[Tao không biết năng lực "Diệt Thế Chi Hình" mà mi nói là gì, tao chỉ biết rằng đường mà tao vô tình quan trắc được chỉ là ngoài ý muốn, có giá trị entropy* cao hơn so với các phần khác của vật thể, biểu hiện một trạng thái dao động cực kỳ không ổn định, nghĩa là, dễ bị phá hủy và khiến vật thể biến dạng. Giống như vừa rồi, chỉ cần chiếc ô lướt qua, đã có thể gây ra tổn thương không thể đảo ngược cho vật thể."
(*)Entropy là đại lượng vật lý mô tả mức độ mất trật tự của một hệ thống, nó phản ánh tính đồng nhất của sự phân bố năng lượng trong hệ thống.
"Dĩ nhiên, do sự không ổn định của đường, vị trí của đường mà chương trình tính toán ra rất khó hoàn toàn chính xác. Vừa rồi chỉ là một nỗ lực trong tình trạng khẩn cấp, thực tế, tỷ lệ chính xác của chương trình tính toán rất thấp."
Giải thích của cậu có một phần là sự thật.
Thân chủ thực sự của cơ thể này, quả thực đã phát hiện ra sự tồn tại của "đường" trong một tai nạn nổ thiết bị ức chế.
[ Rất thấp... là thấp đến mức nào? ]
Thẩm Quyết: "Nếu chuyển thành xác suất, thì ít hơn một phần mười nghìn."
[ Một phần mười nghìn xác suất mà cậu cũng dám thử? ] Giọng hệ thống run rẩy.
Thẩm Quyết suy nghĩ một chút, nói: "Mi nhắc tao mới nhớ, có lẽ hôm nay tao nên mua một tờ vé số."
Đây không phải là vấn đề may rủi của vé số!
Lúc nãy khi người giám sát mang đĩa cắt đến, nó đã muốn nói rằng kí chủ của nó, dường như không nhạy cảm với nguy hiểm giữa sự sống và cái chết, thậm chí có thể nói là khá thích thú trong đó.
[ Cậu nhớ là mình còn phải về nhà nấu cơm chứ? ] Hệ thống nhắc nhẹ.
Thẩm Quyết quấn băng gạc trên cánh tay mình thành một chiếc nơ xinh xắn ngay ngắn, rồi lại che phủ bằng áo khoác, nói: "Tất nhiên là nhớ. Tao đương nhiên phải về nhà."
Tông Lẫm vẫn đang chờ cậu.
Chỉ là những vết thương trên người... lát nữa nên giải thích thế nào đây?
.
"Cậu nói gì cơ? Tông Lẫm đã trực tiếp đến ga tàu điện ngầm?"
Tại trung tâm quan trắc, Tông Lẫm nhận được thông tin suýt chút nữa đã phát điên.
Rốt cuộc là ai đã tiết lộ thông tin cho Tông Lẫm?
Ông ta vội vàng kết nối với máy truyền tin của Cố Niệm An, nhưng người đó đã vào sương mù, chỉ có tiếng ù ù của dòng điện trong máy truyền tin.
Đồng Lam không dám tưởng tượng, nếu Tông Lẫm đến hiện trường, phá tan sương mù nhưng chỉ thấy xác của bạn đời... hoặc đâu đó bị thương, mất một cánh tay hay chân gì đó, chỉ số lây nhiễm mất kiểm soát sẽ xảy ra chuyện gì.
Dựa vào tỷ lệ thương vong và tử vong của người bình thường trong sương mù, đây vẫn là tình huống có khả năng xảy ra.
Sắc mặt ông ta lúc xanh lúc trắng, cuối cùng không còn cách nào khác, quay người gọi một cuộc điện thoại liên lạc đặc biệt.
"... Xin lỗi, thầy Chúc, đã đột ngột làm phiền thầy trong thời gian thầy đang thiền định."
"Tôi là Đồng Lam."
·
Tông Lẫm ngồi trên ghế phụ, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ lướt qua mà không chút biểu cảm.
Trần Gia Hoa lái xe như bay, không dám nói nửa lời.
Nếu không phải vì quan tâm đến anh em và sự an toàn của người đi bộ, Tông Lẫm đã sử dụng phương pháp trực tiếp và nhanh chóng hơn để đến đích.
Anh nắm chặt chiếc điện thoại vẫn còn màn hình đen trong tay, xương gai trên cánh tay phải dị hóa uốn khúc dây dưa.
Thẩm Quyết vẫn đang chờ anh. Anh nghĩ.
Người yêu của anh, chỉ là một người bình thường không có dị năng.
Ngay cả anh, bình thường cũng phải cẩn thận khi chạm vào, vì anh sợ làm đau Thẩm Quyết. Mặc dù đối phương luôn cười nói không sao, nhưng làm sao có thể không sao được chứ?
Tình yêu là điểm yếu, cũng là áo giáp.
Nếu Thẩm Quyết thực sự bị thương trong sương mù...
"Chạy nhanh hơn nữa." Tông Lẫm nói.
Anh muốn đưa Thẩm Quyết về nhà.
*
"Mẹ ơi, con muốn về nhà."
Trên chuyến tàu điện ngầm, những người sống sót sau thảm họa đều trông rất lôi thôi, chiếc váy trắng của cô bé đã bị nhuộm thành màu hồng.
Người phụ nữ đang dùng khăn giấy lau sạch bụi bẩn và nước mắt trên mặt cô bé, dịu dàng an ủi: "Đừng khóc nữa, con gái, chúng ta sắp về đến nhà rồi nè!"
"Dạ, con không khóc nữa." Cô bé cố gắng kìm nén nước mắt.
Bỗng nhiên, người phụ nữ cầm khăn giấy dừng tay lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô bé, vẻ mặt hiện lên sự kinh hoàng.
Chỉ thấy trên gương mặt trắng muốt của cô bé, bất ngờ xuất hiện một con mắt đỏ ngầu, trông giống hệt con mắt trên mặt ông chủ có khuôn mặt như heo trước đó.
Con mắt lăn lóc xoay tròn, trong khi cô bé hoàn toàn không hay biết.
"Nhân viên quan trắc! Ngài nhân viên quan trắc!" Cô ta lo lắng quay đầu lại, "Anh mau đến xem con gái tôi bị làm sao vậy?"
Người đàn ông đeo kính từ đống xác chết bước tới, vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn thấy tình trạng của cô bé.
"Lây nhiễm mức độ trung bình... Cô bé không uống viên thuốc phòng lây nhiễm sao?"
"Uống rồi! Uống rồi!" Người phụ nữ lo lắng đến mức gần như khóc lên, run rẩy lấy ra một đống viên thuốc từ túi xách, muốn tiếp tục cho cô bé uống.
Người đàn ông đeo kính vội vàng ngăn cản, nói: "Trong tình huống này, thuốc đã không còn tác dụng nữa, cần phải nhanh chóng tiêm thuốc ức chế, đồng thời còn phải tiến hành phẫu thuật kịp thời cho vùng bị nhiễm."