trường.
Thời tiết đầu thu có chút lạnh, đi từ ký túc xá nữ đến cổng trường mất khoảng hai mươi phút, cả người Tống Bội đã đầy mồ hôi, đang muốn gọi taxi để tới ngân hàng, thì chợt nghe thấy phía sau hình như có ai đó đang gọi cô.
- Tống Bội, cậu cũng tới dự tiệc sinh nhật của Quân Minh à? Chúng ta cùng đi nhé!
Nghe được giọng nói của bạn cùng phòng Nhậm Quân Minh, Tống Bội cũng không định để ý tới hắn.
Nhưng đối phương lại không thuận theo, không ngừng đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô, nói:
- Tống Bội, tôi đang nói chuyện với cậu, sao cậu không để ý đến tôi…
- Cút ngay!
Tống Bội đột nhiên dùng sức hất tay đối phương ra, ánh mắt lạnh lùng mang theo địch ý trừng mắt nhìn người này.
Cô nhớ rất rõ, ở đời trước sau khi Nhậm Quân Minh đã thành công thổ lộ tình cảm với Quan Tuyết Đình trong bữa tiệc sinh nhật, cô không phục liền đi lên lý luận, nam sinh này là người đầu tiên đứng ra nói cô không biết tự lượng sức mình, còn bảo cô trở về rải nướ© ŧıểυ nhìn lại bản thân.
Nam sinh kia cảm giác được địch ý trong mắt Tống Bội, liền có chút sửng sốt, khi kịp phản ứng, lại nhìn thấy đám bạn cùng lớp đang chuẩn bị tham dự tiệc sinh nhật của tên tra nam ở phía sau, tức khắc cảm thấy thật mất mặt.
Ánh mắt nhìn về phía Tống Bội cũng trở nên sắc bén, bắt đầu châm chọc:
- Cô giả bộ cái gì a? Còn không phải là một con chó mặt xệ chạy theo sau Quân Minh sao? Người ta không thích cô, mà cô còn cứ mặt dày bám lấy, loại phụ nữ không chút liêm sỉ như cô, tôi gặp rất rất nhiều rồi! Có cái gì mà giả bộ!
Thấy tên đàn ông chó má Nhậm Quân Minh kia hình dung mình như vậy, Tống Bội cũng lười so đo.
Rốt cuộc, ở đời trước, trước khi cô rời khỏi biệt thự trên núi, cô đã phát hiện tên cặn bã kia từng công khai hét lên trước mặt mọi người rằng hắn ta chỉ yêu duy nhất một cô gái trong đời, Quan Tuyết Đình, đang hẹn hò với cô ta, nhưng đồng thời tên tra nam này còn hẹn hò bí mật với N người sau lưng cô ta, và 90% trong số bọn họ đều đã ngủ với hắn ta.
So sánh với những người vừa bị lừa tâm, lại bị lừa thân, cô cũng không tính là thảm.
Kiên nhẫn của Tống Bội đã dùng hết:
- Tôi nói lại một lần cuối cùng, cút ngay, nếu không đừng trách tôi không khách khí!