Tại Sao Các Đại Lão Hào Môn Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 9

Tống Vĩ dựa lưng vào trên sô pha, cười một chút.

Nguyễn Tinh Ngộ nói: “Trong công tác.”

Trên thực tế, hai người bọn họ làm quen trong một bữa tiệc, vẫn là do Nguyễn Tinh Ngộ được hai vợ chồng xưởng tư nhân mai mối. Nhưng nói như vậy thì khá xấu hổ, cho nên mỗi lần có người hỏi, Nguyễn Tinh Ngộ đều nói là trong công tác.

Cùng cấp trên của siêu cấp công ty giải trí quen biết trong một buổi công tác, toàn bộ quá trình đều có vẻ cao thượng hơn.

“Cậu ấy là diễn viên.” Tống Vĩ cũng thuận thế nói.

“Chẳng trách vừa rồi cậu nhảy thoạt nhìn không giỏi.” Bùi Dương nhìn Nguyễn Tinh Ngộ nói:

“Cậu làm việc ở đâu?”

“Công ty nhỏ thôi.”

Nguyễn Tinh Ngộ nói: “Ngày thường cũng chỉ chạy diễn mấy vai quần chúng.”

Một đôi mắt đa tình, nhìn ai đều giống mang theo ý cười.

“Có chút quá đáng tiếc.”

Thịnh Tuấn nhìn hắn, nói: “Cân nhắc qua công ty của chúng tôi không?”

Tống Vĩ nói: “Thịnh tổng, cậu cũng đừng câu cậu ấy. Chúng tôi sắp phải kết hôn đấy.”

Thịnh Tuấn cười cười.

Chỉ uống rượu thôi thì không đã ghiền, một bộ phận nhỏ người trong đây lại liên tục chiến đấu ở các chiến trường khác, kéo nhau đi đến cách vách - phòng KTV (karaoke).

Giờ phút này, Tống Vĩ có tâm trạng lo nghĩ trăm bề, hôn lễ càng gần thì hắn càng mê mang. Hôm nay uống rượu cùng các bạn tốt, hắn muốn mượn rượu tưới sầu, cầm microphone bắt đầu hát bài《Đáng tiếc không phải người》.

Ọe, may mắn không phải cậu.

Hát dỡ tệ.

Nhưng cậu như cũ dùng ánh mắt như ngôi sao nhìn hắn, khóe môi nở nụ cười nhẹ. Phòng rất lớn, ánh đèn chuyển động, Bùi Dương thừa dịp Tống Vĩ đang ca hát, dứt khoát ngồi vào bên cạnh Nguyễn Tinh Ngộ.

“Cậu không ca hát à? Tôi giúp ngươi mở nhạc.”

Nguyễn Tinh Ngộ lắc đầu: “Tôi không giỏi ca hát cho lắm.”

“Dù sao cậu cũng không hát khó nghe hơn bạn trai của cậu được, đúng chứ?” Hắn cười.

Điều này cậu quả thực rất tán đồng.

Bùi Dương dựa lưng vào sô pha, hàm răng cắn điếu thuốc ở trong miệng, có chút cảm giác bất cần đời, mặt nghiêng về phía cậu, hỏi:

“Cậu có phải từng phát sóng trực tiếp đúng không?”

Nguyễn Tinh Ngộ quay đầu nhìn về phía hắn: “Anh đã xem rồi à?”

“Có chút quen mắt, cậu quen biết Miêu Mật không?”

“Miêu Mật là đồng sự của tôi.” Nguyễn Tinh Ngộ cười.

Ánh mắt của Bùi Dương nhìn cậu lập tức liền nhiệt tình rất nhiều:

“Tôi cũng quen biết hắn, cùng cấp trên Lý Đào của cậu cũng rất quen thuộc.”

“Vậy à, tôi vừa vào công ty nên đều không thân với bọn họ cho lắm.”

Bùi Dương ngậm thuốc lá cười khẽ, hắn lớn lên có chút giống trai hư, khóe miệng tựa như luôn mang theo vài phần trào phúng không muốn đếm xỉa tới mọi thứ.

Cậu nghe đồng sự nói, năm trước Miêu Mật leo lên một minh tinh là siêu cấp phú nhị đại, phong cách trai hư, đẹp trai khiến người chân mềm, đáng tiếc không đến một tháng thì đã bị đá. Miêu Mật còn vì thế ở trên mạng biến mất non nửa năm, nói không biết có phải là vị đại thiếu gia này hay không.

Nếu đúng là như vậy, hắn đích xác có vốn liếng này.