Tại Sao Các Đại Lão Hào Môn Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 12

Thanh âm cũng không lớn, nghe vào tai Tống Vĩ lại như người yêu đang hờn dỗi.

Nhưng hờn dỗi là ưu điểm của Nguyễn Tễ, vì thế Tống Vĩ lại nhớ đến Nguyễn Tễ, hắn bực bội nhắm mắt lại.

Nguyễn Tinh Ngộ nhìn về phía trước, thì thấy Bạc Duật Kinh đang ngồi lái xe.

Bạc Duật Kinh tựa hồ đang xuyên thấu qua kính chiếu hậu để xem bọn họ, tầm mắt hai người giao nhau trên kính chiếu hậu, một người ngồi chỗ sáng, một người ngồi trong ánh đèn mông lung. Bởi vì hắn đang lái xe, nên cậu có thể thấy rõ cổ tay đặt trên tay lái của Bạc Duật Kinh, hình xăm trên cổ tay hoàn toàn lộ ra tới, là một con bò cạp đen, cực lớn đuôi bò cạp đang nhếch lên, thô dài sắc bén, giống một cái móc nhọn khiến cho người ta phải sợ hãi.

Nguyễn Tinh Ngộ cảm giác trong xe không khí có chút ngột ngạt, liền muốn thổi gió, cậu ấn một cái nút, cửa sổ lại không động, cậu mới vừa thu tay lại liền nghe thấy cửa sổ xe vang lên một âm thanh rất nhỏ, sau đó cửa sổ chậm rãi nâng lên tới.

Bạc Duật Kinh giúp cậu mở cửa sổ.

Nguyễn Tinh Ngộ hướng về phía Bạc Duật Kinh cười cười, sau đó dựa vào trên cửa để thổi gió.

Gió thổi xuyên qua sợi tóc của cậu, ánh đèn đường chiếu rọi lên mái tóc hồng đang bị gió thổi tung, ánh sáng còn lại phản xạ lên trên kính chiếu hậu.

Xe chạy ra thành phố trung tâm phồn hoa nhất, chạy về phía bắc tới gần kinh bờ sông, rồi chạy vào một khu dân cư có niên đại xa xăm, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà ngang.

Đèn đường dưới lầu cũng có một cái bị hư rồi, cây cối vừa thấp cành lạ vừa nhiều, tối om một mảnh, chỉ có đèn xe Audi phát ra ánh sáng đâm thủng đêm tối.

Tống Vĩ cùng Nguyễn Tinh Ngộ xuống xe.

“Làm phiền cậu quá, hôm nào… Mời cậu cùng ăn cơm.” Tống Vĩ nói.

Bạc Duật Kinh ngồi ở trong xe, hướng về phí họ phẩy tay, nhìn thấy Nguyễn Tinh Ngộ cười gật đầu với hắn, sau đó dẫn theo Tống Vĩ đi vào trên lầu. Tống Vĩ bước đi còn có chút lảo đảo, nắm chặt cánh tay của Nguyễn Tinh Ngộ.

Chung quanh ánh sáng mờ ảo, đèn vàng ở trên hàng hiên sáng lên, chiếu lên mái tóc hồng của Nguyễn Tinh Ngộ khiến nó như một đóa ánh sáng trong bóng đêm.

Bạc Duật Kinh đặt tay trên bánh lái, phát hiện có gió từ sau lưng thổi qua. Hắn quay đầu lại xem thì nhìn thấy cánh cửa sổ mà Nguyễn Tinh Ngộ muốn mở ra. Gió đêm phơ phất, trong xe còn tràn ngập một mùi hoa tía tô như có như không.