"Đinh linh linh..."
Chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh đầu giường reo lên, đúng ba giây sau, nó được người nhấn tắt.
Thẩm Quyết mở mắt như mọi ngày, chuẩn bị vệ sinh cá nhân, lấy sữa và bánh mì từ tủ lạnh để giải quyết bữa sáng, sau đó thong thả bước ra khỏi nhà.
Lúc bảy giờ rưỡi, Thẩm Quyết ngồi trong văn phòng nhỏ của viện nghiên cứu, tiếp xúc với dị năng giả đã hẹn trước.
"Ngài xem máy ức chế này có ổn không?"
Thẩm Quyết đưa chiếc khuyên tai sapphire đã điều chỉnh xong cho người phụ nữ dị năng giả ngồi đối diện bàn.
Nữ sĩ dị năng giả cầm khuyên tai trên tay quan sát một lúc, hài lòng khen ngợi: "Tay nghề của giáo sư Thẩm luôn tốt, trước đó tôi chỉ đề cập vài yêu cầu, không ngờ rằng chiếc máy ức chế mới đã được làm xong nhanh như vậy." Nói xong, cô ta mở khuyên tai, không hề nhíu mày, "cạch" một tiếng cắm kim vào lỗ tai và khóa lại.
"Ngài thích là được." Thẩm Quyết mỉm cười.
Sau khi tiễn nữ sĩ dị năng giả đi, Thẩm Quyết pha một tách cà phê, trở lại chỗ ngồi và bắt đầu nhàn nhã vẽ thiết kế trên màn hình.
Hôm nay là năm thứ bảy kể từ khi cậu xuyên không đến thế giới này.
Là một nhà nghiên cứu cấp C của viện nghiên cứu, cậu chủ yếu phụ trách nghiên cứu máy ức chế dị năng, nhưng do cấp độ quá thấp, cơ bản không tiếp xúc được với công nghệ cốt lõi, thường thì chỉ làm thiết kế ngoại hình của máy ức chế, đáp ứng nhu cầu của dị năng giả và hỗ trợ họ đeo máy ức chế.
Công việc không quá áp lực, thậm chí có thể gọi là nhàn hạ.
Thẩm Quyết rất hài lòng với công việc này.
So với việc dị năng giả phải chiến đấu với dị chủng ngoài kia, cũng như công việc bận rộn và tăng ca ở các đơn vị khác trong thành phố, công việc tại viện nghiên cứu ổn định và có trật tự, rất phù hợp để "dưỡng lão".
Sống trong thế giới hỗn loạn lâu ngày, cậu càng thích cuộc sống có trật tự.
Lúc ăn trưa, Thẩm Quyết nhét đôi tay vào túi áo khoác màu trắng của nhân viên nghiên cứu, bước chậm rãi từ khu vực thứ bảy của viện nghiên cứu đến khu vực thứ tư, chờ đợi người bạn ăn trưa tan ca.
Viện nghiên cứu rất lớn, tổng cộng có chín khu vực, càng về phía trước càng gần với lĩnh vực nghiên cứu cốt lõi của viện.
Khu vực thứ tư là trung tâm quan trắc* thí nghiệm dị chủng.
(*)quan sát, đo đạc các hiện tượng tự nhiên như thiên văn, địa lí, khí tượng, v.v.
Dĩ nhiên, với tư cách là nhà nghiên cứu cấp C, người bạn ăn trưa của cậu cũng không phải là người quan trọng gì.
Cùng tốt nghiệp từ trường Bách khoa, cùng nhau thực tập tại viện nghiên cứu vào năm đó, mặc dù khi tốt nghiệp được phân công làm việc ở các khu vực khác nhau, nhưng sau nhiều năm, cả hai đều dừng lại ở cấp bậc nhà nghiên cứu cấp C - cậu chịu trách nhiệm nghiên cứu xem máy ức chế có đẹp, có hợp mắt và phù hợp để đeo không, còn Sử Đế Văn thì chịu trách nhiệm cho việc nuôi dưỡng vật thí nghiệm dị chủng có mập mạp, có khỏe mạnh để phù hợp cho việc làm mẫu cắt hay không. Nói chung, cả hai đều không phải là công việc có nội dung kỹ thuật cao, cả hai cũng chỉ là những người qua đường và những nhân vật mờ nhạt trong viện nghiên cứu, thêm một người không thừa, bớt một người không thiếu.
Trở thành bạn ăn trưa cũng là chuyện tự nhiên.
Trên đường đến khu vực thứ tư, có một đoạn hành lang cách âm dài.
Bởi vì khu vực thứ tư rất ồn.
- Không phải tiếng ồn ào của con người, mà là tiếng gầm rú của các dị chủng.
Tiếng bén nhọn, tiếng trầm, tiếng gầm, tiếng xào xạc... Chỉ cần nghe thôi, đã khiến người ta không khỏi thán phục sự đa dạng của sinh vật.
Thẩm Quyết đứng trước cửa lớn của khu vực thứ tư, bình tĩnh lấy ra tai nghe chống ồn để nghe nhạc.
Cậu thích nghe nhạc, dù là nhạc pop, nhạc đồng quê cổ điển hay Heavy Metal Rock.
Không phải vì hiểu biết hay thưởng thức, chỉ đơn giản vì tò mò và muốn trải nghiệm.
Dù sao, thế giới cũ của cậu từ lâu đã không còn cái gọi là âm nhạc.
Năm phút sau, cánh cửa bị mở tung ra, một cái đầu tóc vàng chui ra.
Sử Đế Văn lau mồ hôi, chạy bước nhỏ đến bên cạnh Thẩm Quyết, "Đến rồi, đến rồi, tôi đói chết mất, gần đây những vật thí nghiệm không biết sao luôn rất cáu gắt, tiêm dưỡng chất khó khăn lắm... May mà trong vài phút trước đó chúng nó tạm thời yên tĩnh, tôi nhìn thấy cơ hội, nhanh như chớp đã chích vào, ai thấy cũng phải khen tôi một tiếng thông minh và đẹp trai —— Này, Thẩm Quyết, đợi đã, tôi chưa nói xong mà... Hôm nay căn tin có cà tím chiên, nhớ giúp tôi lấy một phần nhé...!"
Thẩm Quyết cao lớn, dáng đi tuy không nhanh nhưng không chậm, Sử Đế Văn phải chạy chậm mới theo kịp.
Hai người đến căn tin của viện nghiên cứu, bên trong đã ngồi đầy người, tiếng nói chuyện rộn ràng.
Thẩm Quyết xếp hàng trước quầy lấy hai phần cà tím chiên, Sử Đế Văn đi lấy cơm, canh và đồ uống, hai người hội ngộ sau đó tìm một bàn ăn ngồi xuống.
Sử Đế Văn mở nắp lon nước ngọt, uống một hớp lớn, cuối cùng trên mặt mới lộ ra vẻ thoải mái, "Ôi, sảng khoái." Sau đó cầm dao và nĩa, bắt đầu ăn uống như gió cuốn lá rụng.
Trên trần nhà căn tin treo rất nhiều tivi nhỏ để giải trí cho các nhà nghiên cứu, lúc này đang phát tin tức buổi trưa.
Thẩm Quyết dựa một tay vào má, tay kia cầm nĩa, đâm thử một cái.