Biệt thự gia tộc Nam Cung nằm trong khu biệt thự mỹ lệ ở lưng chừng núi, nơi này ngoại trừ biệt thự nhà Nam Cung còn có biệt thự tam đại gia tộc Bắc Đường, Tây Môn và Đông Phương, bốn gia tộc lớn chia ra nắm quyền về chính trị, quân sự, kinh tế và pháp luật, là đỉnh cao quyền lực của nước Z.
Mà học viện Lai Đốn được sáng lập bởi tứ đại gia tộc này, học sinh trong đó không giàu cũng sang, mà những học sinh đặc biệt ưu tú được chiêu mộ vào học viện thực chất chính là tứ đại gia tộc vì mình chuẩn bị nhân viên dự bị, dù sao muốn duy trì một gia tộc lớn như vậy không có người thông minh thì không được.
Lạc Lạc vừa mới trở lại nhà Nam Cung liền nghênh đón một buổi lễ chào mừng nhỏ, đây cũng là lần đầu tiên Lạc Lạc chân chính gặp mặt ba nhân vật nam phụ.
“Bé cưng Lạc Lạc, mau dậy đi, anh trai con và A Tấn, A Tuyết, A Bách tổ chức cho con một buổi lễ chào mừng, bé Lạc Lạc của mẹ hôm nay sẽ là tiểu công chúa xinh đẹp nhất.” Nam Cung phu nhân ôn nhu đánh thức Lạc Lạc đang say giấc nồng.
Lạc Lạc dụi mắt, ý thức dần trở nên rõ ràng, trả lời một câu: “Dạ ~”
Nam Cung phu nhân thấy đáng yêu muốn chết, bà xoa đầu Lạc Lạc một cái.
“Thợ trang điểm đã tới rồi, mẹ chuẩn bị ra ngoài, con với các anh cứ chơi đi nhé.”
“Vâng ạ.”
Chờ Lạc Lạc ăn điểm tâm và trang điểm xong, lầu một biệt thự nhà Nam Cung đã được trang trí vô cùng nữ tính.
“Anh trai.” Lạc Lạc vừa xách váy đi xuống lầu đã nhìn thấy F4 như hạc đứng giữa bầy gà.
Nam Cung Xuyên nhìn thấy Lạc Lạc, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, vẻ mặt thanh lãnh đã có chút độ ấm.
“Lạc Lạc.” Nam Cung Xuyên đưa tay đỡ cô.
Lạc Lạc đặt tay lên tay hắn.
“Em gái Lạc Lạc càng ngày càng xinh đẹp, anh là Tấn ca, không biết nhiều năm chưa gặp như vậy em có nhớ anh không.” Đông Phương Tấn cười nói.
Trong F4 Đông Phương Tấn chính là người nhìn qua trông bình thường nhất, hình tượng tính cách lịch sự, ấm áp và tao nhã, hắn cao khoảng 187cm, là con lai giữa nước E và nước Z. Hắn có mái tóc quăn màu nâu nhạt, ngũ quan thâm thúy, con ngươi xanh biếc khiến hắn nhìn qua có chút khó gần, nhưng trên mặt luôn có vẻ như đang cười không những làm dịu đi cảm xúc hời hợt trên ngũ quan mà còn có thêm một loại cảm giác như đang ngồi trong gió xuân.
“Em có nhớ, Tấn ca.” Lạc Lạc rụt rè cười với Đông Phương Tấn một tiếng, sau đó nhìn về phía Bắc Đường Tuyết và Tây Môn Bách.
“Tuyết ca, Bách ca.”
Bắc Đường Tuyết là vương tử ưu buồn của F4, anh không cao bằng Nam Cung Xuyên, Tây Môn Bách và Đông Phương Tấn, chỉ khoảng 183cm, da anh rất trắng, cơ thể nhìn qua có chút gầy gò, không được mạnh mẽ như ba người kia. Tóc anh cũng hơi dài, được buộc thành đuôi sói, bên lỗ tai trái có đeo một viên ngọc lục bảo.
Tây Môn Bách là người nhỏ nhất trong F4, dĩ nhiên cũng là người dễ bị kích động và có tính khí xấu nhất. Anh rất yêu thích chơi thể thao, có cơ bắp mạnh mẽ, vóc dáng cũng cao nhất trong số họ, khoảng chừng 190cm. Tóc anh là một màu vàng chói, còn có một gương mặt của con nít, cười lên còn lộ ra răng nanh nhỏ.
“Oa, tiểu Lạc Lạc nhớ anh, thật là cảm động.” Tây Môn Bách cười lớn.
Lạc Lạc bước xuống bậc thang, cho dù cô đang đi giày cao gót, ở trước mặt F4 thì vẫn là cô nhóc lùn, cô có chút xấu hổ tức giận phồng má lên.
“Lạc Lạc cũng đến Lai Đốn học sao?” Bắc Đường Tuyết vẫn luôn an tĩnh đột nhiên cúi xuống nhìn cô hỏi.
Lạc Lạc bị đôi con ngươi màu mực của anh hấp dẫn, theo bản năng gật đầu một cái.
Anh đột nhiên cười khiến cho Lạc Lạc kinh ngạc.
“Lạc Lạc, em đáng yêu thật đấy.” Anh nói.
Nam Cung Xuyên nhìn Lạc Lạc đang được vây quanh, đáy lòng đột nhiên có chút không vui, giống như cảm giác trân bảo của mình bị người khác mơ ước.
“Lạc Lạc, lên sân khấu thôi, để mọi người làm quen với em.” Nam Cung Xuyên kéo tay Lạc Lạc, xách váy rồi đưa cô lên sân khấu hoa lệ được tạm dựng lên.
Ánh mắt mọi người trong phòng khách đều đổ dồn vào hai người trên sân khấu.
Nam Cung Xuyên cao lớn tuấn dật, Lạc Lạc xinh xắn đáng yêu, ở dưới ánh đèn, hai người họ trông giống như công chúa và vương tử tỏa sáng lấp lánh trong truyện cổ tích vậy.
“Cảm ơn mọi người đã tới tham dự buổi lễ chào mừng của tôi, tôi là Nam Cung Lạc, hân hạnh được gặp mọi người, hy vọng hôm nay mọi người có thể có một khoảng thời gian vui vẻ.” Âm thanh của cô gái vừa mềm mại vừa ngọt ngào xuyên qua micro truyền đến khắp nơi trong đại sảnh.
“Cô ấy đẹp quá.”
“A a a đây mới đúng là tiểu công chúa a! Thật hâm mộ a!”
Tiếng vỗ tay từ dưới vang lên, Lạc Lạc và Nam Cung Xuyên từ trên sân khấu đi xuống.
Âm nhạc khiêu vũ dần dần vang lên, Nam Cung Xuyên đưa Lạc Lạc vào sàn nhảy nhảy điệu mở màn đầu tiên.
Tay nhỏ bé không xương khoác lên vai Nam Cung Xuyên, mùi trà thoang thoảng vương vấn ở mũi hắn, khiến người ta có chút mê đắm, ánh mắt hắn dần trở nên sâu hơn.
“Hôm nay anh thật đẹp trai.” Lạc Lạc ngước đầu lên nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh, trong mắt giống như có sao vậy.
Hơi thở Nam Cung Xuyên trở nên dồn dập hơn trước.
“Lạc Lạc là ngôi sao sáng lấp lánh nhất.” Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ và vai Lạc Lạc.
Thiếu chút nữa Lạc Lạc khuỵu chân xuống, nhưng lòng bàn tay to lớn của Nam Cung Xuyên đã kịp nắm eo cô giữ lại.
Lạc Lạc trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Anh trai xấu, hại em thiếu chút nữa bị mất mặt rồi.”
Đôi mắt mèo ấy dường như mang theo dòng điện, chọc cho nơi nào đó của Nam Cung Xuyên nổi lên phản ứng.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng có cảm giác như vậy, lần đầu tiên có thì lại là đối với em gái mình.
Hắn cảm thấy vừa hốt hoảng, vừa có một cảm giác ngọt ngào bí ẩn nơi đáy lòng.
Âm nhạc mở màn kết thúc, Nam Cung Xuyên buông Lạc Lạc ra, tìm một cái cớ rời khỏi hiện trường.
Lạc Lạc không hiểu chớp mắt một cái, cô thừa nhận nhìn thấy cái dáng vẻ thanh lãnh ấy của hắn liền không nhịn được trêu chọc một chút, sao hắn lại có phản ứng lớn đến vậy chứ.
“Lạc Lạc, em có thể khiêu vũ với anh không?” Đông Phương Tấn đến chỗ Lạc Lạc trước khi bạn tốt của mình ra tay.
Lạc Lạc gật đầu một cái, ngẩng đầu nhìn vào cặp mắt có con ngươi màu xanh biếc kia.
“Tấn ca, mắt anh trông thật đẹp.” Lạc Lạc đến gần Đông Phương Tấn, ở trước ngực hắn nói bằng giọng mềm mại.
Hơi thở ấm áp xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng lan ra truyền đến toàn bộ l*иg ngực Đông Phương Tấn, khiến hắn tê dại.
Đôi mắt xanh biếc của Đông Phương Tấn chợt hiện lại chút u ám.
Tay hắn đặt ở bên hông Lạc Lạc, cúi đầu xuống nhìn cô.
“Có thể khiến Lạc Lạc yêu thích là vinh hạnh của anh.” Trên gương mặt vốn hay giả vờ hiện lên một nụ cười mỉm chân thật, giống như hương thơm của ly rượu vang đỏ vậy, khiến lòng người có chút say đắm.
Gò má Lạc Lạc đỏ ửng, cô nở một nụ cười bẽn lẽn, ánh mắt ướŧ áŧ như chứa hàng ngàn lời nói.
Một vũ khúc nữa lại kết thúc, Đông Phương Tấn không tình nguyện buông tay cô ra.
“Lạc Lạc, khiêu vũ với anh.” Chẳng biết từ lúc nào Bắc Đường Tuyết đã đến trước mặt hai người, đưa tay về phía Lạc Lạc.
Cô gật đầu một cái, rút tay mình ra khỏi tay Đông Phương Tấn, đặt vào tay Bắc Đường Tuyết.
Tay Bắc Đường Tuyết cùng hai người Nam Cung Xuyên và Đông Phương Tấn không hề giống nhau, tay anh lạnh như băng, trắng nõn thon dài giống như một viên mặc ngọc vậy.
Anh ở trong cốt truyện có hơi mắc chứng tự bế, cha mẹ anh nắm giữ mạch máu kinh tế nước Z, vô cùng bận rộn. Chính vì lý do này, khi còn bé anh từng bị bắt cóc, khiến anh mắc phải chứng tự bế.
Mặc dù đã trải qua chữa trị, anh cũng đã có thể sinh sống như người bình thường, nhưng anh vẫn là có chút cô độc, đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Lần đầu tiên Bắc Đường Tuyết nhìn thấy Lạc Lạc, anh liền chỉ thích cô.
Trông cô thật giống như búp bê, giống như hoa tường vi trong lòng anh vậy, yểu điệu, xinh đẹp, kiều diễm.
“Lạc Lạc, anh thích em.” Bắc Đường Tuyết nhìn chằm chằm vào mắt Lạc Lạc, anh rõ ràng là ưu buồn và tự bế nhưng trước mắt cô lại vô cùng thẳng thắn.
Lạc Lạc đỏ mặt.
“Tuyết ca, Lạc Lạc cũng thích anh.” Cô ngọt ngào nói.
Nội tâm thật ra lại có chút bối rối.
“001, bọn họ thật sự cần công lược sao? Tại sao mới gặp mặt lần đầu mà bọn họ giống như đã thích ta từ lâu rồi vậy?”
Hệ thống muốn treo máy.
“Ký chủ, giá trị mị lực của ngài là 90, xin đừng nghi ngờ chính mình.”
Vũ khúc kết thúc, Bắc Đường Tuyết vẫn chưa buông tay cô.
Tây Môn Bách tùy tiện chen vào giữa hai người.
“Đến lượt anh đến lượt anh, tiểu Lạc Lạc em không thể thiên vị!” Tây Môn Bách kéo một tay khác của Lạc Lạc, đưa cô vào sàn nhảy.
Lạc Lạc đang thấy hơi mệt: “...”
Được rồi, nhảy thêm một bản nữa đi.
“Tiểu Lạc Lạc, em thơm thật.” Tây Môn Bách vừa khiêu vũ, vừa cúi đầu giống như con chó nhỏ ngửi cô.
“Đừng, Bách ca, ngứa quá.” Lạc Lạc bị hơi thở của anh phả vào bên tai, mang theo cảm giác nhồn nhột.
“Tiểu Lạc Lạc, Lạc Lạc, em đáng yêu quá.” Ánh mắt con chó nhỏ lấp lánh, rõ ràng là rất to con, nhưng anh vẫn phải điều chỉnh bước chân và nhịp nhảy để khớp với Lạc Lạc, có chút vụng về đáng yêu.
Lạc Lạc bị hắn chọc cười.
“Cười lên trông càng xinh đẹp hơn.”
Anh cương cứng, thật đáng xấu hổ, hướng về phía cô em gái như một con mèo nhỏ khôn khéo làm người hài lòng kia mà cứng rắn.
Thật thích mùi của em ấy.