Nhóm Vai Chính Này Thật Bạo, Pháo Hôi Nhỏ Bé Hãi Thật Rồi

Chương 2: Lại gặp nhân vật chính công quyền cao chức trọng, bé ngu ngốc bị ôm ở trong ngực, không dám động đậy (H)

""Sao lại lẳиɠ ɭơ như vậy?""

Hạ Phù buông môi cậu ra, một sợi tơ bạc nối liền giữa hai người.

Môi Yến Tô bị mυ'ŧ đỏ, thoạt nhìn giống như là ăn ớt.

Hạ Phù cúi đầu, vén quần áo cậu lên, hai bộ ngực trắng nõn không lớn không nhỏ xuất hiện trong mắt anh.

Núʍ ѵú có màu hồng nhạt, lúc này hơi đứng thẳng, tựa như đang chờ người tới rủ lòng thương xót.

Hạ Phù trực tiếp ngậm núʍ ѵú vào miệng, mυ'ŧ mát, thỉnh thoảng còn dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm nhấm.

Tay kia cũng không nhàn rỗi, không ngừng xoa bóp bầu vυ' mềm mại của Yến Tô.

"Ưʍ... A... Ngứa quá..."

Yến Tô cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm nhận qua loại cảm giác này, kìm lòng không đậu mà hừ nhẹ.

Hạ Phù phát hiện âm thanh của cậu cũng vô cùng dễ nghe.

Hệ thống pháo hôi lúc này đã nhìn đến choáng váng, tuyệt đối không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành như vậy.

Nó vội vàng nhắc nhở ở trong đầu Yến Tô.

[Tô Tô, bộ phận cốt truyện của cậu đã hoàn thành rồi, chạy ngay đi, nếu không thì không được đâu!!!]

Yến Tô vốn đã bị làm cho mơ mơ màng màng, nghe được tiếng hò hét của hệ thống pháo hôi mới nhớ ra bản thân mình hiện tại đang làm gì.

Lúc này cậu cũng đã sợ ngây người, một bên chịu đựng cảm giác khó chịu lại thoải mái này, một bên đối thoại cùng với hệ thống pháo hôi.

[Bây giờ tôi nên làm gì?]

[Mau đẩy nhân vật chính thụ ra, chúng ta chạy mau!]

Yến Tô lập tức làm theo, dùng hết sức lực từ lúc sinh thành, cuối cùng mới đẩy được Hạ Phù đang mυ'ŧ vυ' mình ra.

Sau khi thả quần áo xuống, cậu trực tiếp chạy ra ngoài không hề quay đầu lại.

Hạ Phù nhìn bóng dáng cậu hoảng hốt rời đi, cắn răng nói: "Chín giờ tối nay, tới nhà tôi.""

Yến Tô nghe nói như thế, dừng một chút, lại tiếp tục chạy về phía trước.

Hạ Phù cứ như vậy nhìn cậu rời đi, cũng không đuổi theo, trong lòng có chút phức tạp.

Từ sớm trước đó anh đã biết vị tiểu thiếu gia bị người nhà sủng phế này đang theo đuổi mình, nhưng tất cả hành vi của cậu đều khiến Hạ Phù rất chán ghét.

Trong mắt Hạ Phù, Yến Tô chẳng qua chỉ là thằng hề nhảy nhót mà thôi.

Lại không ngờ hôm nay gặp lại cậu một lần nữa, khác biệt cực kỳ lớn so với tưởng tượng của mình.

Tuy rằng miệng mồm Yến Tô có chút đáng ghét, nhưng cả người cũng làm cho người ta bất tri bất giác chìm đắm trong đó.

Đêm nay tốt nhất là cậu có thể thành thành thật thật nghe lời đến đây, nếu không bản thân anh sẽ có rất nhiều cách khiến cậu phải trả một cái giá thật đắt.

...

Sau khi rời khỏi nơi này, Yến Tô thở hổn hển, trong đầu trao đổi với hệ thống pháo hôi.

[Hệ thống, câu nói vừa rồi của nhân vật chính thụ có nghĩa là gì? Tại sao lại muốn tôi đến nhà anh ta lúc chín giờ?]

[Đây là một điểm cốt truyện khác.] Hệ thống pháo hôi trả lời.

Yến Tô lúc này mới hiểu được, xem ra buổi tối mình phải đến chỗ nhân vật chính thụ một chuyến.

Lúc này Yến Tô đứng ở bên lề đường, nhìn bốn phía một chút, thì thào tự nói.

""Không biết quản gia có sắp xếp tài xế tới đây hay không...""

Cậu còn chưa nói xong, một chiếc BMW màu đen đã dừng ở bên cạnh cậu.

Yến Tô không nghĩ nhiều, trực tiếp mở cửa xe, ngồi vào trong.

Nào ngờ vừa mới ngồi xuống lại trực tiếp ngồi trên đùi của một người đàn ông.

Lần này cả người đàn ông và Yến Tô đều sửng sốt.

Sao trên xe mình lại có người?

Yến Tô nhìn vào bên trong xe, mới phát hiện cách bài trí bên trong xe và xe của mình hoàn toàn khác biệt.

Cậu lên nhầm xe rồi à?

Gương mặt Yến Tô lập tức trở nên đỏ bừng, lắp bắp nói.

"Thật, thật xin lỗi, tôi lên nhầm."

Nói xong cậu liền muốn xuống xe.

Tằng Tư nhìn thiếu niên phấn điêu ngọc trát này, khuôn mặt hồng hào, ánh mắt sáng ngời, trong mắt còn hơi lóe lên.

""Đừng lộn xộn.""

Tằng Tư nói xong liền tắt máy tính bảng trong tay đi, đưa tay nắm eo Yến Tô, trực tiếp ôm cậu trở về trong ngực mình.

Yến Tô có chút bất an, còn muốn giãy giụa nhưng đã thấy Tằng Tư nhíu mày, không giận tự uy.

Âm thanh lạnh lùng vang lên bên tai Yến Tô.

""Ngồi yên đó.""

Yến Tô trong nháy mắt không dám nhúc nhích, giống như một con thỏ nhỏ nhát gan, ngồi ở trên đùi của hắn, một chút cử động cũng không dám.