Edit: Carol
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ
Thẩm Cừ tuy đã lâu không đo chiều cao, nhưng khi đứng cùng Lục Thanh Bích, cậu phát hiện sự chênh lệch chiều cao giữa họ đã giảm đi. Cậu suy đoán, có thể sau khi rời khỏi thế giới trong tiểu thuyết, số liệu cơ thể của họ đã trở lại bình thường.
Khi nghe Lục Thanh Bích thừa nhận, trong một khoảnh khắc Thẩm Cừ nhận ra rằng mình thật sự hạnh phúc, như được giải thoát khỏi án tù chung thân, sau đó còn được bồi thường một khoản kết xù. Đáng tiếc, niềm vui chỉ tồn tại trong chớp mắt, bởi vì khả năng chiều cao của Lục Thanh Bích chỉ là để phù hợp cho người kế tiếp.
"Không biết." Lông mi của Thẩm Cừ rung rung, đầu gối trở nên mềm nhũn, cả lưng sát chặt vào tường, nhằm tránh bản thân rơi vào vòng tay của Lục Thanh Bích.
Đây là phản xạ tự nhiên lưu lại từ cuộc sống hôn nhân, cậu biết bản thân cần phải vượt qua nó, cho dù điều đó không hề dễ dàng.
Đối mặt với sự vô tri của giáo sư Thẩm, Lục Thanh Bích tức đến phát hỏa: "Em đo đi."
Thẩm Cừ hoảng loạn đưa tay che miệng của Lục Thanh Bích, sau đó giữ chặt tay Lục Thanh Bích để ngăn anh cởϊ qυầи. Cậu nhỏ giọng, nức nở: "Anh có phải biếи ŧɦái hay không chứ. . . . . ."
Có gì hay mà đo, sống chung ba năm, đã quá quen thuộc với nhau, cậu tự hỏi liệu có cần sử dụng thước đo không?
Lục Thanh Bích: "Hôn nhân không hài hoà thì người ta mới ly hôn, chúng ta không ly hôn."
Thẩm Cừ: "Tôi nói rồi ——"
"Dừng!" Lục Thanh Bích lớn giọng, "Đừng nói những điều đó nữa, Thẩm Cừ, em có biết hành động của mình gây tổn thương như thế nào không? Hành động của em không khác gì em mang chú chó cưng của mình vào bệnh viện chăm sóc, điều trị. Xong em lại vứt bỏ nó lại bệnh viện không đón nó về!"
Lục Thanh Bích đau khổ đem tình cảnh sinh tử mà bản thân đã trải qua lần nữa đối mặt.
Ánh mắt Thẩm Cừ không gợn sóng nói: "Theo một cách nào đó, anh đã chữa trị được căn bệnh to lên thái quá của mình. Cho nên, đừng làm chuyện vô nghĩa nữa, làm chuyện mà con người nên làm đi."
Lục Thanh Bích dứt khoát đứng lên, nghiến răng nghiến lợi như muốn cắn chết Thẩm Cừ: ". . . . . ." Mẹ nó, không thể cãi với vợ.
Anh tức giận cắn lên môi Thẩm Cừ một cái cho hả giận.
Lục Thanh Bích anh vì để hàn gắn tình cảm vợ chồng, mà phanh phui bí mật khó nói, đem mặt mũi của mình dẫm nát dưới chân, nhưng Thẩm Cừ vẫn không chịu lay chuyển, quả thực là vô tình vô nghĩa.
Vốn còn định đối xử khắc chế một chút khiến cho Thẩm Cừ mềm lòng hơn một chút, nhưng xem ra tim Thẩm Cừ còn cứng hơn sắt! Lần sau nếu có tình tiết ngoại truyện nào, anh tuyệt đối sẽ tuân thủ chấp hành.
"Này." Thẩm Cừ gọi anh.
Lục Thanh Bích nhắm mắt làm ngơ.
Thẩm Cừ: "Anh cứ để như vậy mà trở lại phòng học à?"
Lục Thanh Bích: "Cũng không làm xấu mặt em đâu."
Thẩm Cừ nắm chặt cây lau, rất muốn giơ lên đánh anh. Cậu biết rõ Lục Thanh Bích có bao nhiêu mặt dày, suy nghĩ mãi, chỉ có thể kéo anh lại, đẩy vào phòng chứa đồ, "Anh bình tĩnh một chút…"
Lục Thanh Bích không chịu hợp tác, "Dựa vào cái gì?"
"Trừ khi thêm bạn bè WeChat."
Thẩm Cừ không có cách nào khác ngoài việc lấy điện thoại ra, nhấn đồng ý với yêu cầu kết bạn của Lục Thanh Bích.
Thẩm Cừ nắm lấy cây lau, lơ đãng quét dọn, nhưng thực tế là đang canh chừng cho Lục Thanh Bích.
Cậu kính trọng không khí trang trọng của trường học, nơi giảng dạy, học tập, đều cần sự chuyên tâm, một lòng một dạ. Trước kia, có một lần Lục Thanh Bích đột ngột quyết định đến trường để nghe thỉnh giảng, Thẩm Cừ suốt buổi không dám nhìn vào mắt anh, lo lắng bản thân sẽ bị mất tập trung làm ảnh hưởng đến sinh viên ở dưới giảng đường.
Tuân theo phẩm chất nghề giáo, cậu luôn từ chối hành vi ôm hôn thân thiết của Lục Thanh Bích khi vẫn còn đang trong khuôn viên trường học.
Thẩm Cừ sờ sờ môi dưới, thở dài, Lục Thanh Bích sau khi chuyển đến trường liền quên quy tắc này, hoặc có lẽ là cố ý.
Không được hôn nhau ở trường học... Không, về sau cũng không được phép hôn.
Mười lăm phút sau, hai chàng trai đi từ bên kia sân tập, mỗi người đều mang theo dụng cụ.
"Chúng tôi đến muộn à, mọi thứ đã quét sạch chưa?"
"Thẩm Cừ, môi cậu bị làm sao vậy!" Từ Dương mắt tinh nhìn thấy kêu lên.
Thẩm Cừ: "Sơ ý trượt chân, bị răng cọ vào môi thôi."
"Ồ. . . . . . Anh Lục cũng ở đây à, xin lỗi vì đã đến muộn."
Lục Thanh Bích: "Không sao, thực ra là tôi muốn thảo luận một số vấn đề với học bá Thẩm, nên đã rủ cậu ấy đến sớm một chút."
Hai người nhìn thấy không còn việc gì làm nên quyết định quay về lớp học. Lục Thanh Bích và Thẩm Cừ chậm rãi đi ở phía sau bọn họ.
Thẩm Cừ đắn đo mở miệng: "Kiến thức cấp ba anh còn nhớ được bao nhiêu?"
Danh sách khen thưởng của học kỳ trước vẫn treo trên tường, Thẩm Cừ đứng đầu, Lục Thanh Bích ở vị trí thứ hai.
Lục Thanh Bích hời hợt, như người mất hứng thú với cuộc sống: "Quên rồi."
Ánh mắt của Thẩm Cừ giống như đang nhìn một học sinh có vấn đề: "Mặc dù đã tốt nghiệp trung học mười năm rồi, nhưng anh vẫn khá giỏi về tiếng Anh và văn học. Đối với toán, lý, hóa, hãy xem lại sách giáo trình, tham gia vào vòng ôn tập thứ hai của giáo viên, ghi nhớ các công thức sẽ không khó đối với anh, thử kiểm tra kiến thức cơ bản...."
Lục Thanh Bích thường xuyên thực hiện phát biểu song ngữ, khả năng diễn đạt không cần phải nói.
Cậu có thể bắt đầu ôn lại những chỗ còn yếu cho anh, sau đó hướng dẫn Lục Thanh Bích học bổ túc.
Lục Thanh Bích bất cần: "Học gì nữa, toán, lý, hóa, ngay từ khi là học sinh lớp mười hai, cũng đủ để đạt giải, còn có thể sử dụng để xin vào các trường đại học nước ngoài. Dùng tiền mua học vị quốc tế, sau đó trở về trực tiếp làm việc cho công ty."
Thẩm Cừ nhất thời im lặng không nói gì, cậu quên mất những gia đình như Lục Thanh Bích, kỳ thi đại học chỉ là một trong những sự lựa chọn.
Cho nên, Lục Thanh Bích có ý định xuất ngoại du học sao?
Thẩm Cừ nhớ lại những kế hoạch mở rộng kinh doanh của tập đoàn mà mình thường xuyên nhìn thấy trong thư phòng của Lục Thanh Bích, mỗi một dự án đều ghi rõ cần có sự chủ trì cá nhân của Lục tổng.
Nhưng Lục Thanh Bích vẫn luôn không rời khỏi thành phố A, mặc dù thường xuyên đi công tác, nhưng chưa bao giờ vượt quá một tuần.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Lục Thanh Bích bị hệ thống kiểm soát ở thành phố A để phù hợp cho nội dung cốt truyện, cho nên anh chỉ có thể chạy qua chạy lại giữa hai nơi.
Lục Thanh Bích thấy Thẩm Cừ bị anh làm cho kinh ngạc, không ngừng nói linh tinh: "Người yêu cũng chẳng còn là giáo sư Toán học nữa, học toán làm gì? Trên bảng báo cáo tài chính của tôi bộ có xuất hiện biểu đồ quy trình hóa học hay là điện phân gì không? Hay là em sinh con cho tôi để tôi nghiên cứu về luật di truyền đi. . . . . ."
Lục Thanh Bích còn đang nghĩ đến làm sao để Thẩm Cừ xấu hổ vì mấy lời trước đó, nhưng do ăn nói hàm hồ khiến lời nói ra toàn những lời không đâu.
"Rất tốt." Thẩm Cừ cắt ngang lời anh, "Việc học lại lớp 12 thật sự là lãng phí thời gian đối với ngài Lục."
Thẩm Cừ ngón tay siết chặt cây lau, những thứ cậu có đều không có ý nghĩa gì cho Lục Thanh Bích, nhưng cậu lại vọng tưởng bản thân có thể thay đổi Lục Thanh Bích.
Lục Thanh Bích không cần cậu, trái lại, hiệu trưởng kinh tế cũng cảm thấy rằng Thẩm Cừ cũng nên chuyển sang ngành tài chính, đi làm việc tại công ty của Lục Thanh Bích, phòng ngừa tiểu tam tiểu tứ thượng vị.
Lục Thanh Bích tinh mắt thấy Thẩm Cừ đang không vui, nhưng vì Thẩm Cừ đi nhanh quá nên anh không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Thẩm Cừ, anh đành phải tự mình phân tích.
Anh vừa nãy bác bỏ lời khuyên của Thẩm Cừ vì Thẩm Cừ làm điều này với tư cách là một giáo viên, Lục Thanh Bích khó tránh khỏi cảm giác mạo phạm.
Lục Thanh Bích nhất thời nghĩ đến việc nhận lỗi, đột nhiên nhớ tới những ngày gần đây mình bác bỏ lời nói của Thẩm Cừ còn ít hay sao?
Liếʍ cẩu đến cuối cùng cũng chỉ còn hai bàn tay trắng. Đây đúng là thời điểm vàng để khôi phục hình tượng trượng phu của mình.
Lục Thanh Bích kiên cường không tiến lên.
[Chờ đến ngoại truyện khác ra!]
***
Bên trung tâm nhanh chóng sắp xếp cho Thẩm Cừ một học viên, chuyên ngành tài chính, môn toán cao cấp. Ban đầu nói là một giờ dạy sẽ là ba trăm, nhưng sau cuộc phỏng vấn lần trước với Thẩm Cừ, người quản lý trung tâm đã gọi điện thoại người bạn chuyên nghiệp ở phương xa của hắn ta để đánh giá Thẩm Cừ, người bạn ấy đánh giá cao học thức của Thẩm Cừ nên đã giới thiệu một sinh viên phú nhị đại cho cậu.
Giá cả tăng gấp đôi, từ ba trăm một giờ lên thành sáu trăm một giờ.
Thời điểm trong giờ lên lớp môn toán trên trường, Thẩm Cừ phân tâm sử dụng điện thoại để tìm kiếm các khóa học liên quan. Sau vài buổi học, cậu đã có một kế hoạch cụ thể.
Cậu đã chi mười đồng để mua một chiếc giá đỡ cố định cho camera điện thoại, đặt nó lên bàn, vừa đủ để quay được tờ giấy nháp và bàn tay.
"Chào thầy Thẩm, tôi là Hoắc Lễ. Uầy, thầy trông trẻ quá, tôi thích những giáo viên trẻ, mấy ông già mở miệng dễ khiến tôi buồn ngủ. Thầy Thẩm mấy tuổi rồi ạ?"
Giọng điệu học viên cà lơ phất phơ.
Thẩm Cừ giữ giọng điệu điều đặn: "Hai mươi lăm."
Hoắc Lễ: "Wow, thầy giáo có đôi tay đẹp quá ạ. Tôi nghe quản lý trung tâm nói rằng thầy là nghiên cứu sinh S đại đang tìm việc làm thêm, thật là xuất sắc."
Thẩm Cừ không trả lời: "Kiểm tra trình độ trước rồi mới có thể nói là xuất sắc hay không, hôm nay là buổi học đầu tiên, nếu không hài lòng, bạn có thể hủy khóa học, buổi học thử không tính phí."
Người đối diện dường như là người thích nói chuyện, không gặp áp lực về kỳ thi, có vẻ đang hướng tới việc trò chuyện hai giờ với giá một ngàn hai.
Thẩm Cừ: "Chúng ta bắt đầu nhé."
Hoắc Lễ hứng khởi, luôn cảm thấy rằng thầy Thẩm này có tinh thần rất mạnh mẽ, giống như giáo viên chủ nhiệm trung học trước đây của hắn ta vậy. Cách xa năm mét cũng có thể nhìn thấy rõ ràng bức chân dung Đỗ Phổ vẽ trên cuốn sách tiếng Trung của hắn ta.
Hắn ta cho rằng nghiên cứu sinh trẻ tuổi như thế liền có thể trò chuyện thêm một chút chứ. Không phải chỉ là do hắn ta đầu tư thất bại vài lần sao, chỉ mới vậy mà anh trai của hắn ta đã ép buộc em trai mình rồi, hận không thể nhét hắn ta trở lại tử ©υиɠ để sản xuất lại từ đầu, thậm chí còn đẩy hắn ta đi học nghiên cứu tài chính.
Âm mưu, đây chắc chắn là một âm mưu để đuổi em trai ra khỏi công ty!
"Đừng thất thần."
Một âm thanh nhắc nhỡ ngắn gọn đột nhiên phát ra từ tai nghe.
Hoắc Lễ vội vã lấy lại tinh thần, "Tôi chỉ đang uống nước thôi thầy Thẩm."
Trong hai tiếng sau đó, Hoắc Lễ gần như trở thành một người nghi thần nghi quỷ, nghi ngờ rằng anh trai của hắn ta đã lắp đặt camera ở phía sau, nếu không tại sao mỗi lần hắn ta thất thần, lại bị bắt gặp một cách chính xác như vậy!
Phía thầy Thẩm không thể nhìn thấy hắn ta đâu!
Thời gian giảng dạy hiệu quả nhất mà cậu đặt ra cho Hoắc Lễ là 1 giờ 45 phút, trong 15 phút giải lao, có mười phút là thời gian thư giãn được Thẩm Cừ đặt ra.
Bị buộc phải liên tục tiếp thu kiến thức trong hai tiếng, Hoắc Lễ có chút nghi ngờ nhân sinh, không dám hó hé, sợ rằng thở mạnh một dãy đạo hàm sẽ bay ra từ mũi luôn.
Thẩm Cừ đậy nắp bút, nhẹ nhàng nói: "Hoắc tiên sinh cảm thấy cách chúng tôi giảng dạy như vậy có được không?"
Hoắc Lễ im lặng, muốn cự tuyệt mà không dám, hắn ta rõ ràng là người tiêu dùng mà! Áp lực này đến từ đâu vậy?
Cánh cửa phía sau hắn ta bất ngờ mở ra, một giọng nam xa lạ lên tiếng nói: "Được, sau này mỗi tuần năm buổi, những thời gian còn lại xin nhờ thầy giáo đặt thêm bài tập cho Hoắc Lễ."
"Được. Gặp lại vào thứ bảy." Thẩm Cừ tắt video.
"Anh, anh như thế nào mà có thể tự ý quyết định thay em chứ!" Hoắc Lễ lớn tiếng kêu rên.
Hoắc Lập chau mày: "Đừng nghĩ anh không biết mục đích của cậu khi tìm gia sư online, chẳng qua là muốn thoải mái không ai nhìn chằm chằm cậu."
Hắn từ ái mà vỗ vỗ đầu chó của em trai mình: "Em cần phải biết rằng, trên thế giới này có rất nhiều người có thể trị được em, giáo viên trực tuyến nào cũng được. Đừng tưởng rằng em có thể đầu tư thành công chỉ vì có mấy đồng tiền trong tay, hãy chăm chỉ trau dồi kiến thức hơn đi."
Hoắc Lễ: Không thể phản bác.
Hoắc Lễ nhìn chằm chằm vào màn hình đang tối dần đi, vừa rồi còn ảo tưởng rằng anh trai hắn ta đang bóp đầu hắn ta, còn Thẩm Cừ thì bóp cằm hắn ta, hai người họ đều đang cố gắng nhét cuốn sách toán vào đầu mình.
Khủng bố như thế.
Hoắc Lập đã đặt lịch học 60 buổi ngay lập tức, trung tâm giữ lại một nửa, trả cho Thẩm Cừ 18,000 tệ.
Sau khi nhận tiền, Thẩm Cừ ngay lập tức lên một bản kế hoạch sơ bộ cho Hoắc Lễ.
Thẩm Cừ có trực giác, Lý Yến và Thẩm Hải hai người này ngầm hiểu mà cùng quên cấp sinh hoạt phí của Thẩm Cừ, ý đồ muốn cậu hiểu rằng sinh hoạt một mình rất khó khăn, buộc cậu phải đưa ra lựa chọn.
Nhưng hiện tại, Thẩm Cừ không có ý định đi theo họ, cho nên cậu phải chuẩn bị sẵn sàng cho sinh hoạt phí sau này của mình.
18,000 tệ dùng tiết kiệm cũng có thể dùng đến khi kỳ thi tốt nghiệp cao trung kết thúc.
Thẩm Cừ không có ý định tìm thêm công việc bán thời gian nữa. Một phần vì cậu cần dành thời gian để ôn lại kiến thức trung học, một phần vì phải đối mặt với những tình tiết bất ngờ từ các chương ngoại truyện, cần có đủ thời gian cho những chuyện tiếp tới.
Lúc 12 giờ, Thẩm Cừ đi ngủ. Cậu nhìn vào điện thoại, hôm nay Lục Thanh Bích không gửi tin nhắn chúc ngủ ngon.
Chắc vẫn còn tức giận.
Thẩm Cừ nhắm đôi mắt lại, đột nhiên một đoạn văn xuất hiện trong tâm trí.
【 Nguyên văn: Lục gia tài trợ căn tin của trường món ăn thập phần phong phú. Việc học ngày càng trở nên căng thẳng, mỗi trưa, Lục Thanh Bích và Thẩm Cừ đều cùng nhau ăn trưa ở nhà hàng trường.
Thân thể thời niên thiếu chính là như vậy, cái này gọi là...】
Thẩm Cừ cảm thấy lòng nhẹ nhõm khi tác giả cuối cùng cũng viết những điều bình thường mà học sinh trung học có thể làm.
【. . . . . . Đúng như câu "Trường giang sóng sau xô sống trước", Lục Thanh Bích ăn một lần có thể ăn đến 7 bát cơm, thím đầu bếp căn tin liên tục tán dương chàng trai trẻ này cơ bắp mạnh mẽ. . . . . .】 Thẩm Cừ nghe thế liền thay đổi sắc mặt, Lục Thanh Bích ăn bảy bát cơm có cần phải đến bệnh viện để tiến hành súc ruột luôn không?
Khả năng ăn uống cũng có thể phóng đại đến mức này sao?
【. . . . . . Hai người cùng nhau ăn, làm chói lọi cặp mắt của hàng loạt đôi tình nhân trẻ có mặt tại đó, tất cả đều bày tỏ tại sao thầy giáo không quan tâm đến bọn họ vậy!
Lục Thanh Bích ánh mắt tâm tình mà nhìn Thẩm Cừ: "Bà xã, em chỉ ăn có bấy nhiêu thế?" Không có ý tốt mà dán sát vào vành tai trắng nõn của Thẩm Cừ: "Vợ, em hãy khen anh cơ bắp dũng mãnh đi." .....】
【Tác giả có lời muốn nói: Dưới giường ăn khỏe nhất, trên giường làm tốt nhất, con trai, con là số một! PS: chỉ viết về thời kỳ trung học có vẻ đã quá chán, một ngày nào đó sẽ xen vào một tập ngoại truyện về việc sinh tử!】
Khi Lục Thanh Bích đang do dự xem có nên quấy rối Thẩm Cừ hay không, sau khi đọc đoạn văn này: ". . . . . ." Anh cảm thấy dạ dày đau nhiều chút.
"Có tác giả nào lại kèm theo phương pháp kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần thế không! Nếu không ăn được bảy tô cơm, liệu ở chương sau có bị chế nhạo không? Còn cái gì mà ngoại truyện sinh tử văn?
Lục Thanh Bích lập tức trưng cầu ý kiến của chuyên gia tiểu thuyết
Chuyên gia: Một số độc giả thích nam giới mang thai, tác giả sẽ đáp ứng khẩu vị của độc giả này trong các chương ngoại truyện, thiết lập những tình tiết như bỗng nhiên mang thai, thai nghén, ham muốn tăng cao, v.v.
Wow! 😲
Lục Thanh Bích nghe xong, dạ dày ngay lập tức không đau nữa!
Họ đang ở trong thế giới hiện thực, giáo sư Thẩm chắc chắn không thể mang thai, chỉ có thể mang thai giả để đáp ứng cốt truyện.
Mang thai giả, giống với thỏ.
Lục Thanh Bích: {Phát hồng bao} Cái sở thích thú tính gì thế, gợi ý vài cuốn để tôi phê phán một chút!
Lời văn nghiêm trang chững chạc, nhưng màn hình điện thoại lại phản chiếu tâm tư chân thực của chủ nhân nó.
Chuyên gia: "Trẫm mang thai con của Nhϊếp Chính Vương sao?" "Thừa tướng. . .
Lục Thanh Bích gật đầu tiếc nuối, chỉ cần nhìn tên là biết là xúc phạm trí tuệ.
Tối hôm đó, ánh sáng từ cửa sổ tầng hai của biệt thự Lục gia sáng đèn đến ba giờ sáng.
Lục Thanh Bích đọc xong đống văn học mạng, lo lắng gửi tin nhắn cho Thẩm Cừ. Làm công quá khó khăn, cả thế giới đều biết tôi có một đứa con trai, chỉ có mình tôi là không biết.
Ngày hôm sau, Thẩm Cừ tỉnh giấc từ giấc mơ đầy ấp sự khó tin, nhìn chằm chằm vào trần nhà, im lặng ba mươi giây.
Tại sao hệ thống không thể gửi cốt truyện trước khi đi ngủ? Rất dễ gây trường hợp suy nghĩ lệch lạc.
Cậu nâng lên điện thoại kiểm tra giờ, kết quả nhìn thấy tin nhắn lúc nửa đêm của Lục Thanh Bích.
"Bà xã, từ nay về sau nếu mang thai đừng mang bảo bảo chạy trốn [hy vọng][đau khổ]."
Hiện thực và giấc mơ dần dần trùng khớp, Thẩm Cừ hít một hơi sâu.
"Cút!"
Trước tiên hãy tự lo cho mình xem có chết vì ăn quá nhiều hay không!