Tại Sao Các Đại Lão Hào Môn Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 7

Tống Vĩ nghe vậy cười nói: “Phải không?”

“Nhìn thôi thì không biết, ngấm ngầm cậu rất lãng đấy.” Bùi Dương giễu cợt.

Khuôn mặt tuấn tú của Tống Vĩ ửng đỏ.

“Ngày hôm qua người cùng ăn cơm với cậu tại Lanes là Tiểu Nguyễn đúng chứ? Hay không phải?” Thịnh Tuấn hỏi.

Tống Vĩ sửng sốt một chút, nhấp một ngụm rượu: “À, người kia, người kia là em trai của Tinh Ngộ… Đi trên phố trùng hợp gặp hắn nên mới cùng nhau ăn cơm… Khi đó cậu cũng ăn ở đấy à?”

“Tôi còn tưởng rằng đó là người yêu của cậu, nên không đến làm phiền thế giới riêng của hai người.”

Thịnh Tuấn liếc mắt nhìn hắn.

Tống Vĩ có chút chột dạ, khóe môi đang tươi cười cũng đã biến mất, hắn dựa lưng vào lan can, ngẫu nhiên sẽ có ánh đèn sặc sỡ chiếu lại đây, ánh sáng lọt vào trong ly rượu của hắn, chất lỏng không màu cũng trở nên rực rỡ lấp lánh.

Rượu vào miệng, ngũ tạng lục phủ trở nên nóng rực, hắn ghé vào lan can nhìn Nguyễn Tinh Ngộ. Dáng người của cậu rất là nông cạn thẳng ra mà gợi cảm, khí chất lại có một mỹ cảm tự do khiến người tâm ngứa, kết hợp với một đầu tóc hồng diễm lệ, hồn nhiên thiên thành lại phóng đãng.

Nguyễn Tinh Ngộ nhảy cho sảng khoái. Bọn họ đã vào trong phòng, cậu mới vừa đi vào liền nghe được bọn họ đang nói có người muốn nuôi rắn.

“Nuôi rắn làm gì chứ, có giỏi thì học theo Duật Kinh nuôi mãng xà đi.” Bỗng nhiên có giọng nam nói.

Có người buồn cười, loại bầu không khí này trong tụ hội của mấy tên đàn ông cũng rất thường thấy, Nguyễn Tinh Ngộ cũng không nhận ra được nó là chuyện cười màu vàng (chuyện người lớn) của bọn hắn, kinh ngạc hỏi: “Nuôi mãng xà?”

Tương phản lớn này cũng quá dọa người rồi!

Tống Vĩ cười: “Cậu đừng nghe hắn nói bừa.”

Bùi Dương lại không có ý tốt mà nói: “Ừ, còn rất lớn, mãng xà rất to, Tiểu Nguyễn thích sao?”

Tống Vĩ đã uống say khướt, nghe vậy lập tức chen chân đạp một cái vào ghế ngồi của Bùi Dương, cảnh cáo hắn.

Nguyễn Tinh Ngộ đi cầm đồ uống, không thấy được động tác này của họ: “Không thích, quá đáng sợ.”

Thịnh Tuấn phụt cười ra tiếng.

Bùi Dương cũng sửng sốt một chút, đại khái là không nghĩ tới Nguyễn Tinh Ngộ thế mà không nghe hiểu truyện cười màu vàng của họ, hắn liếʍ môi, hầu kết giật giật.

Nguyễn Tinh Ngộ bỗng nhiên chợt hiểu ra.

Cmn, nam chính ngầu đét còn phải lấy phế liệu mài vàng (chuyện thô tục) để tạo nhân thiết nữa hả?!

Đều là nam chính, tại sao Tống Vĩ còn không to bằng người ta, cậu nếu là hắn thì sẽ khóc siêu lớn tiếng mất!