Nội dung công việc của họ có lẽ là sản xuất các bộ phận máy móc? Có thể là công việc vặn vít trên dây chuyền lắp ráp nào đó.
Từ đó, có thể suy đoán tư thế làm việc. Chắc chắn phải dựa bàn, cúi đầu, tay cầm vật làm việc. Hai điều đầu tiên dễ dàng thực hiện, nhưng tư thế "tay cầm" trong không khí hư không này phải giả vờ như thế nào?
Nhìn người giám sát toàn thân là cánh tay máy móc kia, chỉ cần tư thế hơi sai có thể sẽ bị lưỡi cưa mài đĩa cắt...
Theo lô-gic thông thường, độ cao của tay chắc chắn phải là độ cao bàn làm việc của cỗ máy kia - nhưng khoảng cách này, người bình thường ai có thể đoán được độ cao cụ thể là bao nhiêu chứ!
Quả nhiên, kẻ đặt ra quy tắc không cho họ dễ dàng vượt qua... hay nói cách khác, đây từ đầu đã là một cái bẫy tử thần dành cho họ.
"0.679m."
Lúc này, một giọng nói như tiếng hát của thiên thần vang lên.
Người đàn ông đeo kính bất ngờ quay đầu, chỉ thấy nơi phát ra tiếng nói, là một trong hai người ở góc.
Một thiếu niên tóc xù rạng rỡ. Cùng với một thanh niên mặc áo trắng của Viện nghiên cứu, mái tóc dài buộc sau đầu, đường cong góc nghiêng của khuôn mặt đẹp đến mức giống như những minh tinh ảo được chạm khắc tỉ mỉ trên mạng chiếu thành hình ảnh 3D.
Vừa rồi bọn họ cũng là những người đầu tiên ngồi xuống ghế... Chẳng lẽ là những cao thủ ẩn mình?
Người đàn ông đeo kính đã không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa. 0.679m... có lẽ người giám sát sẽ không chính xác đến từng milimet, nhưng chắc chắn không gian còn lại để điều chỉnh không nhiều. Anh ta nhanh chóng sử dụng phương pháp đo bằng cánh tay –– chiều dài cánh tay của mình là 65cm, chỉ cần nâng cao thêm 2cm nữa...
"Chính là độ cao này! Nhanh lên! Giơ tay lên!" Người đàn ông đeo kính mô phỏng nâng cánh tay lên.
Cô gái mím môi, khuôn mặt tái nhợt như giấy nhìn theo, nhưng khoảng cách giữa họ có đến bốn năm mét, cô ấy cố gắng giơ cánh tay lên, nhưng –– độ cao không đúng.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh người đàn ông đeo kính thấy vậy, lập tức giơ cánh tay lên, độ cao tay phải sát với cánh tay của người đàn ông đeo kính, đồng thời cánh tay trái mở ra, bước qua một bước vươn về phía hành khách đối diện.
"Chính là độ cao này! Độ cao này! Nhanh lên–– cho cô gái kia biết!"
Hành khách bị chạm vào sửng sốt, ngay sau đó hiểu ý cô ấy, cũng giơ cánh tay ra: "Nhanh lên!"
Mọi người như đang tiếp sức, độ cao chính xác của cánh tay truyền qua xung quanh. Cuối cùng, khi cỗ máy gần đến trước mặt cô gái, cánh tay cô ấy cũng được hành khách bên phải chạm vào.
Cô gái ngừng run rẩy, cầm điện thoại, run rẩy cúi đầu, giả vờ làm việc––
Hàng loạt lưỡi cưa co giãn quét qua đầu, cổ và vòng eo của cô ấy, giống như một quái vật kinh hoàng có ý thức ác độc, đang dùng xúc tu máy móc để ngửi và dò tìm con người. Cô gái run rẩy dữ dội, cắn chặt môi, không dám nhúc nhích.
Cỗ máy dài ba mét chậm rãi đi qua, điện thoại của cô ấy bị cắt đôi, một nửa rơi xuống đất, bị quái vật hút đi, nhưng cô ấy–– vẫn an toàn không có việc gì.
Người giám sát chậm rãi di chuyển. Mỗi người ngồi trên vị trí làm việc, đều phải trải qua sự kiểm tra.
[0.679m, ký chủ tính toán như thế nào vậy?] Họ ở góc cuối cùng, người giám sát vẫn chưa đến, hệ thống có chút ngạc nhiên hỏi.
Mắt của người có thể quan sát độ chính xác của vật thể đến từng centimet đã là điều rất tuyệt vời rồi, huống chi là khoảng cách như thế này, chính xác đến từng milimet–– với khả năng cơ thể con người, cơ bản là không thể nào!
Nó có chút nghi ngờ...
Thẩm Quyết nói: "Tất nhiên là nhìn ra được."
Sau đó, hệ thống nhìn thấy trong tầm nhìn của Thẩm Quyết có một màn hình dữ liệu hiển thị, hàng loạt dữ liệu ánh sáng xanh lục chiếm lấy toàn bộ thế giới quan sát, rất giống phong cách cyberpunk*.
*Cyberpunk là một thể loại con của khoa học viễn tưởng về thế giới tương lai xoay quanh sự "kết hợp giữa đời sống bần hàn và công nghệ cao" bao gồm công nghệ hiện đại và các thành tựu khoa học, gồm trí thông minh nhân tạo và điều khiển học, đi kèm với sự suy tàn hoặc sự thay đổi cấp tiến trong tầng lớp xã hội.
[... Ủa ủa ủa ủa ủa ủa ủa? Ký chủ, hình ảnh trong mắt cậu là chuyện gì thế? ]
Thẩm Quyết nói: "Mẫu tính toán AR."
Hệ thống bị sốc: [Cậu đã lắp thiết bị hình ảnh AR vào mắt mình?]
Thẩm Quyết không phủ nhận, chỉ thản nhiên nói: "Ừm. Hơi mù màu, dùng để hỗ trợ chỉnh sửa."
Công nghệ tăng cường thực tế AR dù đã ra đời gần một thế kỷ, nhưng tính di động của thiết bị ứng dụng vẫn là một khó khăn lớn cản trở sự phát triển của nó.
Cho đến khi ngày tận thế bùng nổ vào cuối năm 2044, công nghệ này rơi vào trạng thái hoàn toàn đình trệ. Sau đó, nó đã rất ít được nhắc đến.
Suy cho cùng, mục đích của AR là làm đẹp thực tế bằng những hình ảnh ảo được tổng hợp bằng điện tử, thực tế sắp chết đến nơi, nên việc nó có đẹp hay không hoàn toàn không quan trọng.
Hệ thống biết được điều này, bởi vì... ừm, nó từng tò mò và tìm hiểu.