Khi Tông Lẫm bước xuống máy bay thì mặt trời màu đỏ cam đã lặn gần hết, trên bầu trời chỉ còn sót lại vài vệt mây chiều bồng bềnh nhuộm màu, phủ lên thành phố rộng lớn trước mắt một quầng sáng dịu nhẹ.
Nghĩ đến tối nay có thể cùng bà xã ăn chung bữa tối, lúc này tâm trạng của anh khá vui vẻ. Gió đêm cuối thu thổi vào người cũng cảm thấy vấn vương và dịu dàng.
... Nhưng Thẩm Quyết vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh.
Bên cạnh, đội viên đầu trọc Trần Gia Hoa cười nói: "Đội trưởng, anh yên tâm đi, bạn đời của anh đã mua xong đồ ăn, lúc này chắc chắn đang bận rộn trong bếp rồi, chỉ chờ anh về cùng ăn một bữa thịnh soạn thôi. Chúng ta nhanh chóng xử lý công việc, làm xong kiểm tra là về nhà ngay."
Nhóm binh sĩ của Sở phòng thủ thành phố đang tiến hành kiểm tra xét nghiệm ký sinh cho những người của đội càn quét dị năng. Bởi vì lần hành động càn quét "Tổ nhện" này có nhiều người tham gia, nên hàng người chờ kiểm tra cũng xếp dài tới cả mấy trăm mét.
Nhưng các thành viên của đội càn quét "Thự Quang" được hưởng chế độ đãi ngộ VIP đặc biệt, rất nhanh đã được nhóm binh sĩ dẫn lên đầu hàng.
Tông Lẫm nhìn quanh một lượt, đột nhiên nói: "Cố Niệm An đâu?"
Binh sĩ của Sở phòng thủ thành phố đang chuẩn bị kiểm tra ngẩn ra một lát, trả lời: "Trong thành vừa xảy ra thiên tai cấp thấp, đội trưởng Cố qua đó hỗ trợ rồi."
"Trong thành đã xảy ra thiên tai?" Trần Gia Hoa sáp lại gần, mở điện thoại ra bấm vài cái, "Trung tâm quan trắc không có đưa ra cảnh báo thiên tai mà. Hơn nữa nếu là thiên tai cấp thấp, vậy cũng không cần đội trưởng Cố đích thân đi chứ? Nếu có dị năng "Thanh gươm phán quyết" của anh ta ở đây thì bên này cần gì phải xếp hàng dài thế này nữa."
Binh sĩ của Sở phòng thủ thành phố rất quen với anh ta, nghe vậy thì gãi đầu: "Hình như là vụ xảy ra ở tàu điện ngầm nội - ngoại thành, phái đội trưởng Cố đi, chắc là trung tâm quan trắc sợ ảnh hưởng đến giao thông, muốn giải quyết nhanh chóng thôi. Nhưng mà lạ thật đấy... Sao đi lâu thế rồi mà vẫn chưa về nhỉ?"
Tông Lẫm đột nhiên nắm chặt chiếc điện thoại màn hình đen trong tay.
"Tàu điện ngầm nội - ngoại thành?" Anh trầm giọng mở miệng, "Chuyện này xảy ra lúc nào?"
Binh sĩ của Sở phòng thủ thành phố trả lời với vẻ mặt ngây ngô:
"Lúc một tiếng rưỡi trước."
*
Ngay sau khi binh sĩ lực lượng phòng vệ của thành phố vừa trả lời xong câu hỏi.
Trong lòng Trần Gia Hoa cảm thấy run sợ khi cảm nhận được áp lực lạnh lẽo bất ngờ hạ xuống đến mức đóng băng từ đội trưởng nhà mình.
"Một tiếng rưỡi trước?"
Tông Lẫm thấp giọng nói.
Thời gian gửi bức ảnh hiển thị trên ứng dụng liên lạc trong tay anh, chính xác là một tiếng rưỡi trước.
Hơn nữa Thẩm Quyết vẫn chưa trả lời.
... Cho đến bây giờ, vẫn chưa thấy trả lời.
Anh đột ngột đứng dậy nói.
"Đi thôi."
Trần Gia Hoa hỏi: "Đi đâu?"
"Ga tàu điện ngầm nội - ngoại thành."
.
Cùng lúc đó, tại ga tàu điện ngầm nội - ngoại thành, ga Làng Đại học.
Ga tàu điện ngầm đã hoàn toàn ngừng hoạt động, dải rào cảnh báo màu vàng đã phong tỏa hoàn toàn khu vực này. Trên mặt đất, liên tục có xe cảnh sát của lực lượng phòng vệ, xe bọc thép quân sự và xe cứu thương lao vυ't tới.
Trên sân ga tuyến số một của ga tàu điện ngầm, một đám sương mù màu cam từ cửa đường hầm tràn ra, như rễ cây quấn quanh trên tường.
Liên tục có người bị thương được đưa ra khỏi sương mù, chuyển đến trại y tế tạm thời trong ga tàu điện ngầm.
"Nhanh lên, nhanh lên, chỉ số lây nhiễm của người đã 85 rồi, mau làm sạch vết thương và tiêm thuốc ức chế! Còn có thể cứu được!"
"Người này bị ký sinh thể cấp hai lây nhiễm, cần phải cắt cụt chi ngay lập tức! Đưa cưa điện và kẹp cầm máu đến đây!"
"... chỉ số lây nhiễm của người này đã vượt quá 95 rồi, đeo mặt nạ nitơ lên đi. Chuẩn bị buồng cách ly."
Các bác sĩ tuyến đầu bận rộn đến mức mồ hôi đầm đìa.
Đối diện với những người bị thương liên tục được chuyển ra, cũng có những nhóm ba người mặc quần áo bảo hộ toàn thân của đội tiên phong bước vào đường hầm, bị sương mù nuốt chửng bóng dáng.
Cửa kính của sân ga tàu điện ngầm đã bị tháo dỡ, một người đàn ông mặc bộ quân phục màu đen, đeo kiếm bên hông, đứng bên mép đường ray, vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn về phía khu vực sương mù lan tỏa.
Dù trong tai nghe liên lạc, giọng nói của Đồng Lam đã gần như tức điên.
"Cố Niệm An, cậu có thể giải thích một chút hay không, tại sao đội trưởng đội tiên phong của lực lượng phòng vệ lại tha hóa trong quá trình thăm dò?"
Cố Niệm An: "Tôi không biết."
"Cậu không biết? Trước đó tôi đã cho người thông báo cậu dẫn đội đi giải quyết sương mù cấp thấp xảy ra trong thành, với thực lực của cậu, việc xông vào sương mù để giải quyết ký sinh thể có gì khó khăn? Tại sao lại để cho đội thăm dò tiên phong vào đường hầm trước?"