Tại Sao Các Đại Lão Hào Môn Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 15

Giường không lớn, ngủ hai người thì quá chật chội, Nguyễn Tinh Ngộ đẩy Tống Vĩ đến sát mép giường, chính cậu thì thoải mái dễ chịu nằm xuống.

Đương nhiên không thể để bản thân chịu thiệt được.

Di động “ong” một tiếng, thẻ ngân hàng lại có thêm một vạn.

Rạng sáng 2 giờ, Tống Vĩ mơ màng tỉnh lại. Hắn cảm giác cực kỳ khát nước, mở đèn ở đầu giường, nhìn thoáng qua Nguyễn Tinh Ngộ đang ngủ say ở bên cạnh.

Nguyễn Tinh Ngộ diện mạo diễm lệ, bộ dáng mặc áo ngủ so ngày thường càng thêm quyến rũ, cổ thon dài, xương quai xanh bị lộ ra một chút, tóc như rong biển dày đặc, làn da có một loại trắng nõn tinh tế kinh người, đôi môi hồng nhuận.

Tống Vĩ vội xoay người sang chỗ khác, nhanh tìm phòng khách để uống nước.

Hắn mở tủ lạnh ra cầm một bình nước đá, nước đá giải tỏa thân thể đang khát khô. Tống Vĩ khép lại tủ lạnh rồi xoay người, đột nhiên lại thấy Nguyễn Tễ cầm ly nước đang từ trong phòng bước ra.

Khác với Nguyễn Tinh Ngộ mặc áo ngủ bằng satanh mỏng, áo ngủ của Nguyễn Tễ là thuần bông, phía trên còn in hình hoa cúc non nhỏ, áo ngủ có chút to rộng, khiến khuôn mặt nhỏ của hắn càng thêm ngây ngô. Hắn nhấp môi, kêu lên: “Anh Tống.”

Tống Vĩ “ừ” một tiếng, hầu kết hơi run lên.

Nguyễn Tễ đi đến bên cạnh máy lọc nước, duỗi tay nắm chốt mở, nước ấm cuồn cuộn chảy ra, hắn đang bối rối nên bị bỏng ngón tay, rêи ɾỉ một tiếng, lập tức rụt tay lại.

Ly nước cũng rơi xuống thảm, bắn ướt ống quần của Tống Vĩ.

Nguyễn Tinh Ngộ trong lúc ngủ mơ cũng tỉnh lại.

Mẹ nó, không thể làm trái cốt truyện có đúng hay không!

Cậu rõ ràng đã ngủ rất trầm, thế mà đến đúng giờ cũng tự tỉnh cho bằng được.

Cậu nghe được thanh âm ly nước rơi xuống mặt đất.

Tốt ghê, tra nam hoàn toàn dơ rồi.

Cậu phát hiện Tống Vĩ đẩy cửa bước vào, lập tức nhanh chóng nhắm hai mắt lại.

Quần áo của Tống Vĩ bị nước trà dính ướt nhẹp, hắn lẳng lặng ngồi xuống mép giường, quay đầu lại nhìn thoáng qua cậu sau đó cởi cái quần ướt.

Bộ dáng của Nguyễn Tễ cuống quít duỗi tay chà lau trên đùi hắn, lại ý thức được không đúng nên lập tức rụt tay lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng không ngừng hiện lên trong đầu hắn. Tống Vĩ kéo góc chăn, che khuất nửa người dưới.

Tại sao vừa rồi hắn không có kiềm chế, mà ngược lại ôm chặt Nguyễn Tễ chứ.

Nguyễn Tễ bị ôm lấy nhỏ giọng kêu một tiếng “anh” khiến hắn mềm lòng rối tung rối mù.

Nguyễn Tinh Ngộ nằm chiếm hết toàn bộ giường.

Tống Vĩ đành phải ngồi ở mép giường chờ tới bình minh.

Bởi vì Tống Vĩ là lần đầu tiên ngủ lại ở nhà bọn họ nên Nguyễn gia chuẩn bị bữa sáng vô cùng phong phú. Hai vợ chồng sáng sớm đã bận việc, lại sợ quấy rầy đến giấc ngủ của Tống Vĩ nên chỉ đành rón ra rón rén bận rộn.

Nguyễn Tễ không ăn cơm ở trong nhà.

Bạch Linh nói: “Sáng sớm Nguyễn Tễ liền đi ra ngoài, không biết đã đi làm gì.”

Tống Vĩ cười cười, không nói chuyện.

“Tại sao quầng thâm mắt lại đậm như vậy, không ngủ ngon sao?” Cha Nguyễn hỏi.

Bạch Linh lập tức cười vỗ hắn.

Tống Vĩ nói: “Không có, do con uống rượu nên tinh thần không phấn chấn lắm.”

“Uống ít rượu thôi.” Bạch Linh nói: “Nó không có chỗ tốt gì hết.”

Cha Nguyễn nói: “Đàn ông không hút thuốc uống rượu còn có thể làm gì?”

Ngụy biện một đống của mấy ông chú già.

Nguyễn Tinh Ngộ nói: “Vậy con đây hút thuốc uống rượu, tại sao cha cứ mắng con?”

Công có thể còn làm thụ thì không thể, tiêu chuẩn kép chứ gì.

“Rượu thì không sao, thuốc lá thì đừng hút.” Bạch Linh giúp Tống Vĩ múc một chén cháo, đưa cho hắn.

Mãi cho tới lúc Tống Vĩ và Nguyễn Tinh Ngộ chuẩn bị đi thì Nguyễn Tễ mới trở về nhà.

Mau nhìn xem, đây là duyện phận trời định chứ đâu, chính là trùng hợp ảo diệu như vậy đó.

Bọn họ trùng hợp gặp gỡ ngay tại cánh cửa ra vào, Nguyễn Tễ liếc nhìn Tống Vĩ một cái thì lỗ tai lập tức đỏ, mở miệng chào hỏi.

Nguyễn Tinh Ngộ cầm lấy bút, khoanh tròn vào một ngày trên tấm lịch treo cạnh cửa.

Đếm ngược ngày kết hôn.

Cũng đếm ngược ngày cậu được tự do!

Nguyễn Tinh Ngộ hơi nhếch môi, nói với Tống Vĩ: “Còn có 24 ngày nha.”

Tống Vĩ cười nhẹ, sắc mặt của Nguyễn Tễ lại hiện vẻ cô đơn, môi càng mím chặt.