"Em gái."
Cậu duỗi tay ra, bao phủ lên đầu cô bé.
Ánh mắt cô bé ngước nhìn cậu vẫn đầy ngoan ngoãn và tin tưởng.
Bỗng nhiên, trong phòng bệnh vang lên tiếng báo động đỏ chói tai.
Tiếp theo là tiếng bước chân hỗn loạn. Tiếng cửa bị đẩy bật mở. Còn có ánh đao lướt về phía cậu.
Cô bé nhìn cậu.
--"Anh ơi, anh muốn làm gì?"
Giọng nói trong trẻo của cô bé vang lên, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn cậu.
Thẩm Quyết cúi người xuống, nói với cô bé: "Em bị thương rồi."
Cô bé lại chớp mắt, ba con mắt đỏ trên má cũng lăn lóc theo: "Anh ơi, làm sao anh biết em bị thương?"
"Đừng cử động lung tung, đưa tay ra đây cho anh nào."
Thẩm Quyết không trả lời câu hỏi của cô bé, chỉ nói.
Có lẽ vì cậu có vẻ ngoài khiến trẻ nhỏ cảm thấy tin tưởng, cô bé ngoan ngoãn đưa tay ra, trên đó là một vết xước lớn.
Vết thương hở sẽ làm tăng tốc độ lây nhiễm.
Thẩm Quyết lấy ra một ít băng gạc thương hiệu "Tiêu Tiêu" còn sót lại để băng bó cho cô bé, tiện tay thắt một chiếc nơ xinh xắn.
"Cảm ơn anh, anh trai." Cô bé nói, "Em hết đau rồi nè, anh ơi, anh lợi hại quá à."
Thẩm Quyết: "Không có gì."
Nhưng cô bé vẫn nhìn cậu rất nghiêm túc: "Nếu không phải anh kịp thời đánh bại con heo xấu xa, em đã bị nghiền thành bánh quy rồi. Cảm ơn anh trai."
"Mẹ em vừa rồi cũng nói, sau khi ra ngoài nhất định phải cảm ơn anh thật tốt."
Người phụ nữ bên cạnh cũng cầm khăn giấy lau nước mắt và nói: "Chàng trai trẻ, may mắn là cậu đã đứng lên cứu chúng tôi. Tôi còn định mời cậu ăn một bữa khi ra ngoài, bây giờ... bây giờ chúng tôi cũng không biết có thể ra ngoài không. Nhưng lời cảm ơn từ tôi và con gái tôi, xin cậu nhất định phải nhận lấy."
Thẩm Quyết chú ý thấy, trên gương mặt dùng khăn giấy che của cô ta cũng có một chút đường nét lồi lên.
Người phụ nữ chắc hẳn đã sờ thấy, có lẽ không muốn để cô bé nhìn thấy, nên đã che kín bằng khăn giấy.
Cậu không nói thêm gì nữa, gật đầu, đứng dậy, quan sát xung quanh toa tàu.
Trần Thư Thư từ lúc đầu đã bận rộn chạy qua chạy lại, vì đã thức tỉnh dị năng, người đầy sức mạnh, đi đi lại lại mười mấy lần đã giúp những người khó di chuyển ra ngoài, lúc này đang ngồi góc tường lau mồ hôi.
"Chúng ta đi thôi?" Thẩm Quyết tiến lại gần và nói.
Trần Thư Thư chớp mắt, "Đi? Đi đâu?"
Thẩm Quyết nói: "Đi đến toa sau."
Trần Thư Thư bối rối: "Đi đến toa sau làm gì?"
Thẩm Quyết bình tĩnh nói: "Để giải quyết ký thể sương mù."
[ Hả? ]
[ Hả hả hả hả hả hả?? ]
Hệ thống kinh ngạc.
[Kí chủ cậu không phải là cá mặn thành tinh sao? Sao bỗng nhiên thay đổi, lại chủ động đi giải quyết ký thể sương mù?]
"Có câu nói là đã đến thì đến rồi." Thẩm Quyết lấy ra cồn gel chà chà đầu ngón tay, nói.
[ Đã đến thì đến rồi, sau đó thì sao? ]
Thẩm Quyết khẽ thở dài: "Đã đến thì đến rồi, con heo cũng đã gϊếŧ, thì cứ gϊếŧ cho đến cùng vậy."
Trần Thư Thư hơi ngạc nhiên trước đề xuất của cậu.
Cậu ta suy nghĩ một chút, nhưng lại lúng túng nói: "Tôi, tôi vẫn chưa quen với việc điều khiển năng lực, tôi sợ..."
Khi ông chủ heo nhảy tới, vì tốc độ quá nhanh, cậu ta thậm chí không kịp kêu lên một tiếng.
Nếu không phải Thẩm Quyết ra sức, thì chính cậu ta đã trở thành bánh thịt rồi.
Trần Thư Thư cảm thấy rất tự trách.
Rõ ràng ban đầu rất nhiều người đều kỳ vọng vào cậu ta.
Thậm chí, nếu cậu ta có thể sử dụng dị năng sớm hơn, gϊếŧ chết ông chủ heo trước, ông chủ heo cũng sẽ không dị biến thành dạng đó, khiến cả toa tàu gặp họa.
"Không sao," Thẩm Quyết nói, "Cậu mới thức tỉnh, tập luyện nhiều là được."
Cậu cúi người xuống nhìn Trần Thư Thư, giọng điệu bình tĩnh và dịu dàng, khiến người ta không hiểu sao lại tin tưởng, "Hơn nữa, thời điểm cậu chưa biết, tôi cũng có thể hướng dẫn cậu. Đừng sợ."
Trần Thư Thư mặt hơi đỏ, "Nhưng mà..."
Cậu ta sợ sẽ liên lụy Thẩm Quyết.
Người đàn ông đeo kính bên cạnh bất ngờ xen vào: "Tôi cũng đi cùng, tôi là nhân viên quan trắc, có kinh nghiệm, có thể giúp các cậu phân biệt thông tin ký thể."
"Lực lượng phòng vệ của thành phố chưa đến, bây giờ chỉ có thể dựa vào chúng ta để giải quyết ký thể sương mù."
"Chỉ cần có thể ra ngoài càng sớm càng tốt, mọi chuyện vẫn còn hy vọng!"
Những người khác nghe vậy, cũng như tìm được phao cứu sinh, liên tiếp nói.
"Đúng vậy! Tôi cũng đi!"
"Tôi cũng đi!"
"Tôi nữa!"
Mọi người nhiệt tình đăng ký.
Ngay cả anh chàng có mắt mọc trên mông cũng lặng lẽ giơ tay lên.
Người đàn ông đeo kính giật giật khóe miệng: "Đừng làm loạn, những người đã xuất hiện biểu hiện và triệu chứng lây nhiễm hãy cứ ngồi yên ở chỗ cũ, nếu tha hóa lại càng gây rắc rối cho mọi người."
Cuối cùng, quyết định đi đến toa sau tổng cộng có bốn người.
Thẩm Quyết, Trần Thư Thư, người đàn ông đeo kính, cùng với người đàn ông thức khuya có hai quầng thâm dưới mắt như gấu trúc.