Hứa thị chậm rãi lắc đầu: “Không được để lộ, đừng để người khác phát hiện.” Hứa thị nắm chặt góc áo, đáy mắt tràn ngập bất an.
“Phu nhân yên tâm, nô tỳ sẽ cải trang, tự mình dẫn người đến tra.” Trong lòng Đăng Chi biết việc này không nhỏ, lập tức gọi người vào hầu hạ phu nhân, bản thân nàng ấy vội vã ra cửa.
Hứa thị ngồi chờ đến chạng vạng, cũng không thấy Lục Viễn Trạch đến.
Trong lòng càng lúc càng lạnh lẽo.
“Nương… Nương, con đã về rồi. Nương, muội muội đâu?” Bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô, một tiểu công tử lao vào như một viên đại bác.
“Tam công tử, cẩn thận ngã. Tiểu tiểu thư còn đang ngủ, người đừng đánh thức nàng.” Giác Hạ kéo hắn lại.
Tam công tử Lục Nguyên Tiêu năm nay tám tuổi, người cũng như tên, Nguyên Tiêu tiết sở sinh, lớn lên bụ bẫm, tròn trịa như nguyên tiêu.
Tính tình hơi nghịch ngợm, không thích đọc sách, chỉ thích ăn uống.
Ngày thường Trung Dũng hầu thường xuyên mắng cậu.
Lục Nguyên Tiêu bịt kín miệng, nhỏ giọng nói: “Vậy ta nhỏ giọng lại, muội muội ta đâu?”
Ánh Tuyết mỉm môi cười, chỉ vào cái nôi trong phòng.
“Nương, người đã vất vả… sắc mặt người sao lại kém như vậy?” Lục Nguyên Tiêu tuy chỉ mới tám tuổi, nhưng vô cùng hiếu thuận với mẫu thân.
Hứa thị nhịn cười: “Hôm nay ta hơi mệt mỏi, tĩnh dưỡng tốt thì sẽ không sao. Hôm nay sao con trở về sớm vậy?”
Đầu Hứa thị lập tức ong lên, nhíu mày hỏi: “Con lại trốn học sao?”
Lục Nguyên Tiêu cười khúc khích: “Tổ mẫu che chở con, cha cũng không dám đánh… Nguyên Tiêu vốn không thích đọc sách.” Vì không đọc sách, cậu sẽ bị đánh.
Thái dương Hứa thị nổi gân xanh.
Ánh mắt bà u sầu: “Nguyên Tiêu, con nên hiểu chuyện hơn. Có lẽ, phụ thân con sẽ càng… Yêu thương con thêm một ít?” trong lòng Hứa thị vẫn còn một tia kỳ vọng.
Lục Nguyên Tiêu hừ một tiếng: “Con không đọc sách, đến chết cũng không đọc sách!” Đọc sách sao, tuyệt đối không thể!
Hứa thị khẽ thở dài.
Lục Nguyên Tiêu qua gian bên cạnh, ghé vào mép giường, một gương mặt béo xuất hiện trước mặt Lục Triều Triều.
Lục Triều Triều bị dọa sợ.
【 Đây là tam ca đáng thương của ta sao…】
【Lớn lên thật khoẻ mạnh kháu khỉnh, cũng khá đáng yêu. 】
Lục Nguyên Tiêu sửng sốt?
Quay đầu nhìn về phía sau, Hứa thị đang ở khá xa, vẫn chưa thể nghe thấy.
Lục Nguyên Tiêu sờ mũi, trước mặt chỉ có muội muội.
Ca ca đúng là người trời.
Hắn dường như có thể nghe được tiếng lòng của muội muội! Lục Nguyên Tiêu rạo rực.
【 Tam ca cũng thật đáng thương, thật sự quá thảm mà…】
【 Từ nhỏ bị người ta ác ý dạy dỗ, cố tình chiều hư, không thích đọc sách…làm mất lòng phụ thân cặn bã, mang đến nỗi xấu hổ cho Hầu phủ... 】
【 Rõ ràng là công tử hầu phủ, mà chữ to không biết, mất mặt khắp kinh thành. 】
【 Tam ca trông không quá thông minh. Khó trách, cuối cùng chết thảm như vậy…】
Ngón tay Lục Nguyên Tiêu run run, ta chết thảm?
【 Bị người rút đầu lưỡi lúc còn sống, cắt lỗ tai, cắt mũi miệng, chém đứt tứ chi, bị nhét vào cái bình lớn làm Nhân Trệ! Thật quá thảm……】 Lục Triều Triều có ba người ca ca, người này so với người kia chết càng thảm hơn.
Lục Triều Triều nhàn nhạt liếc nhìn cậu, từ nhỏ đã ngu ngốc, còn bị người ta lừa mất mạng nhỏ.
Lục Nguyên Tiêu hét một tiếng nhảy dựng lên.
“Làm sao vậy?” Hứa thị hoàn hồn, nhìn về phía nhi tử.
Lục Nguyên Tiêu há miệng thở dốc, lắp bắp nói: “Con… con, con phải về phòng.”
Dưới cái nhìn khó hiểu của Hứa Thị, cậu rưng rưng nước mắt, đôi bàn tay mũm mĩm nắm chặt thành nắm đấm: "Con, con muốn về đọc sách, về đọc sách đến chết!"
Ô ô ô ô, quá thảm, cậu thật sự quá thảm!!
Tiểu mập mạp la lên một tiếng, khóc lóc bỏ chạy.