Nguyên Tác Troll Khiến Lão Bà Bỏ Chạy

Chương 2: Vợ biến mất rồi!

Edit: Carol

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Thẩm Cừ được đưa đến một nơi gọi là "Thế giới thực" mà không hề có một chút cảnh báo gì. Một hệ thống nói với cậu rằng: “Vốn dĩ cậu và Lục Thanh Bích chính là nhân vật nguyên bản trong một cuốn tiểu thuyết, một khi nhân vật chính phát hiện ra thế giới đang dần mất kiểm soát thì nhân vật chính sẽ tách khỏi cuốn sách đó.”

Thời điểm Thẩm Cừ tỉnh lại là lúc bụng cậu đang đánh trống, trong đời từ trước tới nay chưa từng trải qua cảm giác đói đến mức không thể nhấc nổi mí mắt này.

“Tiểu Cừ?” Lý Yến lau lau khóe mắt được bảo toàn khá tốt, đau lòng nói: “Mẹ cũng không biết con có bệnh hạ đường huyết, con có tự biết không, còn nữa tại sao con không đúng giờ ăn cơm? Tối hôm qua ra ngoài làm cái gì à? Tối qua con ngất ở trên đường, bác Trương bên cạnh đúng lúc nhìn thấy liền mang con về đây. Tất cả đều là lỗi của ba con, chỉ biết cùng tiểu tình nhân của ông ta quấn lấy nhau, vài ngày rồi vẫn không trở lại?”

“Đói đến ngất?” Thẩm Cừ lặp lại, Lục Thanh Bích là người cứ cách hai tiếng đến khi đi ngủ đều hỏi cậu ba lần có đói hay không, có khát không, Thẩm Cừ rất khó tưởng tượng ra có một ngày cậu có thể “Đói đến hôn mê”.

Thẩm Cừ lặng lẽ nhìn người mẹ trước mặt, tiêu hóa những thông tin cơ bản mà hệ thống cung cấp.

[Thẩm Cừ, năm thứ ba trung học, ba Thẩm Hải, mẹ Lý Yến, hai người sắp ly hôn.] Vì Thẩm Cừ đã mười tám tuổi, nên việc lựa chọn sống cùng bên nào là tùy thuộc vào cậu.

Lý Yến: "Tiểu Cừ, con nên chọn ở với ai càng sớm càng tốt, bằng không sẽ không có ai nấu cơm cho con, lại giống như lần này đói đến ngất xỉu thì sao? Chuyển trường rồi cùng mẹ đến thành phố A có được hay không?"

Thẩm Cừ im lặng.

Thấy con trai không nói, Lý Yến cũng không ép buộc, đưa cho cậu một thanh sô cô la, "Mẹ đi mua chút gì cho con ăn."

Trong nhà cũng đã vài tháng không có nấu nướng gì, Lý Yến muốn thể hiện chút tình thương của mẹ cũng không được.

Thẩm Cừ ngồi trên giường có chút choáng váng, vén chăn bông lên, phát hiện một chiếc điện thoại di động có hộp đựng điện thoại màu hồng, có lẽ là của Lý Yến.

Một tin nhắn được gửi đến, màn hình sáng lên. Thẩm Cừ không có ý định bới móc chuyện riêng tư của người khác, nhưng nhờ vào thị lực trời ban của mình, cậu có thể nhìn rõ toàn bộ nội dung trong nháy mắt.

[Được rồi, tôi biết con trai của bà rất xuất sắc, bà sợ rằng năm cấp ba không thân cận với bà, sau này lên Đại học đất khách quê người lại càng xa lạ. Về sau khi con bà thăng quan tiến chức thì không được dính chút hào quang....]

Lý Yến và Thẩm Hải đều có người riêng bên ngoài, nóng lòng muốn ly hôn, sau đó bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng hai người lại sợ mất thể diện, từ khi sinh Thẩm Cừ ra, họ liền sống trong sự hâm mộ và ghen tị của hàng xóm cùng đồng nghiệp. Bây giờ Thẩm Cừ đang học năm ba trung học, hai người nháo ly hôn cũng không dám làm lớn chuyện, lo sợ bị chê cười nên chỉ buộc Thẩm Cừ quyết định ở cùng với ai.

Vô luận là sống với ai, Thẩm Cừ đều phải chuyển đi. Lý Yến và Thẩm Hải muốn sống với bạn đời mới của họ, nhưng mà họ không dám sống trong tiểu khu này vì sợ bị người khác nghị luận.

Thẩm Cừ tắt máy. Cậu không muốn dính líu đến cuộc sống mới của ba mẹ cậu.

Về phần Lục Thanh Bích... Thẩm Cừ nắm chặt ga trải giường, trong mắt hiện cậu lên vẻ thống khổ cùng đau đớn, cuối cùng biến thành một tiếng kêu tiếc nuối cùng nhẹ nhõm.

Chuyện ly hôn mà cậu muốn nhắc đến mấy lần nhưng không mở miệng được, giờ đã trực tiếp chia lìa hai cuộc đời.

...

Trước khi ý thức của Lục Thanh Bích thanh tỉnh, anh đã vô thức mò tới bên giường.

Ngày thứ hai sau khi hai người bọn họ kết hôn, Thẩm Cừ bởi vì không có thói quen đắp cùng chăn với người khác, cộng với việc để nhiệt độ điều hòa quá thấp khiến cho cậu ngày hôm sau khi kết hôn liền bị cảm.

Giáo sư Thẩm không có ý định thay đổi hiện trạng, Lục Thanh Bích cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ — vạn nhất bà xã anh lại bị cảm, chẳng phải sẽ bị phân phòng ngủ riêng sao?

Mọi thứ đều lấy sự thoải mái của giáo sư Thẩm làm ưu tiên hàng đầu.

Lục Thanh Bích sờ vào một khoảng không.

Đồng hồ sinh học của Thẩm Cừ rất chính xác, cậu thường dậy sớm hơn Lục Thanh Bích, người luôn luôn về muộn, đây là một chuyện rất bình thường.

Nhưng hôm nay khi bàn tay chạm vào một mảnh lạnh lẽo trên giường, sự lạnh lẽo đó dường như theo dọc ngón tay anh chạy thẳng đến tận tim, lưu lại phía sau nó là một mảnh hoang tàn, trống rỗng.

“Bà xã!”

Thẩm Cừ thường dậy sớm, nhưng kể cả có công việc chưa làm xong, thì ngày hôm sau cũng không thể nào dậy sớm như thế được.

Ngực phảng phất bị khoét đi một lỗ hổng, gió rét cắt da cắt thịt tùy ý thi nhau mà đâm vào. Lục Thanh Bích không giải thích được tại sao mình lại hoảng loạn như lúc này, rõ ràng đây chỉ là một buổi sáng bình thường.

Phòng vệ sinh, phòng quần áo, nhà bếp ... Nơi nào cũng yên ắng, tĩnh mịch.

Điện thoại của Thẩm Cừ vẫn còn ở trên bàn, lóe lên ánh sáng yếu ớt trong chốc lát.

“Bà xã! Thẩm Cừ.”

Lục Thanh Bích mặc quần áo vào, chạy nhanh đến văn phòng an ninh: "Có thấy giáo sư Thẩm đi ra ngoài không?"

"Không." Nhân viên bảo vệ nhìn dáng vẻ lo lắng của Lục Thanh Bích liền đoán: "Có lẽ cậu ấy đi tập thể dục buổi sáng chăng?"

Nghe thấy vậy Lục Thanh Bích liền chạy vòng quanh tiểu khu, vừa hô hoán vừa tìm: “Thẩm Cừ! Thẩm Cừ!”

“Nữu Nữu! Nữu Nữu!” Trước mặt xuất hiện một bác gái với nét mặt lo lắng, chạy khắp nơi tìm chú chó của mình.

Lục Thanh Bích dừng một chút, đầu óc thanh tỉnh, anh xoay người quay trở về.

Thẩm Cừ, Thẩm Cừ làm sao mà cậu còn có thể có sức lực để đi tập thể dục?

Cửa nhà vừa mở, bên trong có tiếng động, Lục Thanh Bích vui mừng khôn xiết, vội vàng đi vào: " Bà xã!"

“Gâu!” Một con Husky hướng về phía anh kêu.

Lục Thanh Bích cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ, nhận ra nó là thú cưng của bác Vương nhà bên cạnh. Vừa rồi anh đi vội vàng không đóng cửa, nên nó đã chạy vào.

Trong phòng là một mảnh bừa bộn, nhưng Lục Thanh Bích cũng chẳng còn khí lực để tức giận.

Con husky phá phách đi thẳng đến trước cửa phòng ngủ không đóng chặt, trằn trọc một hồi, từ dưới giường chui vào, sau đó chui ra, lại hướng tới ngăn kéo tủ đầu giường mà nhào tới, dùng móng vuốt kéo nó ra, ngậm ra một đống đồ vật.

“Fuck!” Lục Thanh Bích vội vàng tiến lên ôm con chó xuống, thầm nghĩ phải tìm người thay chăn bông ngay lập tức, nếu không buổi tối giáo sư Thẩm nhất định sẽ phải ngủ trong phòng làm việc.

"Đừng nhúc nhích! Ngươi cắn cái gì!" Lục Thanh Bích cứu cái túi ra khỏi miệng con chó, mắt nhìn vào nhãn hiệu của đơn thuốc do nhà thuốc bên dưới tiểu khu cấp.

Hai viên thuốc chống viêm rơi ra ngoài.

Lục Thanh Bích hơi giật mình.

Trong cơn xuất thần, chú chó Husky thoát khỏi tay anh, dường như nhận ra sự không hài lòng của chủ nhân căn phòng, nhanh chóng lao ra khỏi cửa như một mũi tên.

Lục Thanh Bích nắm lấy viên thuốc, nhắm mắt lại, cầm điện thoại di động lên sau đó gửi một phong bao lì xì đỏ vào nhóm chat của tiểu khu.

"Sáng nay có ai nhìn thấy giáo sư Thẩm?"

"Không thấy."

"Không."

Tất cả đều không ai trông thấy giáo sư Thẩm.

Trái tim Lục Thanh Bích thắt lại, trong nháy mắt nghĩ đến mười vụ mất tích bí ẩn nhất trong lịch sử, lòng bàn tay anh toát ra mồ hôi lạnh.

Ba phút sau, toàn bộ máy giám sát của tòa nhà đều được bật lên.

Trên thực tế, không cần phải xem lại tất cả các máy giám sát, bởi vì camera giám sát phía đối diện cửa chính nhà của Lục Thanh Bích luôn hoạt động và nó cho thấy rằng cửa vẫn đóng chặt cho đến khi Lục Thanh Bích vội vàng mở cửa.

Lục Thanh Bích không tin, vừa yêu cầu quản lý tiểu khu mở máy giám sát phía bên ngoài tường, vừa gọi cho Dương Khắc: "Gọi tổ kỹ thuật đến đây."

"Lục tổng, tổ kỹ thuật sáng nay đang chạy thử—"

“Ngay bây giờ!” Lục Thanh Bích quát lên.

“Vâng.” Dương Khắc chưa bao giờ thấy Lục Thanh Bích nổi nóng như vậy, liền triệu tập toàn bộ thành viên tổ kỹ thuật, chạy nhanh đến hoa viên Cảnh Giang.

Sau khi đến nơi, Dương Khắc nhìn thấy Lục Thanh Bích đang ngồi một bên với vẻ mặt ảm đạm, nhân viên quản lý cũng run rẩy chờ đợi.

"Lục tổng? Có cái gì muốn phân phó ạ?" Dương Khắc kiên trì hỏi.

Lục Thanh Bích trên trán nổi gân xanh: "Giám sát đã bị xóa, khôi phục lại cho tôi."

Người quản lý tiểu khu cảm thấy toát mồ hôi. An ninh của tiểu khu bọn họ luôn được giám sát chặt chẽ, băng giám sát ở đây đều nguyên vẹn, đồng nhất không thiếu một giây.

"Lục tổng, tại sao chúng ta không ... gọi cảnh sát."

Quản lý tiểu khu nói xong, trong phòng im lặng.

Dương Khắc vội vàng đè vai quản lý tiểu khu xuống ghế: "Đừng lo lắng, lại đi tìm."

Giáo sư Thẩm biến mất một cách bí ẩn như vậy, nghi phạm lớn nhất Lục Thanh Bích, người gặp cậu lần cuối.

Tin tức này truyền ra, giá cổ phiếu của công ty sẽ sụp đổ.

Lục Thanh Bích như bắt được được cọng rơm cứu mạng, cầm điện thoại lên bấm 110 ngay.

Xe cảnh sát ầm ầm mà đến, Lục Thanh Bích bị thẩm vấn hai tiếng.

Sau khi kết thúc, Dương Khắc đưa anh xuống lầu, thậm chí Lục Thanh Bích còn bị vấp ngã khi anh bước xuống xe.

Anh ngồi ở bên bồn hoa, nhìn chằm chằm cửa sổ bên ngoài, thật lâu không nhúc nhích.

Bất chấp sự truy đuổi và can ngăn của Dương Khắc, tin tức vẫn lan truyền trên mạng, cư dân mạng vô cùng phấn khích và yêu cầu cảnh sát lập tức kiểm tra cống thoát nước của nhà đại gia giàu nhất.

Cảnh sát đã phải thông báo tin tức: Nhà của Lục Thanh Bích chỉ có một con dao gọt hoa quả.

Rõ ràng, nó không đủ điều kiện để gϊếŧ người.

Phía xa truyền đến tiếng sủa, tinh thần của Lục Thanh Bích chấn động, như thể từ một cái xác biết đi bỗng dưng sống dậy.

Trong nháy mắt, Dương Khắc liền nhìn thấy Lục tổng bước vào tòa nhà bên cạnh.

Lục Thanh Bích đi thẳng lên tầng 2. Cửa phòng dì Vương không đóng, trong phòng khách, một con Husky đang cắn một món đồ chơi nhồi bông, điên cuồng chạy vòng quanh nhà.

Anh tiến lên trước hai bước, nắm lấy đầu con chó, khống chế con Husky đang xao động kia, nhìn vào mắt nó, cẩn thận và trìu mến nói: "Vợ à?"

Theo định luật bảo toàn năng lượng, một người không thể đột nhiên biến mất trong không khí, thì chỉ có thể bị biến thành một con Husky!

“Ngao ô.” Husky mơ hồ cảm thấy sự điên cuồng của người đàn ông, kêu lên một cách đáng thương và bất lực.

Ba con mắt trong phòng khách đều nhìn chằm chằm Lục Thanh Bích.

Dì Vương và hai cảnh sát đến thăm hỏi đều chết lặng.

Dương Khắc không thể chờ đợi để che mắt của mình, thở dài đi lên để giải cứu đầu chó husky khỏi tay của Lục Thanh Bích.

"Lục tổng, bình tĩnh, chúng ta bình tĩnh..."

Dương Khắc cưỡng ép kéo Lục Thanh Bích, người đang dính đầy lông chó đi.

"Ngay cả con chó cũng không phải vợ tôi, vậy vợ tôi đang ở đâu!"

Dương Khắc không thể trả lời, nhìn Lục Thanh Bích ngơ ngác mở trình duyệt rồi gõ "Nếu vợ tôi trở thành một con Husky thì sao?"

Tiếc là, hàng trăm kết quả tìm kiếm hiện lên:

[Tiểu thuyết "Tỉnh dậy tôi biến thành con Husky của kẻ thù một mất một còn" Thành phố Văn học Tấn Giang Tiểu thuyết tình yêu thuần khiết ... Thiếu gia Mộ, vợ cậu lại phá nhà] [Nhân vật chính của tiểu thuyết có phong cách ăn mặc như một con Husky]

[Chu Công diễn giải giấc mơ, nằm mơ thấy vợ mình trở thành con Husky thì điều đó có ý nghĩa gì]

...

Lục Thanh Bích chỉ vào kết quả tìm kiếm rồi nhẹ nhàng nói với Dương Khắc, "Nhìn xem ..."

"Có rất nhiều người có vợ bị biến thành Husky."

Dương Khắc suýt nữa nôn ra máu: "Nhưng mà Lục tổng, anh cũng không phải là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết."

“Là tôi!” Lục Thanh Bích vặn lại, như thể nếu trả lời chậm một chút vợ mình sẽ chạy theo người khác.

Ding

[Đột phá về nhận thức của nhân vật chính. 】

[Tên, Lục Thanh Bích, rời khỏi thế giới của tiểu thuyết nguyên tác. 】

Một tia sáng trắng lóe lên trước mắt Lục Thanh Bích, sau một lúc ngây người, anh nhìn thấy mình trong một không gian rộng lớn màu trắng với một màn hình hiển thị trước mặt.

[Sắp bước vào thế giới thực. Sau năm phút, các giá trị cơ thể ban đầu của bạn sẽ được khôi phục.]

Lục Thanh Bích đọc lướt qua mô tả bằng bản in nhỏ - nhân vật chính có bước đột phá trong nhận thức, nghi ngờ tính xác thực của thế giới, không còn bị điều khiển bởi cốt truyện và nhân vật do tác giả đặt ra, sắp rời khỏi thế giới hư cấu và bước vào thế giới thực.

So với việc thức dậy mà không có bà xã bên cạnh, thì hệ thống có nói với anh rằng công ty phá sản hay thế giới đến ngày tận thế đều không có gì đáng sợ.

Huống hồ, chẳng qua chỉ là nói mình là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết thì đã sao?

Đủ phi lý, nhưng không vô lý làm sao có thể tìm được Thẩm Cừ.

Lục Thanh Bích nhíu mày, ngoài ý muốn quan tâm tình hình thế giới thực, "Trong thế giới mà ngươi đang nói tới, Thẩm Cừ có ở đó không?"

Hệ thống: "Thẩm tiên sinh đã nhận ra trước anh, rằng nơi mình đang sống là một tiểu thuyết đam mỹ, đã tiến vào thế giới thực trước anh một bước."

“Ý của ngươi là, tôi có thể tìm thấy Thẩm Cừ trong thế giới thực, phải không?” Lục Thanh Bích nhiều lần xác nhận lại.

"Chính xác."

“Vậy thì tôi nên tìm em ấy như thế nào?” Lục Thanh Bích hỏi.

"Không thể trả lời."

Lục Thanh Bích lần lượt hỏi vài câu nhưng hệ thống đều từ chối trả lời, anh hít một hơi thật sâu, Thẩm Cừ vẫn ở đó, còn lại không thành vấn đề.

“Câu hỏi cuối cùng.” Lục Thanh Bích hỏi, “Làm thế nào mà Thẩm Cừ phát hiện ra?”

Chính vì Thẩm Cừ đột nhiên biến mất trong hư không khiến tinh thần anh suy sụp nên anh mới nghi ngờ cuộc sống của mình.

Thẩm Cừ thì sao?

Trái tim của Lục Thanh Bích căng thẳng, linh tính mách bảo anh rằng chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra với Thẩm Cừ.

Hệ thống: "Thẩm tiên sinh luôn hoài nghi cuộc sống."

Chỉ có những người có cuộc sống tồi tệ mới nghi ngờ cuộc sống, phải không?

Lục Thanh Bích nắm chặt tay, nếu hệ thống dám nói cái gì kinh khủng, anh có khả năng sẽ không khống chế được chính mình sẽ làm ra cái gì.

m thanh máy móc của hệ thống nghe có vẻ hơi sắc bén: "Trong những năm gần đây, số lượng tiểu thuyết đam mỹ đã đạt đến đỉnh điểm, các thiết lập khác nhau liên tục được tung ra để bắt kịp xu hướng. [Tệp đính kèm]"

“Cạnh tranh*?” Lục Thanh Bích chỉ quen thuộc với sự cạnh tranh trong việc kinh doanh.

[ Gốc: "内卷?" -> Nội quyển? là một kiểu cạnh tranh trong xã hội dẫn đến phá giá giá trị. Hiểu nôm na: trong kinh doanh các hãng thường áp dụng giảm giá để cạnh tranh, thì giá hàng hóa sẽ hạ, người dùng được lợi, lợi nhuận của các hãng sẽ mỏng đi. Nó như kiểu cạnh tranh với nhau bằng việc bán phá giá. “ nguồn: Bút kí dịch thuật”]

Sự cạnh tranh, đại khái chỉ sự phát triển của mô hình xã hội và văn hóa đến một nút thắt dẫn đến trì trệ, cạnh tranh nội bộ không cần thiết gia tăng, và có xu hướng bất hợp lý và xung đột với nhau. ①

Lục Thanh Bích nhấp vào tệp đính kèm, một bản báo cáo xuất hiện trước mặt anh. Tên đầy đủ là "Báo cáo Nghiên cứu về sự phát triển toàn diện của các tiểu thuyết đam mỹ gốc".

Báo cáo chỉ ra rằng với sự phát triển bùng nổ của tiểu thuyết trực tuyến như hiện nay, bối cảnh ngày càng khác xa thực tế, được gọi là độ trễ nguyên tác.

Ví dụ, tác giả A đặt kỳ thi đại học của nam chính A là 733, còn tác giả B đặt kỳ thi vào đại học của nam chính là 734. Họ vẫn là những học bá cùng cấp, nhưng nếu cả hai không ai thi đấu thành công thì sẽ để lại ấn tượng kinh diễm trên độc giả, nhưng nếu nhân vật chính đi thi năm đó là 690 thì sẽ bị độc giả ghét bỏ.

Sự cạnh tranh thể hiện theo nhiều cách khác nhau.

Cạnh tranh kinh tế: Tài sản của vị tổng thống hống hách đã tăng từ hàng trăm triệu lên hàng chục tỷ, thậm chí hàng trăm tỷ và hàng nghìn tỷ. Định vị nhân vật chính có những lời lẽ khinh thường như "phú nhị đại", "con nhà giàu" thì chả có gì mới.

Trình độ học vấn: Các trường học nổi tiếng ở Thanh Bắc hay từ nước ngoài trở về không còn mới. Các tác giả thích các bối cảnh cụ thể, chẳng hạn như "chín tuổi đã được đào tạo trong học viện chuyên nghiệp" hay "tốt nghiệp tiến sĩ cấp bằng kép của Ivy League".

Sự thay đổi tình trạng cơ thể: từ 1m88, vốn 1m8 đã rất nhiều người phải ngước nhìn, bây giờ bắt đầu từ 1m92, 2m20. Bóng rổ, chạy đường dài, bơi lội, đánh đấm, tất cả đều ổn. Bảy lần một đêm, hầu như không cần nghỉ ngơi, từ năm lần trở xuống thì không còn mặt mũi gặp người, mười hai lần thì là không hơn cũng chả kém. Ngoại hình đã thay đổi từ "không thua gì tiểu nam sinh trong giới giải trí" thành "Giới giải trí đầy rẫy những “dong chi tục phấn” cũng không bằng sườn mặt của nam chính". Một điều nghịch lý là mặc dù thể chất của nhân vật chính rất tuyệt vời, nhưng khi anh ta quá hai mươi tám tuổi, anh ta sẽ có biệt danh là “Lão nam nhân”.

...

Lục Thanh Bích: "..."

Lục Thanh Bích: "..."

Lục Thanh Bích, nhà giàu số một với tài sản ròng một trăm triệu tỷ, hai học vị, 1,96 mét và 23 cm: "..."

Đây là moẹ nó mấy cái thứ chết tiệt gì?