Nguyên Tác Troll Khiến Lão Bà Bỏ Chạy

Chương 12: Lần sau đừng vứt đồ lót của anh đi nhé

Edit: Carol

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Lục Thanh Bích ngoài mặt nói thoáng qua: "Để anh nghĩ biện pháp, còn em cứ yên tâm đi học."

Chắc chắn phải thuê diễn viên, phải là những người chuyên nghiệp mới có thể vượt qua sự kiểm tra từ hệ thống. Dưới trướng Lục gia có một công ty giải trí, đêm nay đích thân anh sẽ chọn một nhóm người có khả năng diễn xuất.

Thẩm Cừ nhìn Lục Thanh Bích một cái: "Tôi sẽ chi trả một nửa chi phí diễn xuất."

Lục Thanh Bích: "Không cần đâu."

Thẩm Cừ kiên quyết: "Vốn dĩ đây là nhiệm vụ của hai chúng ta."

Lục Thanh Bích tức giận: "Cần phải phân chia rõ ràng như vậy sao?"

Thẩm Cừ không nói gì nữa.

Lục Thanh Bích thở dài, tự trách mình sao lại thường xuyên nói ra những điều toàn là sự thật, chỉ khiến chính mình tức giận. Anh nhớ đến thu nhập từ học phí đi dạy nhỏ nhoi của Thẩm Cừ, nếu thuê diễn viên chuyên nghiệp, có phải hay không cậu sẽ phải đi vay nợ đi?

Không thể báo giá quá thấp, với khả năng diễn xuất ở mức đó, Thẩm Cừ sẽ nhận ra.

Để bảo hộ tiền cá nhân của bà xã, Lục Thanh Bích quyết định mời những anh em không phải là học sinh của trường mình đến đóng.

Còn việc Thẩm Cừ không thích những người bạn của anh, anh đã đổi một nhóm bạn mới, có lẽ cũng... may mắn đấy?

Cuối tuần, Lục Thanh Bích đang ở nhà làm bài tập toán, tin nhắn trong nhóm WeChat liên tục vang lên. Anh nhặt điện thoại lên, tin nhắn đã chuyển từ "Lục Thanh Bích, tụi em muốn đến thăm nhà anh" thành "Mở cửa, bọn em đang ở dưới nhà anh nè."

Đám hồ bằng cẩu hữu của anh ai nấy cũng đều mang quà đến, có người còn mang cả thực phẩm chức năng, đứng trước cổng nhà của Lục Thanh Bích, từ chối lời mời vào nhà của dì giúp việc, chờ Lục Thanh Bích xuống đưa bọn họ vào.

Đã mang quà rồi, phải có không khí trang trọng!

Lục Thanh Bích đau đầu bước xuống tầng dưới, mở cửa, chào đón anh là những phần quà đầy đủ màu sắc, khiến anh hoa mắt chóng mặt.

Nấm linh chi, tổ yến, thực phẩm bổ sung canxi, hoạt huyết dưỡng não, đủ loại, còn có viên bổ thận tráng dương, sắc mặt Lục Thanh Bích nhìn đến chúng thì tối sầm: "Cảm ơn, vào đi."

Thận không cần bồi bổ cũng đã không còn tác dụng gì nữa rồi.

Những người khác vào nhà rồi nhanh chóng chia nhau chiếm lấy sofa lớn.

"Trương Kiều, tao thấy mày mang theo nhân sâm, chắc không phải là lấy trong sản phẩm dinh dưỡng của mẹ mày ra phải không!"

"Hoắc Bình Du, đó là mẹ tao kêu mang qua đấy!"

"Ờ, tao nói chứ, tìm hộp thực phẩm chức năng ở nhà còn khó hơn là đi xuống tầng rượu của ba tao để chôm một bình nữa đấy haha."

Hoắc Bình Du uống một ngụm nước: "Phốc, tại sao lại là cẩu kỷ?"

Lục Thanh Bích cười lạnh một tiếng: "Dưỡng sinh."

Anh nhìn vào đám bạn trên dưới 18 tuổi của mình, thực sự cảm nhận được mình trẻ hơn mười tuổi.

“Chủ kiến mang thực phẩm chức năng đến tặng là của ai?”

Tất cả mọi người cùng chỉ về Trương Kiều: "Cậu ấy là người đầu tiên."

Lục Thanh Bích nhìn vào mái tóc vàng của Trương Kiều, đột nhiên cảm thấy bình tĩnh lại: "Không phải nói sẽ tổ chức sinh nhật cho tao sao? Muốn chơi gì?"

Mọi người đều phấn khởi đề xuất chủ ý, cuối cùng quyết định cùng nhau chơi bài.

Lục Thanh Bích lấy ra một bộ bài từ dưới bàn, vẽ một đường, chiếc bài poker mới sắp xếp thành hình quạt, anh nhanh chóng gom lại, nhìn lên: "Người thua sẽ phải chịu chút hình phạt nho nhỏ."

"Kí©ɧ ŧɧí©ɧ!" Hoắc Bình Du vỗ tay.

Bọn họ thường xuyên cùng nhau chơi đùa, đôi khi cũng giở một số trò vô lại, gọi là hình phạt nhỏ, không khiến cho bất cứ ai khó chịu.

Sau một vòng chơi.

Lục Thanh Bích đặt bài xuống: "Vòng này, Hoắc Bình Du, mày đi nhuộm tóc màu xanh đi."

Sau hai vòng.

"Lý Khê, nhuộm tóc màu đỏ."

. . . . . .

Sau n vòng, Lục Thanh Bích đã sắp xếp thành công một đội hình tóc nhiều màu sắc.

Thạch An run rẩy, cảm thấy mái tóc đen của mình không thể bảo toàn được.

Mọi người ghen tị nhìn chằm chằm vào mái tóc đen của Lục Thanh Bích, quyết định liên thủ, kẻ nào thắng được Lục Thanh Bích sẽ phạt Lục Thanh Bích đi nhuộm cái đầu bảy màu.

Lục Thanh Bích nhíu mày: "Cùng nhau liên thủ, thua phạt cả đám, có dám chơi hay không?"

Trương Kiều nhìn một cái vào lá bài của mình: "Có gì mà không dám?"

Thao, hắn không tin cả đám bọn họ cùng nhau liên thủ cũng không thắng được Lục Thanh Bích!

Ba mươi giây sau, Lục Thanh Bích lật lá bài cuối cùng, đầu ngón tay dài nhấn nhẹ vào lá cờ: "Tao thắng rồi. Ngày mai là thứ Hai, cùng tao đến diễn một vở tuồng, lát nữa tao sẽ đưa kịch bản cho chúng mày."

“Mẹ kiếp, như này cũng có thể thắng sao?” Trương Kiều tức giận ném bài xuống “Lục Thanh Bích vận may của anh đúng là nghịch thiên, còn tưởng anh là tiểu phúc tinh giáng trần nữa đó.”

Lục Thanh Bích khiêm tốn cười cười.

Một chút tiểu xảo mà thôi.

Sau khi kết hôn, có một hôm anh ở nhà nhìn thấy bộ Poker, nảy sinh một ý định, dùng mỹ nam kế nửa ép buộc nửa lôi kéo giáo sư Thẩm chơi cùng anh, ai thua thì sẽ làm chuyện mà đối phương yêu cầu.

Dù sao anh cũng từng đàm phán một thương vụ trên sòng bài, Lục Thanh Bích vô cùng tự tin trước một giáo sư Thẩm không thích chơi bài.

Hai người vừa mới tắm rửa xong, không khí lúc này rất tốt, Lục Thanh Bích luôn có thể đạt được mong muốn trong những chuyện như vậy. Thẩm Cừ không lay chuyển được anh, "Anh muốn chơi như thế nào?"

Lục Thanh Bích giải thích quy tắc, ý đồ gian xảo đặt ra toàn điều kiện bất lợi.

Thẩm Cừ: “ ……..Em không muốn chơi nữa.”

Lục Thanh Bích: "Không được phép rút lui."

Kết quả là Lục Thanh Bích không phải là người chơi bài chuyên nghiệp, thất bại khi đấu với giáo sư toán học có kỹ năng xác suất, sau cú sốc này, anh rút kinh nghiệm xương máu, thay đổi triệt để, từ đó bắt đầu gia nhập con đường dối trên lừa dưới.

Nếu anh đã có thể lừa được giáo sư Thẩm, thì một đám học sinh trước mắt chẳng qua cũng chỉ là một cái nhấc tay.

. . . . . .

Nửa giờ sau, Lục Thanh Bích lấy ra bảy bản kịch từ máy in.

Diễn viên lông vàng mới vào nghề Trương Kiều sau khi xem hết toàn bộ nói: “Ca, đánh thật à?”

Lục Thanh Bích: "Giả vờ đánh."

Trương Kiều ngay lập tức yên tâm: "Woa! Cốt truyện cứ như là anh hùng cứu mỹ nhân! Anh có phải đang theo đuổi Thẩm Cừ không? Em đảm bảo giúp anh đóng một vở kịch hoàn toàn thuyết phục, nhất định khiến cho Thẩm Cừ hoa dung thất sắc mà nhào vào lòng anh."

Hoắc Bình Du xen vào: "Thẩm Cừ? Đó là người bạn cùng lớp lần trước không đến dự sinh nhật của cậu à?"

Chẳng trách, lúc đó Lục Thanh Bích bỏ mặc cả đám bạn để đi tìm người ta, lúc đó hắn ta đã phát hiện có điều gì đó không đúng!

Lý Lân vỗ nhẹ vai Lục Thanh Bích: "Anh em mày. . . . . . Thực sự không dễ dàng."

Trương Kiều rất xúc động: "Chuyện chung thân đại sự của anh cứ để em lo! Cứ tin ở em đi!"

"Ừ." Lục Thanh Bích không cách nào giải thích động cơ, chỉ có thể để họ hiểu lầm như vậy.

"Mày đúng là dám thừa nhận, lần nào làm sai sắp bị anh mày đánh thì mày luôn né tránh chuẩn xác, nhưng mà luôn ngụy tạo thương tích để lừa gạt cha nó." Lý Lân không do dự châm chọc Trương Kiều.

Trương Kiều đắc ý: "Thì tao nhất định phải làm cho cha tao nghĩ rằng tao đã bị đánh, mới có thể tránh được trận ăn đòn dây da chứ!"

Thứ hai, sau giờ ăn trưa, học sinh dần dần đi nghỉ trưa.

Một con đường nhỏ ít người qua lại ở gần trường.

Lục Thanh Bích dẫn đầu đội ngũ diễn viên lâm thời, chậm rãi xuất hiện ở con đường nhỏ.

Quần chúng diễn viên bắt đầu cởi mũ, để lộ ra những cái đầu đầy màu sắc nổi bật.

Ban đầu bọn họ còn cảm thấy mấy kiểu tóc này quê mùa lỗi thời, nhưng sau khi cả đám cùng nhau nhuộm tóc thì tình bạn bỗng nhiên bộc phát hơn bao giờ hết, cảm thấy bọn họ còn có thể cùng nhau lặp lại sự kiện này một lần nữa trong lễ cưới của Lục Thanh Bích.

Lục Thanh Bích chỉ huy nhân công đặt chiếc thùng rác mới tinh vào đúng vị trí.

Trương Kiều nói: “A, cái này có chút khó tránh.”

Lý Lân đưa ra một cái nón bảo hộ đầu hợp kim titan: "Đến lúc đó, tao sẽ đá mày vào tường, mày nhớ hãy nhanh chóng đeo nó lên."

Trương Kiều: "Được."

Lục Thanh Bích: “Lúc đó mày nắm lấy cổ áo Thẩm Cừ, làm động tác nhổ nước bọt…”

Trương Kiều: "Em cam đoan sẽ ngậm chặt miệng lại."

"Không chỉ như vậy." Lục Thanh Bích lộ ra vẻ mặt tư bản, "Phải luôn giữ khoảng cách trên 40cm, không được hít thở lúc đó, hiểu không?"

Trương Kiều: ". . . . . . Hiểu rồi."

Lục Thanh Bích nhìn vào đồng hồ: "Được rồi, cậu ấy cũng sắp đến rồi."

Một phút sau.

Thẩm Cừ từ lối vào bên trái của con đường xuất hiện, tay ôm hai cuốn sách, đi qua con đường này để về nhà. Nhà trường vì để thể hiện sự công bằng nên đã chuyển phòng nghỉ cho học sinh hạng nhất hiện tại. Hiệu trưởng đã cố gắng giữ một phòng khác cho Thẩm Cừ, nhưng Thẩm Cừ đã từ chối.

Bên kia, đám côn đồ do Trương Kiều đầu vàng dẫn đầu đang khệnh khạng đi tới, khi nhìn thấy Thẩm Cừ, đầu vàng hất cằm, đàn em của hắn lao tới bao vây Thẩm Cừ.

"...Tài trợ cho anh em tụi này chút chi phí sinh hoạt đi!" Đầu vàng hung thần ác sát nói.

Thẩm Cừ lấy ra một tờ 50 từ túi quần: "Chỉ có từng này thôi."

"Từng này cũng không đủ cho tụi này đánh rắm nữa!" Đầu vàng phi một tiếng,

hai ngón tay duỗi ra, nắm chặt cổ áo của Thẩm Cừ, diện tích tiếp xúc tổng cộng không đến 1cm², luôn giữ khoảng cách trên 40cm.

Do hắn thấp hơn Thẩm Cừ nên có vẻ như chỉ cần Thẩm Cừ vùng vẫy thì hắn sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

Lục Thanh Bích đúng lúc xuất hiện, tung một cú đá.

Trương Kiều tính kỹ từng bước ngay lập tức thực hiện động tác giả, bị “đá” vào tường, chuẩn bị cắn nát sốt cà chua trong miệng, nhanh tay đeo bảo hộ lên.

Thẩm Cừ ánh mắt hơi động, không thấy rõ hai người phối hợp, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Lục Thanh Bích tay nâng thùng rác, ném thùng rác vào đồ bảo hộ của Trương Kiều, Trương Kiều cắn túi sốt, ép sốt cà chua rỉ ra.

Thẩm Cừ bước lên hai bước, muốn tiến lên nhìn xem vết thương của đầu vàng.

Trương Kiều nhanh chóng lùi lại, sợ Thẩm Cừ ngửi thấy mùi sốt cà chua, khiến cho màn anh hùng cứu mỹ nam của Lục Thanh Bích chết yểu, hắn nhanh chóng đưa tay ôm ngực: “Bạn trai cậu ta đến rồi, chúng ta rút lui thôi!”

Thẩm Cừ: "...."

Sáu người Trương Kiều căng thẳng, Trương Kiều cùng đồng bọn nhanh chóng rời đi, còn không quên vác luôn cả thùng rác theo, trước khi đi còn hùng hồn tuyên bố: “Lục Thanh Bích hôm nay mày bảo vệ được cậu ta, cũng không thể bảo vệ cậu ta được cả đời, có ngon thì chúng mày đừng có chia tay!”

Thẩm Cừ: "...."

Lục Thanh Bích: “Chỉ có chút vốn, chỉ có thể tìm được như vậy.”

Thẩm Cừ không nói nên lời: “ Ít tiền nhưng có thể thêm kịch được nữa không?”

Nói rồi cậu rút ra 500 đồng, "Đủ không?"

Lục Thanh Bích nhẫn nhịn, coi như đó là tiền tiêu vặt vợ cho, nhận lấy.

“Cảm ơn, tôi mời cậu ăn trưa.” Thẩm Cừ đọc câu thoại cuối kịch bản.

Lục Thanh Bích cao hứng: “Anh muốn có bữa trưa dưới ánh nến!”

Phía xa xa nơi góc tường, một đám học sinh đầu đội mũ đen, phát ra hàng loạt dấu chấm hỏi.

Luc ca đang làm cái gì vậy, sao còn nhận tiền nữa?

Không phải anh hùng cứu mỹ nhân à?

“Chúng ta quay về nhuộm tóc lại, chị dâu có thể nhận ra chúng ta đúng không?”

"Chắc chắn không thể."

"Đi, bây giờ đi liền!"

... …

Sau đó cả hai cùng nhau đi ăn trưa.

Chú Lưu đã đỗ xe ở ngay giao lộ, hai người lên xe, trực tiếp đi đến trung tâm thành phố.

Ý của Lục Thanh Bích là chọn ngay một quán ăn nhỏ ven đường, không muốn tiêu tốn quá nhiều tiền. Hệ thống muốn để Thẩm Cừ mời, hôm nay đã tiêu 500, Lục Thanh Bích cảm thấy thương thay cho túi tiền của bà xã mình.

"Quán này?" Lục Thanh Bích chỉ vào quán mì bò chưa đầy mười mét vuông, mạnh mẽ yêu cầu.

Thẩm Cừ nhàn nhạt liếc mắt một cái, lắc đầu: “Tiếp tục lái xe.”

"Cơm gà om ngon đấy." Lục Thanh Bích lại đề xuất.

Chú Lưu đúng lúc thả chậm tốc độ.

Thẩm Cừ: “Không được.”

Ánh mắt cậu nhìn vào dãy những cửa hàng, như là đang tìm kiếm gì đó.

Mỗi khi Thẩm Cừ nhìn hồi lâu biển hiệu của một cửa hàng, Lục Thanh Bích sẽ gõ vào lưng ghế dựa ra hiệu cho chú Lưu lái xe chậm lại.

Với Thẩm Cừ, Lục Thanh Bích luôn kiên nhẫn chờ Thẩm Cừ đói bụng rồi để cậu quyết định.

Chiếc Maybach chạy vào khu trung tâm, cuối cùng Thẩm Cừ cũng kêu xe dừng lại.

Cả hai xuống xe, Thẩm Cừ đi phía trước, Lục Thanh Bích đi theo sau.

Theo sau một lúc, Lục Thanh Bích cảm thấy có gì đó không ổn, Thẩm Cừ

dường như đang nhắm đến một nhà hàng cao cấp có mức chi tiêu bình quân là 2.000?

Lục Thanh Bích níu cánh tay của Thẩm Cừ lại: “Ăn chút đồ ăn nhanh thôi.”

Thẩm Cừ không chút do dự bước vào trong, một nhân viên phục vụ lịch sự đến đón.

Khi bước vào, Lục Thanh Bích nhanh chóng thu lại biểu cảm "đắt tiền như vậy", miễn cho người phục vụ hiểu lầm Thẩm Cừ nhà anh không có tiền.

Thần sắc bình tĩnh, ung dung, vừa nhìn vào là biết nháy mắt có thể tiêu hàng trăm nghìn.

Người phục vụ rất thông minh, không để ý đến bộ đồng phục học sinh đang mặc, nụ cười vừa phải: "Hai vị, mời đi lối này."

Thẩm Cừ không đặt chỗ, cũng không chọn ngồi gần cửa sổ mà ngồi xuống một chỗ bất kỳ trong nhà hàng.

Thẩm Cừ gọi món, Lục Thanh Bích không có ý kiến gì, anh thích ăn những món mà bà xã anh chọn.

Lục Thanh Bích tình cờ liếc nhìn bên kia đường, phát hiện trên tầng hai của tiệm làm tóc, có bảy cái đầu kiểu tóc HKT đầy màu sắc đang ngồi chờ nhuộm tóc.

Bảy cái đầu đó quá dễ thấy, cho dù không nhìn rõ mặt, trong thành phố cũng khó tìm được bảy cái đầu như vậy.

Lục Thanh Bích cay mắt nhanh chóng quay đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của giáo sư Thẩm, ngón tay thon dài, xương quai xanh đẹp mắt của giáo sư Thẩm... thật dịu mắt.

Thẩm Cừ nhanh chóng gọi món rồi đưa thực đơn cho người phục vụ.

Lục Thanh Bích tranh thủ nhìn lướt qua, khá lắm, những món ăn này đắt quá.

Lục Thanh Bích nghĩ đến lúc thanh toán, hệ thống có hay không nhắm mắt làm ngơ cho họ vượt qua nhiệm vụ này một cách trót lọt hay không.

Cơm hấp cá hồi bí ngô, súp bò củ cải trắng, thịt bò hầm rượu vang, tổ yến tuyết lê... Lục Thanh Bích nhìn những thứ này, luôn có cảm giác quen thuộc mà không nói ra được.

Phải rồi, dường như mỗi lần đi ăn với Thẩm Cừ, một số nguyên liệu thức ăn luôn được xuất hiện, chẳng hạn như bí ngô…

“Đắt quá, hai ngàn một người, anh…”

Thẩm Cừ: “Hai ngàn là đủ rồi.”

“Cái gì?” Lục Thanh Bật cảm thấy cần phải sửa lại quan điểm của Thẩm Cừ về việc tiêu phí, “Anh đã nói rồi, không cần phải lần nào cũng ăn ở những nhà hàng đắt tiền.”

Khi bọn họ hẹn hò, thu nhập của giáo sư Thẩm cũng chỉ đủ cho bọn họ ăn vài lần, huống chi hiện giờ là học bá Thẩm.

Anh muốn mời, nhưng Thẩm Cừ luôn từ chối.

Thẩm Cừ lặng lẽ nhìn anh, cảm thấy hiện tại cậu có thể nói rõ một số chuyện, liền nói: “Anh dạ dày không tốt, chỉ có thể ăn ở những nhà hàng giá như thế này thôi.”

Lục Thanh Bích: ? ? ?

Kết luận này đến từ đâu? Xem biểu hiện của giáo sư Thẩm, xem ra chuyện này đã được kiểm chứng.

“Nói như thế nào?” Lục Thanh Bích anh không biết chính mình lại là một người kén chọn như thế.

Thẩm Cừ: “Lần đầu tiên chúng ta ăn tối, anh mời tôi đến khách sạn Tuyết Lê, giá một người là 5.000. Lần thứ hai, tôi chọn nhà hàng, giá mỗi người là 500, sau đó anh bị tiêu chảy. Lần thứ tư, tôi chọn một nhà hàng giá mỗi người là 1000, anh sau đó bị viêm dạ dày. Lần thứ sáu tôi chọn nhà hàng giá 2000, lúc đó anh mới không sao."

Không hổ là giáo sư Thẩm, nói có bằng chứng rõ ràng, rất mạch lạc, rõ ràng nhanh như máy.

Lục Thanh Bích: “Anh không, Anh không… sao.” câu "Anh không có việc gì" nghe buồn cười quá!

“Trùng hợp! Tất cả chỉ là trùng hợp thôi! Em thấy đấy, anh có thể ăn ở căng tin trường mà không hề có vấn đề gì.” Lục Thanh Bích ước gì mình có thể ăn hai que bột chiên giòn để chứng tỏ mình có sức khỏe rất tốt.

Thẩm Cừ: “Trước đây anh có vấn đề đó.”

Lục Thanh Bích: "Trước kia cũng không có việc gì! Làm sao em biết? Anh tổng cộng chỉ là xui xẻo hai lần, nguyên nhân không rõ, những chuyện này anh cũng không có nói cho em biết."

Thẩm Cừ mím môi dưới: “Quản gia của anh gửi tin nhắn cho tôi hỏi anh đã ăn những gì?”

Thẩm Cừ có chút thắc mắc, quản gia liền giải thích rõ ràng.

Lục Thanh Bích chán nản, quản gia sao lại ngu ngốc như vậy.

Rốt cuộc anh cũng biết vì sao lúc nào Thẩm Cừ cũng thích đến những nhà hàng cao cấp, không phải vì lòng tự trọng, mà là vì phải chăm sóc anh.

Khó trách lúc nào đi ăn cũng là những món “tốt cho dạ dày”, mỗi lần đi ăn lúc nào cũng khẩu vị nhạt nhẽo, Lục Thanh Bích là người không thịt không vui, tự cho là mình đã phù hợp với khẩu vị của Thẩm Cừ, hóa ra là Thẩm Cừ đang phải thay đổi vì anh.

Lục Thanh Bích cảm thấy cực kỳ khó chịu, cảm thấy không đáng vì số tiền mà Thẩm Cừ đã bỏ ra, mỗi lần như thế thì sau đó Thẩm Cừ đều phải chi tiêu tiết kiệm.

May mắn là Thẩm Cừ chưa từng từ bỏ anh chỉ vì chi phí ăn uống đắt đỏ, may mắn khi ấy anh đã cầu hôn, san sẻ gánh nặng kinh tế cùng Thẩm Cừ.

Suy nghĩ Lục Thanh Bích chợt lóe, nhớ lại một số thói quen của mình, bừng tỉnh đại ngộ.

Đây là mô típ mà tác giả đã lập ra cho anh ta: “Mười CEO thì hết mười người có vấn đề về dạ dày.”

Mô típ cũ rích, thói quen đáng xấu hổ.

Vậy dựa theo mô típ…

Lục Thanh Bích khẩn trương nói: “Không phải em cảm thấy anh sẽ mất ngủ chứ?”

Cho nên mới không chịu chung chăn với anh?

Thẩm Cừ bối rối: “Không có.”

Lục Thanh Bật không biết mình vui hay buồn, liền hỏi lại: "Vậy em cho rằng anh có bệnh sạch sẽ?"

Cho nên thường xuyên ném hết nội y của anh, đặc biệt là sau khi bọn họ làm xong.

Thẩm Cừ không đáp.

Lục Thanh Bích kích động đứng lên, người đã đọc hơn 300 cuốn tiểu thuyết, có thể nói ra trơn tru mà không cần nhìn sách.

“Anh không có bệnh sạch sẽ, lần sau đừng vứt đồ của anh đi, anh còn nghĩ hóa ra là bà xã lấy đồ lót của anh đi là muốn giúp anh giặt sạch sẽ, anh còn muốn mang đồ bà xã giặt giúp anh mang đi giấu, nhưng mỗi lần quay ra thì đều thấy nó nằm trong thùng rác…”

Lục Thanh Bích nhớ đến quá khứ liền không thể dừng lại.

Thẩm Cừ muốn trút chén súp vào đầu của Lục Thanh Bích, người này cái gì cũng có thể nghĩ được.

Cậu hít sâu một hơi, không thể chịu được nữa: “Đó là vì anh lại lớn hơn.”