Nguyên Tác Troll Khiến Lão Bà Bỏ Chạy

Chương 6: Bà xã tôi không chịu được

Edit: Carol

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ

Sự xuất hiện bất ngờ của hệ thống khiến cho tất cả kế hoạch của Thẩm Cừ đều rối loạn.

Cậu vốn nghĩ trước tiên cùng Lục Thanh Bích kéo giãn khoảng cách, hai người cần bình tĩnh lại một chút.

Sau một thời gian, Lục Thanh Bích có thể nhìn thấu bản chất của cuộc hôn nhân này.

Thẩm Cừ nhẹ nhàng đặt bút xuống, trong đầu lóe lên vài mảnh ký ức nhỏ có hâm mộ, có thương hại, có trào phúng,...

Ngón tay vô ý cuộn mép sách giáo trình toán học, Thẩm Cừ nghiêng đầu xuống, rốt cuộc vẫn là bị nội dung phiên ngoại kia nhiễu loạn tâm thần, thu dọn sách vở trên bàn, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.

Thẩm Cừ học ngoại trú, trong nhà thường xuyên không có ai, trên tủ kệ giày có một cái hộp đựng tiền tiêu vặt, mua cơm mua sách đều từ bên trong lấy ra. Gần đây Thẩm Hải cùng Lý Yến bận rộn nộp đơn ly hôn, hai người tựa hồ cũng quên cấp sinh hoạt phí cho Thẩm Cừ.

Cậu tìm được một ít tiền tiết kiệm đặt trong ngăn kéo, nhưng chút tiền này chỉ chống đỡ được nhất thời, ngoại trừ toán học cùng tiếng anh, những kiến thức cấp ba Thẩm Cừ chỉ còn ấn tượng mờ nhạt, cậu lần nữa đem kiến thức ôn lại, sau đó lại đi tìm một công việc bán thời gian.

Ngày hôm sau.

Lục Thanh Bích ngồi ở hàng cuối cùng, chiếc ghế được kéo ra rất xa, chân trái gác dưới gầm bàn trong khi chân phải bị thương thì thản nhiên đặt bên ngoài. Cán bộ lao động đang sắp xếp ca trực, những học sinh từ 21 đến 25, Thẩm Cừ 23, còn anh là 26, vừa vặn.

Lục Thanh Bích híp mắt, nói với Thạch An: "Ngày mai là cậu trực, khu lao động chung của chúng ta ở đâu?"

Thạch An: "Sân thể dục khu luyện tập xà đơn, ngày mai tôi tới giúp cậu."

"Không. Đổi đi. Ngày mai tôi sẽ đến."

Thạch An phản ứng lại, nhớ tới Thẩm Cừ ngày mai cũng trực nhật, hắn thật sự không hiểu quan hệ giữa hai người, vì vậy gật gật đầu, "Anh à, kiềm chế chút."

Ánh mắt Lục Thanh Bích lướt qua một loạt các gương mặt, chống cằm nhìn Thẩm Cừ ở phía bên kia của lớp học.

Mỗi nhiệm vụ đều căn cứ theo nội dung để giới hạn thời gian, lần này yêu cầu phải hoàn thành trong vòng ba ngày.

Lục Thanh Bích không xác định hệ thống nói không ai chuẩn bị cơm cho Thẩm Cừ mang đi có phải thật hay không, nên trước khi đi học, anh đã tỉ mỉ chuẩn bị một phần bữa sáng.

Thẩm Cừ gầy đi, Lục Thanh Bích tâm đắc khen ngợi chuyên gia dinh dưỡng mà anh đã mời về trước đây. Sau vài năm kết hôn, sức khỏe của Thẩm Cừ đã khá hơn nhiều.

Khi Thẩm Cừ nhìn thấy cái hộp giữ nhiệt chiếm hết nửa cái bàn, trong mắt hiện lên một tia gợn sóng.

Điều này dường như nhắc nhở cậu rằng có một số việc không thể tránh khỏi, Lục Thanh Bích đã đưa cơm cho cậu mỗi ngày theo yêu cầu nhiệm vụ, vì vậy tiếp theo ...

Thẩm Cừ hít sâu một hơi, đem hộp giữ nhiệt đặt ở dưới bàn, cậu còn tưởng rằng Lục Thanh Bích cùng lắm là mang một cái bánh mì sữa, hộp giữ nhiệt cũng quá khoa trương.

“Khụ khụ!” Hai mắt Lục Thanh Bích sáng rực, bày tỏ sự bất mãn mạnh mẽ. Nhìn vào màu môi của Thẩm Cừ, anh biết ngay là cậu không ăn sáng đúng giờ.

Thói quen xấu này phải để cho anh sửa lại.

Trước kia, anh đều phái chuyên gia dinh dưỡng mang thức ăn đến cho giáo sư Thẩm, nhưng hiện tại, anh có thể tự mình mang đến!

Học sinh ở phía sau nghe tiếng "hắng giọng" của Lục Thanh Bích đều kinh hãi quay đầu, cho rằng có giám thị ghé thăm. Lục Thanh Bích thu hồi ánh nhìn của mình về Thẩm Cừ, bình tĩnh nói: "Họng tôi không khỏe."

Thẩm Cừ theo thói quen muốn lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lục Thanh Bích, báo cáo rằng cậu đã bắt đầu ăn. Tay cậu chìm sâu vào túi mới nhớ ra rằng người giám sát bữa ăn của cậu không còn là chuyên gia dinh dưỡng nữa mà chính là Lục Thanh Bích.

Cậu nhớ đến khoảnh khắc khi mới kết hôn, khi đó cậu luôn ăn uống không điều độ, luôn nghĩ đến việc hoàn thành công việc trước rồi mới ăn. Điều này đã bị Lục Thanh Bích phát hiện, vì vậy anh ấy quyết định phái một chuyên gia dinh dưỡng đến, mỗi ngày vào buổi trưa chuẩn bị bữa ăn và gửi đến trường cho cậu.

Chuyên gia dinh dưỡng sau khi nhìn thấy Thẩm Cừ ăn xong, họ sẽ báo cáo lại với Lục Thanh Bích. Không thể chịu được việc bị người khác nhìn mình ăn, do đó mỗi bữa ăn Thẩm Cừ đều gửi tin nhắn báo rằng mình đã bắt đầu ăn.

Sau khi Lục Thanh Bích nhận được tin nhắn, mới hài lòng cho phép chuyên gia dinh dưỡng rời đi.

Một số thói quen bám rễ trong cuộc sống, giống như bản năng vậy.

Sau này, khi Thẩm Cừ biết về chuyện của Bạch Nguyệt Quang, cậu luôn cảm thấy như mọi người xung quanh Lục Thanh Bích đều biết về quá khứ này. Do đó, cậu cố gắng tránh xa khỏi vòng xã giao của Lục Thanh Bích càng nhiều càng tốt, từ chối cả việc nhận đồ ăn.

Thẩm Cừ nhìn xung quanh, nhận ra rằng việc ăn trong lớp học rất không lễ phép. Để tránh bị Lục Thanh Bích làm phiền, cậu quyết định đi vào phòng nước bên cạnh để ăn.

Hộp giữ nhiệt được chia làm hai tầng, phía dưới là cháo trắng, phía trên là rau luộc, trứng gà, thịt bò và tôm.

Thẩm Cừ nhìn chăm chăm vào con tôm đỏ rực một lúc, cậu mới ý thức được việc bóc vỏ tôm ở đây có chút không phù hợp...

Lục Thanh Bích nhẹ nhàng từ chối ý tốt muốn đi rót nước của Thạch An cho anh, chân trước chân sau bước vào phòng nước bên cạnh, thoải mái đóng cửa sau lưng.

Thẩm Cừ nâng đầu lên nhìn anh ta: "Tôi đã đang ăn rồi, anh đến làm gì?"

Gương mặt Lục Thanh Bích tràn ngập sự chán nản: "Sáng nay đi vội, anh mang theo tôm mà quên bóc vỏ. Anh giúp em bóc vỏ."

"Không cần, tôi có thể không ăn." Thẩm Cừ cứng nhắc đáp.

Lục Thanh Bích: "Nhưng dinh dưỡng sẽ không đủ."

Lục Thanh Bích nói xong không biết từ đâu lấy ra một đôi găng tay dùng một lần, xé ra, đeo lên, bắt đầu bóc vỏ với vẻ mặt hạnh phúc.

Bóc xong, anh đưa trực tiếp tới miệng Thẩm Cừ: "Mở miệng."

Thẩm Cừ bất động.

Lục Thanh Bích dùng thịt tôm chạm nhẹ vào môi của Thẩm Cừ: "Hmm?"

Thẩm Cừ chỉ có thể mở miệng. Cậu chắc chắn rằng việc bóc vỏ tôm đã được tính trong kế hoạch của Lục Thanh Bích từ trước, không có gì là không kịp, tất cả đều là kế hoạch có sẵn.

Lục Thanh Bích hài lòng đặt hết thức ăn vào miệng của Thẩm Cừ, sau đó từ túi áo đồng phục bên trái, lấy ra một túi kẹo bạc hà, đặt vào ngăn kéo, rồi lại từ túi áo đồng phục bên phải, rút ra một đống lớn găng tay rồi cùng đặt vào ngăn kéo. Hiển nhiên xem nơi này trở thành địa điểm ăn cơm dài hạn.

Thẩm Cừ nhìn theo cử chỉ của anh, cảm thấy đầu có hơi đau nhức.

"Quét mã." Thẩm Cừ nói.

Lục Thanh Bích nhanh chóng mở giao diện thêm bạn bè, cuối cùng bà xã cũng đồng ý thêm anh vào danh sách bạn bè.

Đúng là muốn giữ được trái tim của một người đàn ông, trước hết phải chinh phục được dạ dày của anh ấy.

Thẩm Cừ liếc mắt nhìn anh: "Mã thanh toán."

Lục Thanh Bích tức giận: "Em định làm gì?"

Thẩm Cừ: "Tiền ăn sáng."

Lục Thanh Bích đối mặt với ánh mắt trong trẻo kiên định của Thẩm Cừ, tức giận mà không biết nên làm gì, nắm chặt cằm của cậu: "Em có thể trực tiếp nôn ra!"

Thẩm Cừ: "Cũng được."

Lục Thanh Bích tức chết: "Bữa sáng năm mươi, tiền tip phục vụ em năm trăm."

Cái này có chút ép mua ép bán.

Thẩm Cừ trầm mặc im lặng quét mã thanh toán, màn hình hiển thị thất bại thanh toán.

Cậu lạnh lùng quét lại một lần nữa, chỉ thanh toán được năm mươi.

"Không đưa tiền tip."

Lục Thanh Bích nhăn mày, mặc dù hành động của Thẩm Cừ rất nhanh, anh vẫn kịp nhìn thấy số dư trong tài khoản của Thẩm Cừ chỉ còn 59.9.

Làm sao bà xã anh lại nghèo đến vậy?

Thẩm Cừ có lòng tự trọng rất mạnh, Lục Thanh Bích không dám hỏi ngay lúc này, quyết định trước hết phải điều tra. Trước khi kết hôn, Lục Thanh Bích từng đưa cậu đến một nhà hàng sang trọng để dùng bữa, nhưng Thẩm Cừ kiên quyết muốn chia đều chi phí (AA). Sau đó Lục Thanh Bích đề xuất đi ăn ở một nhà hàng bình dân để giảm bớt chi phí cho Thẩm Cừ, cậu vẫn không chấp nhận.

Mỗi lần Lục Thanh Bích hẹn hò đều cảm thấy tội lỗi, luôn cảm giác như đang dùng tiền mà Thẩm Cừ đã mệt mỏi kiếm được trong nửa tháng. Đối mặt với những món ăn ngon, anh có chút nuốt không trôi. Vì vậy, anh bắt đầu nghĩ đến việc sớm cầu hôn, hy vọng rằng sau khi kết hôn, Thẩm Cừ sẽ không còn quan tâm đến việc chia đều (AA) nữa.

Lục Thanh Bích cất kỹ hộp giữ nhiệt rồi cùng Thẩm Cừ bước ra.

Tới của, Thẩm Cừ bỗng quay lại, hai người đang đi khá gần, trán Thẩm Cừ lướt nhẹ qua môi Lục Thanh Bích.

Thẩm Cừ ngay lập tức rút ra như bị điện giật.

Sắc mặt Lục Thanh Bích trầm xuống: "Em tránh ôn dịch à?"

"Anh không cần thương cảm tôi, tôi sẽ đi tìm việc."

Thẩm Cừ hiểu được sự im lặng đột ngột của Lục Thanh Bích, quyết định thẳng thắn nói ra: "Bố mẹ tôi gần đây khá bận, không có thời gian để chăm sóc tôi. Tôi đã trưởng thành, cũng không muốn níu kéo họ để xin tiền."

Lục Thanh Bích ngay lập tức tưởng tượng ra hình ảnh Thẩm Cừ đi làm thêm bị mọi người ức hϊếp.

Trán Lục Thanh Bích đổ mồ hôi lạnh: "Không, anh nuôi em. Không, anh cho em mượn tiền."

Thẩm Cừ quái lạ nhìn anh: "Ly hôn có nghĩa là cắt đứt mọi liên kết về kinh tế."

Lục Thanh Bích nghe thấy Thẩm Cừ nói "Ly hôn" liền đau đầu, nhưng anh cũng không dám áp đặt Thẩm Cừ quá mạnh. Anh may mắn có được cơ hội từ hệ thống, anh cần phải cố gắng tận dụng.

Lục Thanh Bích: "Được rồi, được rồi, đi học đi."

Nếu thực sự không thể, Thẩm Cừ đi đâu anh đi đó, cùng lắm là cả hai cùng nhau rửa chén thôi.

Lục Thanh Bích quan sát Thẩm Cừ cả buổi sáng, thấy cậu sau mỗi buổi học đều gọn gàng sách cặp, rõ ràng dùng thời gian nghỉ trưa đi tìm công việc bán thời gian.

Lục Thanh Bích vội vã đuổi theo, nhưng phát hiện ra chân mình đang bị thương.

Thao.

Anh chỉ có thể gọi tài xế đến, chậm rãi theo dõi Thẩm Cừ.

Nhìn thấy Thẩm Cừ đi qua một quán ăn nhỏ mà bảng quảng cáo dính đầy dầu mỡ, Lục Thanh Bích cảm thấy tim mình co thắt.

Chủ nhân của quán ăn này là một anh chàng đầu trọc, đang hăng hái xào ớt đều tay. Một nồi ớt lớn đỏ rực, bản thân ngồi ở trong xe cũng cảm thấy nhức mắt. Thẩm Cừ không thể ăn cay, nếu làm thêm giờ ở đây, phỏng chừng mỗi ngày đều bị ớt cay hung hồng hai mắt, đôi mắt sẽ đỏ lên như mắt thỏ. Đôi ngón tay trắng trẻo, thanh mảnh mỗi ngày phải lau chùi chén dầu mỡ, còn bị những giọt dầu ớt từ nồi bắn ra làm nổi mụn nước từng đốm.

"Không được, tuyệt đối không được."

Lục Thanh Bích nắm chặt nắm đấm, nhìn thấy Thẩm Cừ không dừng lại một bước nào, vụиɠ ŧяộʍ đưa tay vào túi quần thăm dò.

"Nga, không vào đó hả."

Thẩm Cừ tiếp tục đi về phía trước khoảng một trăm mét, ở chỗ rẽ có một quán KTV nhỏ.

Tim của Lục Thanh Bích lại trở nên lo lắng. Anh đã nghe thấy quán này trong cuộc trò chuyện giữa mình và Thạch An, vì cửa hàng nằm gần một số trường học, nên kinh doanh khá tốt. Chủ cửa hàng kiếm tiền bất lương bằng cách bán rượu và thuốc lá cho học sinh, cửa hàng này hoạt động 24 giờ mỗi ngày.

Nếu Thẩm Cừ làm việc tại quán này, sau kì thi tháng, những học sinh trung bình với tổng điểm 250 sẽ say khướt khi thấy một người bạn học với khuôn mặt tươi tắn, đôi môi hồng hào và răng trắng nõn đứng trước mắt. Họ sẽ nảy sinh lòng đố kịch và đổ rượu lên Thẩm Cừ....

"Tao đấm chết mày!"

Những hình ảnh nảy ra trong não của Lục Thanh Bích làm anh tăng huyết áp, tay xiết chặt khiến cho ghế ngồi bằng da của anh bị nhàu nát.

"Không thể, bà xã anh không thể chịu khổ như vậy!"

Thẩm Cừ sớm nhận ra có một chiếc xe đang theo dõi cậu cách đó không xa, lần trước cậu đã bị theo dõi như vậy... và người trong xe cũng là Lục Thanh Bích.

Lúc đó, chủ tịch Lục chủ yếu là để tạo ra một cuộc gặp tình cờ để hiểu rõ đường về nhà của Thẩm Cừ.

Thẩm Cừ hơi bất đắc dĩ, nhưng cậu cũng rõ ràng, Lục Thanh Bích đã rất kiềm chế không can thiệp vào công việc của mình.

Dư quang liếc nhìn Lục Thanh Bích, cậu đứng một lúc trước biển quảng cáo ở cổng cầu thang, rồi đi thẳng lên tầng hai.

Lục Thanh Bích đang lo lắng, nhìn thấy Thẩm Cừ vượt qua KTV, đột nhiên lên tầng hai.

Ôi chết, không có ai nói với giáo sư Thẩm là đừng vào những con ngõ nhỏ bên đường à, vạn nhất bị người xấu lừa gạt bán đi thì sao!

Lục Thanh Bích một tay nắm cặp một tay cầm gậy theo sau, hai bước một bậc.

Anh cũng muốn bước ba bậc một lần, nhưng điều kiện sức khỏe không cho phép.

Lục Thanh Bích cố gắng mạnh mẽ bước lên bậc thang, không để ý rằng người phía trước nghe thấy tiếng bước chân, buộc phải thả chậm lại bước chân.

Lục Thanh Bích thành công bắt kịp, hít sâu một hơn, bày ra dáng vẻ phụ huynh, sau đó nghe Thẩm Cừ giới thiệu mình với người quản lý: "Toán học một, hai, ba không vấn đề, còn môn chuyên ngành Toán học cũng được, tôi có thể thử giảng trước..."

Lục Thanh Bích: "..."

Anh quay đầu nhìn, một biển quảng cáo lớn treo trên tường ngoại cảnh tầng hai - Hướng dẫn luyện thi cao học.

Hỏng bét, sắc đẹp khiến anh lu mờ trí óc, đã quên rằng vợ anh là giáo sư môn Toán!

Lục Thanh Bích lắc đầu, ngay lập tức vứt bỏ các nghiên cứu về loại truyện đồng tính mà anh đã nghiên cứu vào buổi sáng.

Quá kinh khủng, rác phẩm làm hạn chế trí thông minh của anh!