Edit: Carol
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Thành tích được công bố, tổ trưởng và tổ bộ môn đều tái mặt, vội vàng triệu tập các giáo viên các môn vật lý, hóa, sinh để nghiên cứu tổ hợp đề thi, kiểm tra lại đáp án tiêu chuẩn.
"Đề này không có vấn đề gì cả, tại sao học sinh hạng nhất và hạng hai lại thế này?"
Khi Hàn Thanh nhìn thấy Thẩm Cừ đạt 623 điểm, ngay tức khắc cô nghĩ ngay đến nhiều nguyên nhân khiến điểm số sụt giảm, nhưng khi nhìn thấy Lục Thanh Bích đạt 450 điểm, cô ngay cả nguyên nhân cũng không thể nghĩ ra lý do.
"Hay là khi đi thi bị thất thần?"
Thẩm Cừ 623 điểm còn có hy vọng, Hàn Thanh có thể coi như đó là lần đầu sai sót, không muốn tạo áp lực quá lớn cho Thẩm Cừ. Nhưng với kết quả 450 điểm của Lục Thanh Bích, cô quyết định liên lạc cho phụ huynh ngay trong đêm.
Tuy nhiên sau khi gọi điện xong, cô vẫn còn cảm thấy phiền muộn, cho nên ngay sau kỳ nghỉ cuối tuần, cô gọi Lục Thanh Bích vào văn phòng.
"Cốc cốc."
Trước cửa văn phòng có một phụ nữ trung niên, Hàn Thanh quay đầu nhìn, thấy là mẹ của Thẩm Cừ, Lý Yến.
"Chào cô." Lý Yến ngồi đối diện Hàn Thanh một cách lễ phép, "Tôi đến là vì...vì...".
Hàn Thanh hiểu, trong giai đoạn quan trọng này, nếu thành tích con mình sa sút, phụ huynh đều sẽ rất lo lắng.
Lý Yến ngượng ngùng cười vài tiếng: "Vì công việc của tôi có sự thay đổi, tôi muốn chuyển trường cho Thẩm Cừ."
Thủ khoa tương lai lại muốn rút lui, Hàn Thanh sửng sốt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Tôi nghĩ các giáo viên ở trường Nhất Trung có khả năng bồi dưỡng Thẩm Cừ. Hơn nữa, Thẩm Cừ còn cần có thời gian thích nghi với môi trường mới khi cháu chuyển sang trường khác, điều này không tốt cho việc học tập”
Lý Yến quả quyết: "Thẩm Cừ nhà tôi sẽ không thụt lùi."
Hàn Thanh nghĩ một chút, lấy bài kiểm tra của Thẩm Cừ từ ngăn kéo: "Con người không phải là thép, tâm lý luôn bị ảnh hưởng, chị xem kết quả kiểm tra học kỳ này của cháu, chúng ta làm ba mẹ, chính là muốn cho cháu một môi trường ổn định, thoải mái nhất cho con."
Lý Yến nhìn thấy Thẩm Cừ đứng ở vị trí thứ hai mươi, cau mày lại một chút, sau đó mới nói: "Nhưng đã rớt xuống 623 rồi, đổi môi trường cũng không thể tệ hơn nữa, tôi đã liên lạc được trường mới cho nó."
Hàn Thanh đã làm giáo viên chủ nhiệm nhiều năm, đã gặp nhiều loại gia đình, nhìn thấy sự lo lắng, chột dạ, cô đã hiểu nguyên nhân sự thụt lùi của Thẩm Cừ do đâu.
Cô nói: "Nếu không chúng ta nên nghe ý kiến của tụi nhỏ."
"Tiểu Cừ là con trai của tôi, tất nhiên là nó sẽ nghe theo lời tôi, cô Hàn, cô hôm nay chỉ cần thực hiện thủ tục chuyển trường cho nó." Lý Yến kiên quyết.
Hàn Thanh nói: "Chúng ta hãy thảo luận thêm..."
Lý Yến: "Tiểu Cừ lần đầu tiên thi học kỳ rớt nhiều thế này, tôi có thể yên tâm để nó ở đây sao?"
Hàn Thanh cảm thấy bà có phần không nói lý, làm sao có thể từ bỏ một học sinh ưu tú đã được bồi dưỡng miễn phí nhiều năm, giờ đã là học sinh lớp 12 mà chuyển trường. Ngay lúc cô đang chuẩn bị nói tiếp, đột nhiên có một giọng nói phá vỡ sự căng thẳng.
"Tôi không đồng ý!" Lục Thanh Bích thẳng thắn nói, "Bác Lý, Thẩm Cừ đã mười tám tuổi rồi, cậu ấy có thể tự quyết định. Nếu bác thực sự quan tâm đến Thẩm Cừ, hãy để cậu ấy an tâm học xong lớp 12."
Lý Yến như bị dẫm phải đuôi: "Tôi là mẹ nó, tôi không quan tâm nó thì ai quan tâm?"
Lục Thanh Bích không muốn tham gia vào mâu thuẫn giữa Thẩm Cừ và phụ huynh, nhưng lúc này anh không kìm chế được nữa: "Nếu bác quan tâm đến cậu ấy, liệu bác có cảm thấy chuyển trường cho cậu ấy khi cậu ấy đang học lớp 12 là hợp lý hay không? Lại còn không cấp sinh hoạt phí cho cậu ấy?"
Lý Yến bị nói đến á khẩu, khuôn mặt bà đỏ lên. Bà chẳng qua là muốn cho Thẩm Cừ hiểu rằng cuộc sống của cậu sẽ không dễ dàng, nếu không sống cùng với cha mẹ, thì cuộc sống sau này của cậu sẽ rất khó khăn.
Lục Thanh Bích nói: "Thẩm Cừ sẽ không chuyển trường, tôi sẽ lo chi phí sinh hoạt cho cậu ấy."
Lý Yến: "Tôi là mẹ của nó! Còn cậu là ai mà dám đến giúp?"
Lục Thanh Bích đáp: "Bởi vì bà đã không giúp cậu ấy."
"Tôi nhất thời... quên mất!"
"Tôi là người nhà... cậu ấy." Lục Thanh Bích nhấn mạnh, che giấu hai từ cuối cùng vì việc này đối với tình cảm của Thẩm Cừ quá rắc rối. "Tôi là bạn cùng phòng của Thẩm Cừ, tôi không đồng ý với việc này."
Thẩm Cừ chưa từng làm sai cái gì, ba mẹ bình thường làm sao lại không cấp tiền sinh hoạt? Lục Thanh Bích không phải không có năng lực chuyển trường cùng Thẩm Cừ, nhưng anh nghĩ rằng nếu Thẩm Cừ đi theo sống cùng với cặp vợ chồng cực phẩm này, chắc chắn sẽ không có lợi ích gì.
Thẩm Cừ sẽ trở thành đại giáo sư trong tương lai, Lục Thanh Bích nhất định sẽ hộ tống cho bà xã mình suốt chặng đường!
"Bác muốn chuyển đến trường nào?" Lục Thanh Bích nhìn qua tài liệu mà Lý Yến mang đến, đó là một trường tư.
"Liên quan gì đến cậu?" Lý Yến khinh thường nói, con trai của bà đúng là báu vật, nhà trường đồng ý cho bà trước 500,000 tệ, nếu Thẩm Cừ đạt được thủ khoa, sẽ cho thêm năm mươi ngàn nữa.
"Bọn họ trả bác bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả gấp đôi."
Lục Thanh Bích mạnh mẽ nói, Hàn Thanh sửng sốt một chút, học sinh này làm thế nào mà nói năng còn hùng hồn hơn cả cô vậy?
Lý Yến lần này chính là lén lút làm, không ngờ lại gặp phải một đối thủ khó chơi như vậy. Bà nói năng lộn xộn: "Cô Hàn, cô bình tĩnh phân xử lý do cho tôi đi!"
Hàn Thanh giả vờ không hiểu: "Lục Thanh Bích, làm người phải phân rõ phải trái."
...
Hạ Nhạc nhanh như chớp chạy về lớp học, mật báo tin tức với Thẩm Cừ.
"Thẩm Cừ, mẹ của cậu đang cố chuyển cậu đi học ở một trường khác, hiện giờ đã xảy ra mâu thuẫn với Lục Thanh Bích!" Hạ Nhạc học lại thần thái của Lục Thanh Bích lúc đó, kiêu ngạo nói: "Tôi không đồng ý với việc này!"
Thẩm Cừ tập trung làm bài tập, "Ừ."
Hạ Nhạc cảm thấy bối rối, lẩm bẩm: "Tại sao cậu lại muốn chuyển trường? Mặc dù tớ cũng không muốn cậu đi, nhưng tại sao Lục Thanh Bích lại dám đối đầu với mẹ cậu như vậy? Cậu ấy dùng thân phận gì..."
Thẩm Cừ mi tâm nhảy dựng, bỗng chốc đứng lên.
Lục Thanh Bích… Thẩm Cừ xoa xoa lông mày, trong tiềm thức của cậu cư nhiên lại cảm thấy Lục Thanh Bích có tư cách thay cậu giải quyết mọi chuyện, thậm chí còn vượt qua cả mẹ cậu.
Một ý nghĩ bất ngờ xuất hiện trong tâm trí của Thẩm Cừ: nếu một ngày cậu nằm trên bàn phẫu thuật, ý thức mơ hồ, gọi cho Lục Thanh Bích để ký vào tờ đồng ý phẫu thuật.
Đúng là làm trò cười mà.
Khi Thẩm Cừ đến văn phòng, Lý Yến đang ngồi trên ghế của Hàn Thanh, kể lể về khó khăn khi nuôi dưỡng Thẩm Cừ.
"... Để có điều kiện để Tiểu Cừ học ở một trường tốt, ba nó và tôi đã bỏ hết tiền mua cho nó một căn nhà trong khu trường học. Đã nhiều năm rồi chúng tôi không chuyển đi, nhưng bây giờ gia đình xảy ra một số chuyện, chúng tôi muốn đi nơi khác bắt đầu lại, nhưng lại không yên tâm Thẩm Cừ, chỉ có thể chuyển Tiểu Cừ sang học ở một trường khác..."
Thẩm Cừ đứng ở cửa, lắng nghe những lời của Lý Yến, sau đó bước vào, không vạch trần sự thật là do hai người ly hôn ra, nói: "Mẹ, con đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc mình, mẹ và ba cứ yên tâm kinh doanh."
Lý Yến ôm lấy Thẩm Cừ, khóc: "Nhưng mẹ không thể sống thiếu con." Nếu bà không chuyển trường cho Thẩm Cừ thì sẽ không có vốn khởi đầu.
Thẩm Cừ có chút bất đắc dĩ: "Nghỉ hè, con sẽ đến thăm mẹ."
Lý Yến thấy con trai bất luận thế nào cũng không đồng ý, cuối cùng cũng dừng khóc rồi nói: "Quên đi, mẹ sẽ nghĩ ra cách khác, con hãy chăm chỉ học tốt."
Trước khi đi, bà trừng mắt nhìn Lục Thanh Bích một cái, thằng nhóc thối quấy rối, cũng không biết có xuất ra được 100 vạn không mà mạnh miệng.
Lục Thanh Bích nhìn thấy Lý Yến ôm Thẩm Cừ thì có chút hối hận. Anh đem ấn tượng của mình cùng mẹ vợ đại nhân hoàn toàn đạp đổ rồi.
Nhưng tình huống vừa rồi mà bảo anh im lặng không nói, anh không thể nhẫn tâm nhìn thấy thái độ không tôn trọng đối với Thẩm Cừ của bố mẹ cậu.
Giống như Thẩm Cừ đồng ý dạy bổ túc cho tên phú nhị đại ngu ngốc kia, nhưng lại từ chối lời đề nghị dạy bổ túc cho anh.
Cùng là phú nhị đại, sao lại phân biệt đối xử như thế.
Phòng học khôi phục yên tĩnh trở lại. Hàn Thanh day day mi tâm: "Lục Thanh Bích."
Lục Thanh Bích: "Em sai rồi, em không nên tranh cãi cùng với trưởng bối."
"Không phải." Hàn Thanh thở dài, ai trong hai người cũng không khiến cô bớt lo, "Em giải thích cho cô tại sao kỳ thi lần này em chỉ có 450 điểm."
Thẩm Cừ quay đầu, nhìn về phía Lục Thanh Bích, ngạc nhiên khi thấy Lục Thanh Bích lại có kết quả như vậy, không hiểu tại sao Lục Thanh Bích chỉ thi được có 450 điểm.
Lục Thanh Bích cảm thấy xấu hổ.
Hàn Thanh nói: "Toán học 79 điểm."
Lục Thanh Bích: đúng là làm trò hề trước mặt giáo sư Thẩm, đừng nói nữa T_T.
Xấu hổ không biết phải làm gì, hiển nhiên không thể lấy lý do yêu sớm ra đối phó với Hàn Thanh được, nói qua loa: “Có hơi phân tâm, em sẽ lập tức tập điều chỉnh lại ạ.”
Hàn Thanh: "Mang bài kiểm tra này về cho ba mẹ ký tên."
Lục Thanh Bích: "Cô không phải đã điện thoại về rồi sao?"
Hàn Thanh: "Cô sợ phụ huynh của em không nhận ra rõ được điểm số này là bất thường. Cả bài kiểm tra sinh học, câu hỏi đầu tiên cũng sai. Quay trở lại lớp học đi!"
Lục Thanh Bích mang theo bài kiểm tra, ra ngoài. Chờ Thẩm Cừ ra khỏi phòng, anh nói: "Thái độ ban nãy của anh khi nói chuyện với bác gái là không đúng, anh xin lỗi."
"Ừ."
Lục Thanh Bích nói: "Vậy là em sẽ không chuyển trường?"
"Không chuyển."
Lục Thanh Bích tức khắc cảm thấy vui vẻ, có lẽ trong lòng Thẩm Cừ vẫn còn một chút tình cảm dành cho anh, chợt nghe Thẩm Cừ thản nhiên nói: "Còn phải hoàn thành nhiệm vụ ngoại truyện."
Lục Thanh Bích có chút hụt hẫng, đưa tờ bài kiểm tra cho Thẩm Cừ, nói nhỏ: "Bà xã, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu phụ huynh ký tên."
Thẩm Cừ cước bộ ngừng lại một lát: "Ký không được."
Lục Thanh Bích nhìn Thẩm Cừ xa cách, suy nghĩ một lúc - anh gọi là bà xã, nhưng giáo sư Thẩm lại không hề tức giận!
Ở cổng trường.
Lý Yến nổi giận đùng đùng bước lên một chiếc xe hơi màu đen đậu ven đường: "Không giải quyết được."
"Năm trăm ngàn mất rồi." Người đàn ông với kiểu tóc búi lớn cảm thấy tiếc nuối, "Đứa trẻ thông minh này thật nhanh đã có thể thích ứng, chưa tốt nghiệp đã có thể kiếm tiền."
Lý Yến nói: "Gần đây, Thẩm Hải đã nói chuyện với tôi, muốn bán căn nhà, tôi cảm thấy có thể."
Búi tóc lớn: "Thế thì có thể bán được nhiều tiền lắm."
"Sáu, bảy triệu, dù sao tiền để mở công ty của chúng ta cũng có rồi."
"Uhm," Búi tóc lớn trong lòng cảm thán, "Lúc mua nhà, em cũng không nghĩ đến giá trị của nhà ở khu vực học đường tăng nhanh như vậy chứ. Từ nay về sau, em sẽ sống cuộc sống tốt đẹp thôi."
. . . . . .
Trong giờ giải lao, Thạch An quay người lại nhìn Lục Thanh Bích đang ra sức chăm chỉ: "Anh, nghỉ ngơi chút đi, không phải chỉ là thấp hơn em năm mươi điểm thôi sao."
Lục Thanh Bích: "Cút."
Thạch An nhớ đến cảnh tượng hai người đều cùng nhau thụt lùi: "Anh thi thấp như vậy, không biết bà xã anh có lo lắng không?"
Lục Thanh Bích nhíu mày suy nghĩ, phát hiện từ sau kỳ thi, Thẩm Cừ chưa bao giờ thể hiện lo lắng về kết quả học tập của anh.
Chắc chắn là bà xã anh quá tin tưởng anh, cho rằng anh nhất định có thể đuổi kịp.
Lục Thanh Bích: "Có việc gì nói đi."
Thạch An: "Lần trước buổi tiệc sinh nhật của anh, không tổ chức được.....Em và mấy anh em đã thảo luận một chút, quyết định tổ chức lại một buổi sinh nhật cho anh, một là để bù đắp, hai là để chúc mừng sức khỏe của anh đã hồi phục."
Những “anh em” mà Thạch An nhắc đến chính là nhóm bạn cùng trang lứa của Lục Thanh Bích cùng một số bạn bè thân thiết trong lớp.
Thấy Lục Thanh Bích không quá quan tâm, Thạch An nói thêm: "Anh có thể mời Thẩm Cừ tham gia."
Mắt của Lục Thanh Bích sáng lên, nghĩ đến việc mời Thẩm Cừ đến nhà mình, vào phòng của mình!
Ngay sau đó, anh lại nghĩ tới cái gì đó, cúi xuống: "Quên đi."
"Tại sao vậy?" Thạch An muốn điên rồi, chỉ muốn tìm lý do để chơi đùa thôi mà.
Đầu bút của Lục Thanh Bích dừng lại, thất vọng nhìn Thạch An nói: "Học tập quan trọng."
Anh không thể nói rằng vợ anh dường như không mấy ưa thích đối với những người anh em của anh, phần lớn mọi chuyện liên quan đến bạn bè của Lục Thanh Bích, giáo sư Thẩm đều tránh tiếp xúc.
Sau khi Lục Thanh Bích biết được điều này, anh không bao giờ đưa bất kỳ ai về nhà nữa, trừ phi buổi trưa cả hai không có ở nhà, quản gia đến thu xếp việc nhà, nhà họ không hề xuất hiện người thứ ba.
Thạch An không chịu từ bỏ: "Anh không muốn tạo thêm cơ hội gặp gỡ sao? Đến lúc đó chúng em nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ."
Lục Thanh Bích đặt bút xuống: "Được, cậu đi hỏi, nếu cậu ấy đồng ý đến, thì tôi sẽ tổ chức."
"Được."
Thạch An ý chí chiến đấu sục sôi, rất nhanh mặt như trò tàn quay về.
Hắn ôm trái tim nhỏ bé của mình lại, vừa rồi khi hắn vui mừng quá mức đã lỡ lời nói "tổ chức sinh nhật cho Lục Thanh Bích" thành "Lục Thanh Bích tổ chức sinh nhật cho cậu". Hắn còn chưa kịp sửa miệng, đã nhìn thấy trong mắt Thẩm Cừ hiện lên một tia lạnh lùng và chán ghét.
Thạch An làm sao dám nói, chỉ nhìn vào đôi mắt của Lục Thanh Bích một cách ân cần.
...
Lục Thanh Bích học một tuần liền về mọi loại công thức và định lý, tiến triển trong học tập tăng đột ngột, nhưng tiến triển tình cảm thì bằng không. Anh không thể không nghĩ đến khi nào tác giả mới viết ngoại truyện về việc có con. Hệ thống cũng đã lâu không xuất hiện.
Trong giờ thể dục, Thẩm Cừ và Lục Thanh Bích mỗi người cầm một cuốn sách để ôn tập. Hệ thống đột ngột xuất hiện.
【Nguyên văn:
Thẩm Cừ trông trắng trẻo, nhã nhặn, trên đường đi học và về nhà, cậu bị một nhóm nhỏ học sinh xấu xa nhắm đến. Kẻ đứng đầu với mái tóc vàng nhấc cổ áo của Thẩm Cừ, lưu manh nói: "Học sinh của trường Nhất Trung, chắc chắn có nhiều học bổng, hỗ trợ anh em chúng tôi chút chi phí ôn thi nhé."
Thẩm Cừ lấy tiền ăn từ trong túi ra: "Chỉ có chừng này thôi."
"Chỉ có bấy nhiêu làm sao đủ!" Kẻ cầm đầu đi đến, cũng biết rằng nơi này không thể tùy tiện đánh nhau, chỉ có thể vũ nhục đối phương, hướng mặt của Thẩm Cừ phun nước bọt.
Thẩm Cừ đang muốn động thủ, từ xa một cú đá vung tới, đẩy kẻ cầm đầu vào tường, kẻ cầm đầu ngay lập tức phun ra một ngụm máu.
Lục Thanh Bích chưa hết giận nhấc thùng rác bằng thép bên cạnh lên, nhắm vào đầu đối phương.
Thẩm Cừ nhìn thấy vết máu trải đều trên sàn, dừng lại một lúc: "Cảm ơn, tôi mời cậu ăn trưa."...】
Lục Thanh Bích nắm chặt quyển sách, dự cảm không lành về kịch bản thanh xuân vườn trường mà anh lo lắng đã xuất hiện, anh đút kết ra một số tiểu thuyết về học đường, nhân vật chính sẽ bị kẻ xấu bắt nạt quấy rối, giáo bá lại vươn tay cứu giúp, từ đó hai người nắm tay hạnh phúc.
Tác giả thật sự dám viết!
Công dân tuân thủ luật vì mình thắp một nén hương Lục Thanh Bích: "Bà xã, nếu anh bị bắt giam, em có đi thêm bước nữa không?"
Thẩm Cừ hiếm khi không sửa lại cách xưng hô mà anh gọi, ôn nhu nói: "Tuổi chịu trách nhiệm hình sự đã sửa lại từ 12 tuổi."
Trại giáo dưỡng không nhận người quá tuổi, vậy thì chỉ có thể ngồi tù.