Nguyên Tác Troll Khiến Lão Bà Bỏ Chạy

Chương 21: Thẩm Cừ: “Tôi sẽ tranh giành.”

Chương 21: Thẩm Cừ: “Tôi sẽ tranh giành.”

Edit: Carol

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Về đến nhà cũng đã một giờ sáng, hai người đều ngủ phòng riêng, dù sao thì sáng mai vẫn phải đến lớp.

Năm giờ sáng, Lục Thanh Bích nhẹ nhàng gõ cửa phòng Thẩm Cừ, một lúc sau, cửa mở ra.

Anh cẩn thận nhìn sắc mặt của Thẩm Cừ để đánh giá xem mình có cần triển khai khổ nhục kế hay không, phát hiện tuy mi mắt còn sưng tấy vì khóc quá nhiều nhưng tinh thần cậu rất tốt.

Lòng Lục Thanh Bích trầm xuống, anh cảm thấy có lỗi với Thẩm Cừ, trong ba năm qua cậu luôn kìm nén chuyện này trong lòng, nhưng năm nào anh cũng luôn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu, Thẩm Cừ lại vì lo lắng cho tính mạng của anh mà không hề hé răng chút nào về chuyện chia tay, chắc chắn cậu trong lòng còn có anh.

Trong lòng Lục Thanh Bích âm thầm bác bỏ lý do chia tay của cậu, niềm tin chiến thắng càng mãnh liệt, nhưng ngoài mặc lại tỏ ra như không có việc gì: “Em có muốn cùng nhau ăn sáng không?”

Thẩm Cừ nghiêng người, để cho Lục Thanh Bích đi vào. Tâm tình của cậu bây giờ rất phức tạp, nhưng cũng rất thoải mái, có chút may mắn. Mặc dù đã châm ngòi nổ nhưng chiếc hộp Pandora của Lục Thanh Bích vẫn không phát nổ. Phải chăng điều này chứng tỏ Lục Thanh Bích sẽ không bao giờ nghĩ đến người đó nữa hay đau khổ vì người đó?

Bọn họ có khả năng chỉ là bạn học của nhau mà thôi.

Thẩm Cừ đi theo bước chân của Lục Thanh Bích, cảm thấy có chút bối rối, sau khi nói xong, cậu thật sự chỉ muốn làm bạn học của Lục Thanh Bích sao?

Đừng nghĩ nữa, bọn họ chỉ mới lớp 11 mà thôi.

Một ngày trôi qua yên bình, Lục Thanh Bích rất biết kiềm chế bản thân, để cho Thẩm Cừ đủ thời gian lấy lại cảm xúc.

Vốn dĩ hôm nay anh còn chuẩn bị những tiết mục sinh nhật khác cho Thẩm Cừ, nhưng bây giờ xem ra những tiết mục đó nên chôn luôn, thậm chí không dám nhắc đến.

Ngày sinh thật của Thẩm Cừ là một tháng sau, Lục Thanh Bích sớm đã thuộc lòng số CMND của cậu.

Chỉ tiếc là màn trình diễn ánh sáng dùng tối qua không dùng được nữa nên anh phải nghĩ ra ý tưởng mới.

Lục Thanh Bích tự an ủi: Mình đang tổ chức sinh nhật cho vợ mình, vậy tại sao mình lại phải làm như đếm ngược đến giao thừa vậy?

Vào hôm đó, Lục Thanh Bích tránh cho Thẩm Cừ nghe thấy được hai chữ "sinh nhật" cho đến khi hệ thống phát ra tin tức trực tiếp phá vỡ phòng ngự.

Ngoại truyện này viết có phần cẩu thả, rõ ràng là vội vàng viết, bắt đầu bằng việc nói Lục Thanh Bích phải đi dự một sự kiện xã hội, nhưng trong thời gian mang thai, Thẩm Cừ lại “mong manh, nhạy cảm và rất phụ thuộc vào Lục Thanh Bích.”

Thẩm Cừ nhếch môi, toàn bộ tình tiết sinh nở chỉ là để làm khó cậu, để cho Lục Thanh Bích lợi dụng cậu, cậu tự hỏi Lục Thanh Bích có phải đang âm thầm nạp tiền cho tác giả hay không.

【nguyên văn:

...Thẩm Cừ đã thỏa hiệp và lần đầu tiên đi giao lưu cùng với Lục Thanh Bích. Địa điểm là một biệt thự nghỉ dưỡng, nơi một vị thiếu gia nào đó tổ chức tiệc sinh nhật, người tham dự chủ yếu là những người trẻ tuổi. Ở đây cũng có một vài bạn bè của Lục Thanh Bích.

Thẩm Cừ được Lục Thanh Bích an bày trong một căn phòng, trong tay cầm một cuốn sách, an tĩnh đến mức không hợp với không khí hiện trường.

Nhưng rắc rối vẫn tìm đến Thẩm Cừ.

Bởi vì Thẩm Cừ không thường xuất hiện nên nhiều người không tinh ý cho rằng cậu chỉ là một con chim hoàng yến do thiếu gia nào đó mang đến, quá đẹp nên có người muốn tán tỉnh cậu.

Vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Cừ khiến công tử tức giận, công tử giẫm phải dép bông của Thẩm Cừ - khi mang thai chân của Thẩm Cừ luôn sưng phù, Lục Thanh Bích sau khi đến bữa tiệc đã tự mình thay dép cho cậu.

Anh chàng công tử khinh thường giẫm lên: “Rửa sạch giày cho tôi.”

Ngón chân Thẩm Cừ bị đè nén nặng nề, nhẹ nhàng hít vào: “Bỏ ra.”

Hoa hoa công tử: “Được rồi, cậu quỳ xuống hỏi xem đôi giày bảo bối Nike phiên bản giới hạn của tôi có đồng ý không.”

Thẩm Cừ cụp mắt xuống, nhìn đôi giày được gọi là giày thể thao bảo bối chính là một đôi giày hàng hiệu, hai bên có biểu tượng móc câu.

Hoa hoa công tử: “Cậu biết nó sao?”

“Ồ, là công ty may mặc không tôn trọng người tiêu dùng Trung Quốc đấy à*.” Thẩm Cừ co giật chân, bình tĩnh nói: “Những đôi giày này không sử dụng sợi vải bông Tân Cương để sản xuất, giày của anh cũng chỉ là hàng giẻ rách.”

(*Sự kiện Trung Quốc cưỡng chế các công ty may quốc tế phải sử dụng vải bông Tân Cương để sản xuất, nhằm độc quyền về nguyên liệu, trong đó có nhà bán lẻ quần áo thời trang và phụ kiện H&M (Thụy Điển), thương hiệu thời trang cao cấp Burberry (Anh), Công ty thời trang thể thao Nike, New Balance (Mỹ) và Adidas (Đức) đều bị tẩy chay ở Trung Quốc)

"Chết tiệt!" Hoa Hoa công tử không thành công trong việc khoe khoang sự giàu có của mình, trái lại, hắn còn bị cậu làm cho nhục mặt, thẹn quá hóa giận tiến lên định tát cậu!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hắn nhanh chóng lao đến, cùng lúc đó một đôi chân đi nhanh tới, lập tức đá tên Hoa Hoa công tử sang một bên.

Lục Thanh Bích trở về thì nhìn thấy bà xã tức giận, nhìn kẻ tiểu nhân nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Đêm nay cha mày phá sản tới nơi, sao còn không mau quay về làm tròn đạo hiếu đi?”

Hoa Hoa công tử trợn mắt kinh ngạc nhìn người trước mặt, Chủ tịch Lục thị, người đứng đầu kinh tế cả nước, sau đó ngơ ngác nhận ra Thẩm Cừ chính là vị phu nhân trong truyền thuyết kia!

Hoa Hoa công tử gia nghiệp cũng không phải nói chơi, nghĩ thầm phá sản cũng không dễ như thế, dù sao vị đại gia này cũng không thể tùy ý làm loạn thị trường, đang định cúi đầu xin lỗi thì lại nhận được một cuộc điện thoại.

Gia đình hắn làm nghề vận tải biển ngoại thương, mấy nay kênh đào Suez bị tàu chìm chặn lại, cắt đứt đường vận chuyển đến châu Á, châu Phi và châu Âu, khiến chuỗi vốn bị đứt gãy. Mẹ hắn nhờ công tử lấy lòng Lục Thanh Bích, tối nay dẫn cả nhà đến thăm nhà họ Lục để xin vốn.

Hoa Hoa công tử nhìn Lục Thanh Bích đang đau lòng xoa xoa chân cho Thẩm Cừ, trước mắt hắn tối sầm – xong đời rồi, Lục Thanh Bích nổi giận, không ai có thể cứu gia đình hắn nữa rồi!

Gia đình hắn thực sự phá sản.]

Thẩm Cừ: Nói thế nào nhỉ, mặc dù có một đoạn đáng xấu hổ đó là Lục Thanh Bích xỏ giày và xoa chân nhưng nhìn chung câu chuyện khá thú vị.

Lục Thanh Bích luôn lo lắng tác giả sẽ viết tiếp câu chuyện một cách điên rồ, nhưng hôm nay đọc xong câu chuyện này, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Như trong tiểu thuyết, nhân vật giáo sư Thẩm gần giống như Thẩm Cừ, nên các chương ngoại truyện đều không có tình tiết vi phạm nào.

Lục Thanh Bích sững sờ một lúc sau khi đọc xong, có hai tin tức trên các tìm kiếm nóng gần đây, một là "Nike không sử dụng bông Tân Cương cho mục đích X", và hai là "Kênh đào Suez bị kẹt bởi một con tàu chở hàng."

Những gì diễn ra trong hiện thực đã nhanh chóng được tác giả viết vào ngoại truyện.

Lục Thanh Bích vốn lo lắng không tìm được tác giả, hiện tại xem ra tác giả tiểu thuyết cũng chú ý đến thời sự nên khả năng cao sẽ nhìn thấy "thông báo".

Tiến thêm một bước, anh thậm chí có thể gián tiếp kiểm soát nội dung ngoại truyện của tác giả bằng cách bơm tiền vào các công cụ tìm kiếm.

Cả hai người đều rất hài lòng với tình tiết này, Lục Thanh Bích bắt đầu liên lạc với bạn bè để hỏi xem gần đây ai đã tổ chức tiệc sinh nhật.

Thạch An ngắt lời: "Hôm nay Đoàn Khải nhà họ Đoàn tổ chức sinh nhật ở biệt thự Camellia. Rất nhiều người trong vòng chúng ta đã trốn học. Lục ca, anh mê học không đi, em lười đi quá. Dù sao thì với Đoàn gia cũng không quen lắm.”

Lục Thanh Bích hỏi: “Trương Kiều bọn họ cũng đi sao?”

"Đi."

Lục Thanh Bích biết chắc rằng bữa tiệc kiểu này thường kéo dài đến ngày hôm sau nên anh và Thẩm Cừ sáng tự mình đi học.

Tình cờ mà Trương Kiều lại ở đây, vậy hãy để anh ta đóng vai phản diện anh hùng cứu mỹ nhân một lần nữa.

Buổi chiều tan học, Lục Thanh Bích nói với Thẩm Cừ về kế hoạch của mình.

Thẩm Cừ gật đầu: “Được.”

Hai người quay lại thay đồng phục học sinh và mặc quần áo thường ngày.

Lục Thanh Bích nhếch môi nói: “Chúng ta đi mua một đôi cây lau nhà bằng vải sợi dài nhé.”



Biệt thự Camellia nằm ở thung lũng ngoại ô và được phát triển tốt trong những năm gần đây.

Hai người đến nơi thì trời đã tối, biệt thự đã được thắp sáng bằng đèn sao, biệt thự lớn ở giữa đặc biệt sáng sủa, chiếu sáng hai bể bơi ngoài trời trong xanh như ban ngày.

Trong vành đai cảnh quan trồng rất nhiều loại cây đuổi muỗi, trong không khí thoang thoảng mùi hương trầm.

Thời tiết trở lạnh, ban đêm ở bể bơi gần như không có người, đều tụ tập trong biệt thự làm ồn ào.

Lục Thanh Bích dẫn Thẩm Cừ đi thẳng đến một căn phòng màu trắng, đè Thẩm Cừ lên ghế, quỳ một gối xuống, lấy ra một đôi dép bằng vải bông mang cho cậu.

Chú Lưu ở phía xa trố mắt nhìn, thiếu gia thật sự rất yêu quý cậu thiếu niên kia.

Giày và tất trên chân Thẩm Cừ được cởi ra, mu bàn chân trắng nõn tiếp xúc với không khí có chút lạnh lẽo, xấu hổ co rút ngón chân lại.

Cậu nhìn Lục Thanh Bích đang thay dép bông cho mình, trong lòng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, chóp mũi có chút đau nhức.

Ngón tay cái Lục Thanh Bích xoa xoa mắt cá chân thon dài của Thẩm Cừ: “Nếu không muốn vào thì đợi anh ở đây, anh vào năm phút, chào Đoàn Khải, rồi bảo Trương Kiều ra ngoài.”

“Ừ.” Thẩm Cừ không biết Trương Kiều là ai, đoán hắn có lẽ là một trong bảy tên côn đồ không nhìn rõ mặt lần trước.

Nếu không có ai bàn tán về Bạch Nguyệt Quang trước mặt cậu, cậu cũng sẽ không phải trốn tránh vòng xã giao của Lục Thanh Bích.

Bạn bè của Lục Thanh Bích thực sự khá thú vị.

Trong đình có rất nhiều ánh sáng, Thẩm Cừ lấy ra một cuốn sách kỹ năng giải vật lý, trải lên bàn đọc.

Có vài người đứng ở cuối nói chuyện một lúc, không lâu sau có một người lạ bước vào.

Hắn giơ điện thoại di động lên, bật camera phát sóng trực tiếp về phía Thẩm Cừ.

Thẩm Cừ ngẩng đầu khỏi cuốn sách, xác nhận nhãn hiệu giày thể thao trên chân hắn phù hợp với kịch bản, cậu chắc chắn người ở đầu bên kia video chính là Lục Thanh Bích đang lo lắng.

"Này, cậu là ai thế? Cậu đến đây với ai, trông giống như một người bán hàng rong vậy?"

Thẩm Cừ cảm thấy kỹ năng diễn xuất của người này tốt hơn lần trước rất nhiều, ít nhất giọng điệu cũng rất chuẩn.

Cậu ngước nhìn hắn ta một cái rồi phớt lờ hắn ta theo kịch bản.

"Cậu giả vờ cái gì? Đều bán hết rồi mà còn giả vờ tri thức." Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên đôi mày xinh đẹp của Thẩm Cừ một lúc, cười nhạo đứng dậy.

"Cậu dám đi loại giày này, chẳng lẽ cậu vừa mới từ trên giường của thiếu gia nào đó bò ra? Hắn ngay cả quần áo tốt cũng không mua cho cậu à? Tối nay đến chơi với bổn thiếu gia, thiếu gia cho cậu đôi giày tốt."

Thẩm Cừ có chút choáng váng, nhưng xét đến việc đối phương có thể vắt óc nghĩ ra lời thoại, cậu cũng không có tức giận.

Nam nhân thấy Thẩm Cừ mềm lòng, tán tỉnh cỡ nào cũng không nói lời nào, liền giẫm lên chiếc dép bông của Thẩm Cừ nói: “Cậu đúng là ngu ngốc!”

Thẩm Cừ nhịn không được rút chân lại: “Bỏ ra.”

“Rốt cuộc cũng chịu nói chuyện à, tôi còn tưởng là con chim hoàng yến không biết nổi giận chứ!”

Thẩm Cừ đang đợi đối phương nói lời thoại thì đầu bên kia của video truyền đến một tràng cười.

Tiếng cổ vũ ác ý vô cùng gay gắt: "Ồ! Con thỏ nóng nảy rồi, mau hãy chạm vào mặt nó!"

"Con chim hoàng yến này chưa được đào tạo về công việc đánh bóng giày thể thao phiên bản giới hạn cho chủ nhân của mình à! Nam Bồi, mau dạy cho cậu ta đi!"

Người đang xem video không phải là Lục Thanh Bích! Nhưng những người đang xem phát sóng này...

Người này không phải Trương Kiều!

Thẩm Cừ nhìn lại nhãn giày của mình, có chút buồn cười, nhân vật phụ độc ác trong tiểu thuyết kỳ thực lại là người thật. Bộ đám người ngu ngốc này được bán sỉ ở ngoài chợ sao?

Hay tác giả đã gặp tên ngốc này ngoài đời?

Thẩm Cừ chưa bao giờ bị xúc phạm như thế này, nhưng đây là tiệc sinh nhật của Đoàn gia, sẽ phá hỏng chuyện, bọn họ đến đây để xem kịch, không muốn gây phiền toái cho gia chủ.

Thẩm Cừ nhấc chân ra khỏi giày của đối phương, điều chỉnh bản thân, coi đối phương như một học sinh có vấn đề. Trong tiểu thuyết của mình, cậu ít nhất cũng sống được đến năm hai mươi tám tuổi, không dễ bị các chàng trai trẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Cậu liếc nhìn chân đối phương, mỉm cười: “Học, học nữa, học mãi, đọc báo nhiều lên, quan tâm tới quốc gia đại sự, tôi không có thời gian phải nói chuyện cùng những loại vo ve như anh.”

“Vui lòng rời đi, đừng chặn ánh sáng.”

Nam Bồi nghẹn ngào trước giọng điệu gay gắt của Thẩm Cừ, được lệnh đến đây trêu chọc Thẩm Cừ cho các thiếu gia xem, tại sao đối phương không phản ứng?

Theo gợi ý từ đầu bên kia của video, hắn ta đưa tay chạm vào mặt Thẩm Cừ, thầm mong đợi các thiếu gia sẽ đưa ra những yêu cầu cực đoan hơn. Vừa muốn lấy lòng nhóm thiếu gia, vừa có thể lợi dụng cậu, con chim hoàng yến này thậm chí còn không có tư cách được chủ nhân dẫn vào gặp người, hiển nhiên là cậu không có chỗ dựa.

Một ngón tay đầy mùi thuốc lá duỗi ra, Thẩm Cừ cau mày né tránh, chộp lấy điện thoại di động ném ra ngoài.

Bang, màn hình điện thoại vỡ ra, tiếng cười bên trong đột nhiên im bặt, im lặng.

Nam Bồi bị sự thay đổi đột ngột làm cho sửng sốt, hắn ta phản ứng được hai giây rồi giơ tay lên: "Thằng điếm này——"

Thẩm Cừ nắm lấy cổ tay hắn ta, ánh mắt càng lạnh lùng: “Ta khuyên anh.”

Nam Bồi giãy giụa phát hiện đối phương nhìn điềm đạm nho nhã, nhưng sức lực lại không hề nhỏ, có thể chặn lại cái tát của hắn ta. Hắn ta chưa bao giờ nghĩ đối phương lại dám đánh trả.

Chú Lưu thấy bầu không khí bên trong không ổn, bất chấp hành động, liền vội vàng đi vào.

Bên cạnh một bóng người lóe lên, chú Lưu hai mắt trợn ngược, nhìn kỹ, người vừa cãi nhau với Thẩm Cừ đã bị đè xuống đất!

Lục Thanh Bích tức giận, Trương Kiều đâu! Như thế nào có một thằng ngu đột ngột nhảy ra!

Anh vốn tưởng rằng mình chỉ đến tham dự bữa tiệc như trong ngoại truyện nói đến, nhưng cuối cùng Thẩm Cừ lại bị sỉ nhục!

Đôi mắt của Lục Thanh Bích âm trầm đến đáng sợ, Nam Bồi ngồi trên mặt đất bắt gặp ánh mắt của anh liền rùng mình, hắn ta cảm giác ánh mắt của đối phương nhìn vào chân mình vừa giẫm vừa lạnh lùng, như thể muốn thật sự cắt đứt chân hắn ta.

Lúc đầu, Lục Thanh Bích cho là chuyện bạo lực học đường là hoang đường mà tác giả bịa ra, nhưng hóa ra không phải, vì Thẩm Cừ luôn ở dưới sự bảo vệ của anh nên chưa bao giờ gặp phải những chuyện như vậy, anh không thể tượng tượng được nếu cậu thật sự gặp chuyện. Bây giờ gặp kẻ này, anh thật sự chỉ muốn trả thù cho cậu gấp trăm ngàn lần việc mà hắn ta đã làm với cậu.

Nam Bồi trên mặt đất đau đớn hét lên.

Thẩm Cừ vội vàng kéo Lục Thanh Bích đang tức giận ra, nói: “Hôm nay là sinh nhật Đoàn gia, đừng làm gì cả.”

Lục Thanh Bích không nghe.

Thẩm Cừ đành phải nói tiếp: “Còn có một nhóm người khác xúi giục hắn.”

Lục Thanh Bích nghe vậy, lực chú ý của anh chuyển hướng: "Ai?"

Thẩm Cừ chỉ vào một nhóm người đang muốn rời đi bên ngoài nói: “Những người đó.”

Chú Lưu nheo mắt vỗ đùi: “Đây không phải là hai người lần trước chọc tức cậu Thẩm ở gara à.”

Lục Thanh Bích cau mày: “Chuyện xảy ra khi nào?”

Chú Lưu miêu tả sơ bộ sự việc đã xảy ra: “Cậu Thẩm nói sợ ảnh hưởng đến việc học của thiếu gia nên không cho tôi nói gì.”

Lục Thanh Bích nhìn Thẩm Cừ, có chút tức giận.

Thẩm Cừ không kịp phòng bị phản bội: “A, không ngờ lúc đó lại gặp được hắn.”

Cậu cũng không hiểu mạch não của đối phương, liên tục gây rắc rối, mặc dù cậu căn bản không hề quen biết anh ta.

Lục Thanh Bích buông Nam Bồi ra rồi đá hắn ta sang một bên, anh thấy "Trời lạnh rồi để Vương thị phá sản đi" thực sự là một từ hay, chỉ ra con đường đúng đắn mà không vi phạm pháp luật cho tất cả các CEO đang bên bờ tức giận.

Anh lạnh lùng nhìn Nam Bồi: “Bảo bọn họ đừng trốn nữa, mau quay về cùng nhau nghiên cứu quy trình phá sản đi.”

Khóe miệng Nam Bồi rướm máu, toàn thân run rẩy, hắn ta dũng cảm lấy lòng các thiếu gia hôm nay chỉ vì muốn bước vào giới thượng lưu của các phú nhị đại nhưng lại giẫm phải một chiếc đinh cứng còn đâm thủng lòng bàn chân của mình nữa.

“Đều là, đều là bọn họ bảo tôi làm, tôi, tôi thực sự không có biện pháp!”

“Cút!”

Nam Bồi lại muốn cầu xin tha thứ, nhưng chú Lưu nhìn thấy Lục Thanh Bích không muốn nói nhảm, liền nửa lôi nửa kéo hắn ta ra khỏi đình.

Lục Thanh Bích nắm lấy mắt cá chân của Thẩm Cừ, liên tục kiểm tra: “Hắn giẫm phải em à?”

Thẩm Cừ xấu hổ muốn rút chân lại, nhưng Lục Thanh Bích đã giữ chặt, lòng bàn chân cậu xuyên qua một lớp vải ép vào bụng dưới của Lục Thanh Bích, dường như cậu còn có thể cảm nhận được hình dáng cơ thể của Lục Thanh Bích.

Thẩm Cừ: “Không sao đâu, dép bông anh chọn khá là dày đấy.”

Lục Thanh Bích sờ khắp nơi: “Sưng lên à? Còn mang giày được không?”

Thẩm Cừ chân thành hỏi: “Không có mà?” Có cần thiết phải nghiêm trọng vậy không?

Lục Thanh Bích mỉm cười, còn không phải vì anh sợ Thẩm Cừ nhớ tới mấy lời nói xúc phạm của tên ngốc kia, cảm thấy khó chịu nên muốn chuyển hướng sự chú ý của cậu à.

Anh luôn lo sợ Thẩm Cừ sẽ bị chế giễu bằng những lời lẽ đáng xấu hổ ở một góc mà anh không biết vì sự chênh lệch hai giữa gia đình.

Lục Thanh Bích nghe được lời của Nam Bồi nói, anh thật muốn khâu lại miệng của hắn ta.

"Ai đưa ngươi vào..." Trương Kiều vội vàng nhắm mắt nói lời thoại, đi được nửa đường hắn liền cảm thấy bầu không khí không ổn.

"Lục ca, sao anh lại tới đây?" Trương Kiều cảnh giác.

Lục Thanh Bích: "Lạc đường à?"

Trương Kiều: "Tôi vừa gặp một người quen cũ rồi cùng nhau nói vài lời. Anh có nhớ Tôn Thanh không? Hắn mới từ nước ngoài về. Bọn tôi là bạn học tiểu học. Hai người trước đây–"

Tôn cái gì?

Lục Thanh Bích mày nhíu lại, vừa nghe đến họ "Tôn", Anh liền cảm giác không ổn gấp gáp nói: "Được rồi."

Trương Kiều im lặng.

Thẩm Cừ sắc mặt hơi thay đổi: “Trước đó hai người bọn họ xảy ra chuyện gì?”

Trương Kiều nhìn Lục Thanh Bích, trực giác mách bảo với hắn rằng câu trả lời của hắn có liên quan đến hạnh phúc cả đời của anh mình, ngay lập tức liền cảm thấy bối rối.

Lục Thanh Bích ở trước mặt Thẩm Cừ lớn tiếng nói: "Nhìn tôi làm gì! Nói thật đi!"

Trương Kiều cân nhắc: “Trước đây chúng tôi cũng không quen biết nhau nhiều lắm.” Xem ra là hắn lo lắng thừa.

Lục Thanh Bích muốn tiến tới bóp cổ Trương Kiều, tại sao mày lại ngần ngại nói ra sự thật?

Lần này vợ tôi càng ngày càng hiểu lầm tôi rồi.

Anh thề với trời: “Tôi thực sự không quen với nó, tôi không có ấn tượng gì cả.”

Trái tim Thẩm Cừ vừa mới đập lại một ngày lập tức bị ngâm trong nước lạnh, cậu tạm thời mất đi khả năng suy nghĩ, ngơ ngác thu chân lại, không trả lời nói: “Trương Kiều, chúng ta biểu diễn đi.”

Câu này không có mở đầu cũng không có kết thúc, Trương Kiều tỏ ra bối rối.

Chẳng phải là anh hùng cứu mỹ nhân sao? Tại sao chị dâu tôi lại có vẻ biết hết kịch bản?

Lục Thanh Bích đang bận lo lắng vì sao đột nhiên có bạn cùng lớp tiểu học xuất hiện, anh cũng không buồn giải thích: “Cứ làm như cậu ấy nói đi.”

Trương Kiều choáng váng một lúc, tầm mắt hắn đột nhiên đau đớn. Kế hoạch của Lục ca đã bị chị dâu vạch trần, người này còn cố tình phạt mình xiết khỉ nữa.

Trương Kiều hành động lúng túng, cẩn thận hơn lần trong ngõ nhỏ, khi giẫm lên chân Thẩm Cừ, hắn không dám giẫm mạnh, chật vật đứng bằng một chân.

Bất chấp ánh mắt sát khí của Lục Thanh Bích, cuối cùng hắn cũng nói xong lời thoại rồi bỏ chạy.

Trong khi thay giày cho Thẩm Cừ, Lục Thanh Bích nói rõ: “Tôn gia đứng thứ ba trong danh sách Bách gia, trong nước có mấy chục triệu người, có một hai bạn học tiểu học là chuyện bình thường.”

Thẩm Cừ: “Vậy tại sao anh lại căng thẳng?”

Lục Thanh Bích: “Sợ em hiểu lầm.”

Thẩm Cừ: “Anh chưa nghĩ tới chuyện đó phải không?”

Lục Thanh Bích: “Tác giả đưa ra rất nhiều giả định, chúng ta đều là ở thế giới hiện thực, ngoan ngoãn một chút, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.”

Thẩm Cừ: “Dương Khắc cũng là nhân vật trong tiểu thuyết, nhưng hắn cũng xuất hiện ở đây.”

Lục Thanh Bích: “…” Trong lúc nhất thời anh không nghĩ ra cách phản bác, liền kéo Thẩm Cừ đứng dậy, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, kẻo Thẩm Cừ gặp rắc rối.

Sau đó từ từ nghĩ cách xem Tôn Thanh có thể đổi họ của mình hay không.

Kể từ ngày hôm đó, anh giữ khoảng cách với mọi người mang họ Tôn. Ôi, đất nước này có hàng chục triệu người.

Lục Thanh Bích nóng lòng muốn rời đi, Thẩm Cừ cũng hiểu rằng cả hai người đều muốn trốn thoát.

Thẩm Cừ thừa nhận mình có chút ích kỷ, nhưng đồng thời cậu cũng biết chuyện gì đến cũng phải đến, trốn tránh cũng chẳng ích gì.

Khi nhìn thấy tên Dương Khắc trong danh sách vinh dự của trường trung học số 1, cậu đã có một linh cảm mãnh liệt.

Cậu đã chuẩn bị lâu như vậy, nhưng vào lúc này, cậu vẫn muốn cùng Lục Thanh Bích bỏ chạy.

"Thanh Bích!"

Một đám người bỗng nhiên chặn đường, người cầm đầu khoảng mười bảy, mười tám tuổi, trên đầu có vài sợi tóc màu tím, mặc một bộ đồ thể thao bình thường, tư thế ung dung, nhàn nhã, chiếc đồng hồ cơ trên tay có vẻ rất giá trị.

Lục Thanh Bích đáp lại, trầm giọng giải thích với Thẩm Cừ: “Hắn là Đoàn Khải, sinh nhật hôm nay là của hắn.”

"Nghe nói cậu cùng đám người Triệu Dương có mâu thuẫn, nể tình hôm nay là tiệc mừng sinh nhật của tôi, mong cậu giơ cao đánh khẽ." Đoàn Khải hiển nhiên là đến thay mặt Triệu Dương cầu tình, "Triệu Dương không có ý xấu đâu, hắn ta chỉ muốn làm quen người bạn nhỏ này, nhưng có lẽ đã dùng sai phương pháp."

"Triệu Dương tới xin lỗi cậu bạn..." Đoạn Khải vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía sau Lục Thanh Bích, sau khi nhìn rõ mặt Thẩm Cừ, giọng nói đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng.

Hắn quay đầu nhìn Triệu Dương, thái độ vi diệu thay đổi, nếu như vừa rồi hắn đang cố gắng hòa giải giùm cho người của mình thì bây giờ hắn lại tỏ ra thiên vị, thậm chí tán thành.

Lục Thanh Bích bình tĩnh nói: “Nếu như Đoàn tiên sinh cho rằng những hành động đó không đáng kể, sao không tự mình trải nghiệm, tôi cũng sẽ không truy cứu.”

Đoàn Khải hôm nay được khen nhiều đến mức có chút đắc ý, Lục Thanh Bích đột nhiên lại dội gáo nước lạnh vào người hắn, vẻ mặt có chút khó coi: “Cậu đây là không muốn cho Đoàn gia thể diện sao?”

Lục Thanh Bích cười nhạo. Đoàn gia tuy lớn, nhưng cũng không bằng Lục gia, huống hồ, mục tiêu huấn luyện trọng yếu của thế hệ Đoàn gia này chính là em họ Đoàn Khải, Đoàn Anh. Ông lão nhà họ Đoàn rất yêu quý cô con gái nhỏ nên từ nhỏ Đoàn Khải cũng được người khác sủng ái, nhưng lại bất tài, sống trụy lạc, lại có quan hệ không tốt với Đoàn Anh nên số mệnh chỉ ngắn ngủi mà thôi.

Thẩm Cừ đã nghe nói đến Đoàn gia, cộng thêm Triệu Dương và ba gia tộc khác, Lục Thanh Bích thế này không thể tránh khỏi gây thù chuốc oán.

Cậu vô tình nhìn thấy mô hình kinh doanh mới của Lục Thanh Bích, nhưng còn quá nhiều biến số trước khi nó ổn định. Những người này rất có thể sẽ gây bất lợi cho họ.

Thẩm Cừ đúng mực nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của Triệu Dương, đi thôi.”

Lục Thanh Bích lại không muốn bỏ qua như thế. Một đám ngu ngốc đạt 180 điểm trong kỳ thi cao khảo, dựa gia đình cậy quyền cậy thế, đối phó với chúng không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.

Thẩm Cừ không kéo được Lục Thanh Bích, nên thấp giọng thúc giục: “Lục Thanh Bích.”

Lục Thanh Bích tưởng rằng vợ mình tốt bụng như vậy, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt uy nghiêm, lạnh lùng nói: “Thẩm Cừ đã nói như vậy, cậu nên xin lỗi ngay đi.”

Anh căn bản không hề nhắc đến Đoàn Khải, lời nói của đối phương dường như không lọt vào mình một chút nào.

Triệu Dương, Nam Bồi cùng một đám người đã xuất hiện trong video chán nản đứng lên, xếp thành một hàng, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, rụt cổ, co rúm người lại, xin lỗi cậu thiếu niên áo đen.

"Xin lỗi--"

Sắc mặt Đoàn Khải tái xanh, đúng là hắn yêu cầu xin lỗi trước, nhưng nhìn thấy khách mời của mình đi xin lỗi một tên quê mùa, hắn cảm thấy đặc biệt không vui, như thể có người đã phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của mình. Nguyên nhân là vì Lục Thanh Bích không thèm nể mặt hắn, thậm chí còn không truy đuổi Triệu Dương, tất cả đều là vì tên nhãi đó lên tiếng.

Và ngoại hình của người này chính là kiểu người mà hắn vô cùng ghét. Mỗi khi ánh mắt thờ ơ của Thẩm Cừ nhìn sang, Đoàn Khải lại nghĩ đến người cha vô vụng ở nhà.

Rõ ràng ông ta là con rể nhà người ta, nhưng ông ta vẫn trịch thượng, coi thường nhà họ Đoàn, tiền bạc, bạn bè, ánh mắt luôn im lặng lên án, cố gắng dùng phép tắc của một gia đình nghèo để kiềm chế hắn.

Đoàn gia cũng coi thường cha hắn, đương nhiên Đoàn Khải là người đoàn kết với Đoàn gia, hắn mừng vì mình không thừa hưởng một chút nét nào của cha mình, mặc dù hoàn toàn hòa hợp với bầu không khí của Đoàn gia. IQ của cha hắn được đánh giá rất cao.

Đoàn Khải ghét cha mình là kẻ ăn bám nên cũng ghét Thẩm Cừ, người có đôi mắt giống cha mình.

Lúc này, bạn bè của hắn lần lượt xếp hàng, đứng trước mặt Thẩm Cừ: “Thực xin lỗi.”

Hàng trăm người trên sân tụ tập xung quanh để xem náo nhiệt, Thẩm Cừ là trung tâm của sự chú ý, còn Đoàn Khải chủ bữa tiệc sinh nhật lại bị phớt lờ.

Đoạn Khải có chút khó chịu, nhìn qua đám người đang xem náo nhiệt, quay người đi về phía bể bơi sạch sẽ.

Ở đó, một người đàn ông say rượu đang bước đi loạng choạng, như muốn tận hưởng cơn gió ngoài trời, bỗng nhiên bị nước bắn tung tóe, anh ta ngã xuống nước.

Đoàn Khải nhận ra người này chính là Tôn Thanh vừa mới từ nước ngoài về, bởi vì đã lâu không gặp nên cũng lần lượt nâng cốc.

Đôi mắt hắn hơi sáng lên, khi nhìn thấy người đàn ông bất động dưới nước, hắn cho rằng buổi lễ xin lỗi kinh tởm này có thể kết thúc rồi.

Đúng lúc hắn đang định kêu cứu thì có người nhanh hơn hắn, như một cơn gió, cậu đẩy đám đông sang một bên lao ra ngoài, bóng người màu trắng đột nhiên nhảy xuống bể bơi, bơi nhanh về phía Tôn Hạ Thanh.

Thẩm Cừ không quen ở nơi công cộng nhận lời xin lỗi, ánh mắt đảo quanh, chợt nhìn thấy có người rơi xuống bể bơi.

Biệt thự yên tĩnh, hầu như mọi người đều tập trung xung quanh hóng hớt một cách chăm chú.

Thẩm Cừ lập tức phán đoán danh tính người rơi xuống nước - Lục Thanh Bích kiên nhẫn chờ đợi từng người một xin lỗi, giải thích trong đám người không có người khả nghi là Bạch Nguyệt Quang họ Tôn.

Im lặng cho nước tràn vào khoang mũi, Thẩm Cừ lập tức cảm thấy hít thở không thông.

Lúc này, cậu thậm chí còn quên mất mình có biết bơi hay không mà đã lao ra ngoài không hề suy nghĩ.

Cậu không quên hôm nay là ngày mất của Bạch Nguyệt Quang!

Nếu người đàn ông này chết đuối và chết ở đây...

Thẩm Cừ khó khăn lắm mới đỡ được Tôn Thanh từ phía sau và đưa anh ta vào bờ.

Người đàn ông say xỉn, đờ đẫn ngâm mình trong nước một lúc, khát vọng sống sót cuối cùng cũng trỗi dậy, việc vùng vẫy của anh ta đã gây rắc rối cho Thẩm Cừ cứu người.

Thẩm Cừ bị người đàn ông dìm xuống nước nhiều lần, cậu đã cố gắng hết sức để khống chế anh ta.

Đầu óc cậu trống rỗng chỉ còn ý nghĩ “cứu anh ấy”.

Bạch Nguyệt Quang chết đuối trong nước, Thẩm Cừ ba năm sống không bằng chết.

Cứu anh ta, đời này cậu không muốn chiến đấu với người chết nữa!

Lục Thanh Bích hai mắt như muốn nứt ra, hàng trăm người xem quay lại, chen chúc nhau nhìn về bể bơi, chặn Lục Thanh Bích ở phía trong cùng.

Anh nhìn thấy Thẩm Cừ lao xuống cứu người, bị người đàn ông sắp chết đuối liên tục vùng vẫy kéo xuống, anh mạnh mẽ chèn ép ra một lối đi, lập tức chạy đến bên cạnh Thẩm Cừ.

Sau khi đυ.ng phải vô số người vây xem, Lục Thanh Bích lao xuống nước bơi về phía Thẩm – mục tiêu cần cứu – Cừ.

Anh không quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra với Tôn Thanh, cố gắng hết sức để tách hai người ra, đỡ lấy Thẩm Cừ đang kiệt sức.

Thẩm Cừ một tay ôm chặt Tôn Thanh, dù thế nào cũng không chịu buông ra.

Thêm vài người nữa nhảy xuống nước, Trương Kiều và Thạch An trái phải hai bên ôm lấy Tôn Thanh.

Trong lúc hỗn loạn, Lục Thanh Bích hét lên: “Thẩm Cừ, buông ra!”

Thẩm Cừ phản ứng một lúc mới thả ngón tay ra.

Lục Thanh Bích trong tích tắc đã kéo Thẩm Cừ vào bờ, Tôn Thanh cũng được cứu, anh ta bị sặc nước, ho đến mức run rẩy.

Thẩm Cừ ngã vào lòng Lục Thanh Bích, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân ướt nhẹp run rẩy, nhìn có chút đáng thương.

Lục Thanh Bích nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, nghĩ tới Thẩm Cừ liều mạng cứu người, trong lòng lại dâng lên một ngọn lửa không kìm được.

Đây nhất định là Bạch Nguyệt Quang của Thẩm Cừ!

Có người đưa hai chiếc khăn tắm, Lục Thanh Bích quấn quanh người Thẩm Cừ, mặc kệ ánh mắt của mọi người, anh bế cậu đến phòng khách gần nhất.

Sau khi cởi bỏ quần áo ướt nhẹp trên người cậu, anh nhét cậu vào chăn, Lục Thanh Bích toàn thân ướt sũng, quỳ xuống cạnh giường kéo máy sấy tóc cho Thẩm Cừ.

Sau khi tóc khô, anh mới tự lo cho bản thân.

Thẩm Cừ mở mắt ra, nhìn thấy một vũng nước lớn nơi Lục Thanh Bích đang quỳ.

Cậu nhắm mắt lại, cảm thấy thư giãn và nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Lục Thanh Bích sấy khô tóc, trong phòng không có áo choàng tắm, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông.

Anh phát hỏa ngồi lên giường, kéo Thẩm Cừ ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt, giọng nói sắc bén như dao: “Em nói gì anh đều nghe theo, em nói anh có Bạch Nguyệt Quang, cho dù anh một đời liêm khiết, nhưng ngày nào anh cũng giải thích với em!”

Lục Thanh Bích vô cùng sợ hãi, nếu hôm nay Thẩm Cừ xảy ra chuyện gì, Bạch Nguyệt Quang chẳng phải sẽ viên mãn sao! Chỉ là người đó đã bị Thẩm Cừ thay thế! Anh thà chịu lời buộc tội là kẻ cặn bã còn hơn để Thẩm Cừ trở thành Bạch Nguyệt Quang của mình. Không, một đời một đôi làm sao có thể so sánh với Bạch Nguyệt Quang?

"Còn em thì sao! Tại sao em lại liều mạng đi cứu anh ta? Em đã gần như chìm xuống mà vẫn không chịu buông tay?" Lục Thanh Bích nhéo cằm Thẩm Cừ, tức giận, "Thật ra anh ta là Bạch Nguyệt Quang của em phải không? Hả? "

“Không.” Thẩm Cừ nhìn anh nói.

Lục Thanh Bích: “Vậy đừng nói với anh là em thật sự cho rằng anh và anh ta có quan hệ gì với nhau! Chỉ số IQ và khả năng phán đoán của em chỉ có nhiêu đó thôi sao? Nếu là anh ta thì sao? Tại sao em lại tranh giành? Tại sao em không nhìn thử trái tim tôi đang viết tên ai? Em lấy nó ra rồi đọc cho tôi nghe xem? Ai ở bên trong?!”

Cả hai đều không mặc quần áo nhưng không khí lại căng thẳng, không hề có chút ám muội nào.

Nghe được câu hỏi đầy tức giận của Lục Thanh Bích, Thẩm Cừ đột nhiên mỉm cười, đôi mắt sáng ngời như tuyết tan đầu tiên của mùa xuân.

"Tôi sẽ tranh giành vì nó."

Dù Tôn Thanh là ai thì hôm nay cũng sẽ không để hắn chết.

Thẩm Cừ không muốn thay thế ai cả, điều này sẽ khiến cậu cảm thấy tội lỗi như một kẻ cắp. Những gì bị đánh cắp sẽ luôn được trả lại vào một ngày nào đó. Cậu muốn đứng vững bằng những gì mình có được.

Phản ứng của Lục Thanh Bích ngày hôm nay chứng minh rằng Bạch Nguyệt Quang thực sự có thể chỉ là một phần của cốt truyện, là một lời nói dối ác ý được thế giới tiểu thuyết thiêu dệt để nói với cậu.

Lục Thanh Bích bình tĩnh nhìn Thẩm Cừ hồi lâu, sau đó không tức giận mà cười: “Tranh giành đến hơi thở cuối cùng?”

Thẩm Cừ: “Ừ.”

Giận dữ tan đi, mưa nào cũng sẽ tạnh, trăng dần ló dạng.

Nếu lúc này giữa sông còn có bóng dáng thần bí tĩnh lặng thì đó chính là vầng trăng trong tay Thẩm Cừ.

Lục Thanh Bích chợt biết điều gì đó, không khỏi bật cười, tựa như vừa bước ra khỏi bụi gai trên mặt đất, nhận được một đóa hoa đọng sương sớm.

Anh vuốt ve má Thẩm Cừ, thật muốn làm khó cậu, Thẩm Cừ khẽ cau mày, nhưng cũng không né tránh, phảng phất cho dù anh có làm gì quá phận thì cũng sẽ không bị đẩy ra, điều này không thể nghi ngờ đã củng cố dũng khí của ai đó. Lục Thanh Bích hỏi: “Vậy lỡ như anh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ và nhớ lại thì sao?”

Anh dám hỏi vì anh chắc chắn rằng Bạch Nguyệt Quang sẽ không còn là trở ngại giữa bọn họ nữa.

Thẩm Cừ rất thẳng thắn, tựa hồ đã suy nghĩ vô số lần đáp án: “Vật hoàn chủ.”

Lục Thanh Bích khó chịu vì không đáp ứng được kỳ vọng của mình, tức giận nói: "Anh không còn hoàn hảo nữa, em có thể trả lại cái gì?"

Thẩm Cừ: "..."

🌟🌟🌟

Cuối cùng sau 20 chương, chúng ta cũng đã biết được tên thật của Bạch Nguyệt Quang rồi các bạn ơi. Rồi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?