Nam Cung Xuyên cuốn cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, tại sao cả ba thằng bạn thân của hắn đều nhìn chằm chằm vào Lạc Lạc như vậy.
Sự tức giận trong lòng hắn bùng lên, ẩn trong đó là sự chiếm hữu, tham lam muốn giữ cô thành của riêng.
“Lạc Lạc, ngồi chỗ này, đây là chiếc bàn anh đặc biệt thiết kế cho em.” Nam Cung Xuyên kéo Lạc Lạc về chiếc bàn, chiếc bàn này rõ ràng là nhỏ và thấp hơn bốn chiếc còn lại một chút.
Lạc Lạc ngồi trên ghế, nhìn chiếc bàn có kích thước phù hợp rồi mỉm cười với Nam Cung Xuyên.
“Cảm ơn anh trai, anh thật tốt bụng.”
Hai lúm đồng tiền đáng yêu hiện lên trên má của Lạc Lạc, Nam Cung Xuyên như thể bị mê hoặc duỗi ngón tay thon dài ra và chọc vào chúng.
Hắn phải làm sao đây, dường như hắn đang nảy sinh những tình cảm lệch lạc đối với em gái của mình.
Với tư cách là người thừa kế của tứ đại gia tộc, đương nhiên họ không thể nhàn nhã ngồi yên trong phòng học được.
“Lạc Lạc, đây là thông tin giảng viên học viện Lai Đốn, em muốn học lớp nào thì chỉ cần liên hệ với họ qua chiếc máy tính bảng này và nói với họ biết khi nào cần đến chở em đi học, bây giờ anh trai phải đến hội sinh viên trước, buổi trưa sẽ ăn cơm với em sau nhé.” Nam Cung Xuyên hình như đang trốn tránh cái gì đó, nhưng hắn cũng rất bận rộn, đặc biệt là vì đón Lạc Lạc về nước mà nghỉ làm một tuần.
Lạc Lạc gật đầu.
Đông Phương Tấn và Tây Môn Bách cũng lần lượt ra ngoài có việc, bây giờ phòng học rộng lớn như vậy chỉ còn Bắc Đương Tuyết với Lạc Lạc.
Bắc Đường Tuyết rời khỏi chỗ ngồi rồi đi tới chỗ của Lạc Lạc,
“Lạc Lạc, anh muốn ôm em.” Bắc Đường Tuyết dùng đôi mắt đen nhánh bình tĩnh không một chút gợn sóng nhìn cô.
Lạc Lạc nghiêng đầu nhìn hắn, không hiểu hắn có ý gì.
“Vâng ạ, Tuyết ca ca, anh ôm em một cái đi.” Lạc Lạc ngheo theo ý hắn và đứng dậy.
Bắc Đường Tuyết nói ôm, thì chính là ôm, hắn bế công chúa Lạc Lạc lên, đi đến ghế sô pha, sau đó ngồi lên đó rồi để Lạc Lạc dang rộng hai chân ngồi trên người mình.
Thật là kỳ quái.
“Lạc Lạc, anh thích em, thật sự rất thích.” Bắc Đường Tuyết cảm thấy mình làm vậy không có gì là sai.
Ngửi mùi thơm trên người Lạc Lạc, cảm giác mềm mại từ trên cơ thể không ngừng truyền đến các dây thần kinh ở đại não hắn, hắn chỉ cảm thấy thứ trong quần hắn như muốn nổ tung, khó chịu như vậy nhưng hắn không muốn đẩy Lạc Lạc ra mà vẫn muốn ôm cô.
“Lạc Lạc, Tuyết, muốn hôn em.”
Hắn không đợi Lạc Lạc đồng ý, lập tức cúi xuống chiếm lấy môi Lạc Lạc, hắn không biết hôn nên chỉ có thể liếʍ và gặm môi Lạc Lạc theo bản năng.
“A…” Lạc Lạc bị liếʍ đến mức mở cả miệng, chiếc lưỡi lớn chớp lấy thời cơ lập tức xâm nhập vào cái miệng nhỏ bé của Lạc Lạc, càn quét cái miệng nhỏ nhắn của cô cho đến khi Lạc Lạc sắp không thở nổi thì hắn mới miễn cưỡng buông ra.
“Tuyết ca ca…” Lạc Lạc bị hành động của Bắc Đường Tuyết làm cả người mềm nhũn ra, mặt đỏ bừng lên, nếu theo tính cách của cô thì lẽ ra phải đẩy hắn ra nhưng bây giờ cô lại không muốn như vậy.
Mùi hương dễ chịu của người đàn ông bao quanh cô, cô cảm thấy chân mình run rẩy, nếu bây giờ Bắc Đường Tuyết thì chắc chắn cô sẽ ngã vào lòng hắn mất.
Đột nhiên, cô cảm thấy có vật gì đó cứng cứng chọc vào bụng của cô.
Hắn cứng lên rồi.
Cứng quá rồi.
Nghĩ đến đây, mặt Lạc Lạc càng đỏ hơn, đồng thời bên dưới cảm thấy trống rỗng, lúc này cô chợt nhớ tới sự nhạy cảm mà hệ thống đã lừa cô với cái được gọi là đền bù tổn thất. Mẹ nó chứ, mặc dù cô là loại con gái hay đi vơ vét tiền nhưng đến tận bây giờ cô đều chỉ chơi lạt mềm buộc chặt chứ chưa từng có loại kinh nghiệm đó trời ơi!
“Tuyết ca ca, anh giấu cái gì trong quần vậy, chọc vào Lạc Lạc rồi.”
Lạc Lạc mở to đôi mắt ngây thơ, gương mặt ửng hồng nhìn Bắc Đường Tuyết, cô có thể đoán được một lát sau sẽ xảy ra chuyện gì nhưng cô cũng khá mong chờ.
Bắc Đường Tuyết không kiềm chế được ghé sát vào tai Lạc Lạc, hôn lên má cô rồi thở gấp nói: “Lạc Lạc, anh thấy khó chịu, giúp anh.”
“Tuyết ca ca, đừng, đừng hôn em, kì lạ quá.” Lạc Lạc cảm thấy cơn ngứa từ má truyền đi khắp cả cơ thể.
Giống như bị lửa thiêu, cảm giác vừa trống rỗng vừa thấy kì lạ.