Mọi người đều tập trung ánh mắt lên người cậu.
“Đây là người mà tôi đã nói với các cậu, Nguyễn Tinh Ngộ.” Tống Vĩ giới thiệu.
Hắn vừa dứt lời, anh đẹp trai đầu đinh ngầu đét từ ngoài bước vào phòng.
“Cậu ấy là chú rể nhỏ của cậu à?”
Tống Vĩ cười, trước tiên giới thiệu hắn cho Nguyễn Tinh Ngộ: “Người này là Bùi Dương, bạn học cũ của tôi, cũng là ông chủ nơi này. Hắn chính là đại minh tinh.”
Bùi Dương nói: “Cũng không cần giới thiệu tôi, sẽ có người không quen biết tôi sao?”
Ầy, là tự luyến đại minh tinh!
Nguyễn Tinh Ngộ cười tủm tỉm chào hỏi: “Chào anh Bùi.”
Tống Vĩ lại giới thiệu những người khác cho cậu. Người này là con trai của ông tổng tài nào đó, người kia là ông chủ hội sở nào đó, mỗi người bọn họ đều có khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt sáng ngời mà đánh giá cậu.
Nếu cậu nhớ không lầm mà nói, thì nơi này có vài người đều sẽ thích Nguyễn Tễ, đương nhiên là thích trước khi hôn lễ diễn ra, họ đều sẽ quỳ gối dưới quần jean của hắn.
Tác dụng của bọn họ chỉ là để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tống Vĩ khiến hắn ghen nổi điên.
Ví dụ như cảnh Tống Vĩ và Nguyễn Tễ lén lút hôn môi ở trong giáo đường diễn tập của buổi hôn lễ, phát hiện trong số phù rể có người xum xoe với Nguyễn Tễ, Tống Vĩ chịu không nổi nên có lần đầu tiên tường đông (Kabedon) Nguyễn Tễ.
Nguyễn Tễ rơi lệ đầy mặt: “Không thể, chúng ta không thể như vậy……”
Hai người thống khổ hôn sâu đến mức kéo thành sợi.
A... Cậu thừa nhận nếu là ở Hải Đường văn học thì việc này sẽ thực kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Ai không thích NTR, lại có ai có thể cự tuyệt tình yêu cấm kỵ đâu.
Chỉ tiếc là ai quỳ gối dưới quần jean của Nguyễn Tễ, đều giống cậu làm phận pháo hôi, là viên đá kê chân bi thôi mà thôi, mặc dù họ cũng không biết.
Bất quá không sao cả, dù sao cũng không liên quan gì tới cậu.
Mọi người đều là đại lão hàng thật giá thật, đẳng cấp cao hơn Tống Vĩ nhiều, Nguyễn Tinh Ngộ tự động đem bọn họ phân loại thành “tập hợp nam chính”.
Cậu tin tưởng ở cái vũ trụ được trọng điệp từ nhiều thế giới này, cậu khẳng định không chỉ có Tống Vĩ là nam chính. Mỗi nam chính của một quyển tiểu thuyết nào đó, đều là người ưu tú nhất, người này so với người kia càng ưu tú, nếu muốn khẳng định xem ai mạnh hơn thì liền xem tác giả nhà ai càng biết chồng buff.
Những người này, chỉ cần đứng đó đều có phong thái hào môn hơn Tống Vĩ nhiều.
Các nam chính đều có cốt truyện của họ, cậu cũng lười giao tiếp với bọn họ. Cậu chỉ cần làm một pháo hôi yêu diễm đồ đê tiện để tôn lên vai chính thụ giống đóa bạch hoa thanh thuần là đủ rồi.
Mà yêu cầu cậu làm được như thế cũng không khó, cậu thậm chí không cần cố tình làm việc gì. Chỉ cần cậu mặc áo sơ mi bông đứng yên tại chỗ cũng có thể trở thành yêu diễm đồ đê tiện.
Tống Vĩ tiếp tục giới thiệu cho cậu.
Người có khí chất cường thủ đoạt hào tên Thịnh Tuấn, Tống Vĩ chỉ nêu ra một chức nghiệp của hắn, là chủ tịch công ty giải trí Hoa Hưng, hắn là người lãnh đạo trực tiếp.
Ngày hôm qua, cậu vừa xem một cái hot search, nói năm nay, giải thưởng Kim Long của giới phim ảnh đều trở thành đại hội khen ngợi của Hoa Ngu.
Là đại lão hàng Real của giới phim ảnh, phỏng chừng là nam chính kim chủ của truyện giới giải trí nào đó.
Tống Vĩ vừa mới giới thiệu cho cậu một phú nhị đại, cũng là giám đốc công ty nào đó kiêm tổng giám đốc của câu lạc bộ nào đó, còn một cái sân golf vân vân.
Nghiệp vụ một cái cũng không lọt.
Mà loại này lời ít mà ý nhiều, hoặc là đỉnh cấp công ty lớn, hoặc lại là danh hiệu gì đó... thật sự quá nhiều, giới thiệu không hết.
Vị phần tử trí thức kia, Tống Vĩ giới thiệu chỉ bằng 1 câu: “Bạc Duật Kinh.”
Một cái danh hiệu cũng không có, hiển nhiên càng ngưu bức.
Nhìn quanh một vòng, mỗi người đều có một gương mặt như vai chính, ăn mặc đều cực kỳ cao cấp.
Chỉ có cậu, chẳng sợ là chỉ để mặt mộc, cũng là một tên tóc hồng yêu diễm đồ đê tiện.
Cậu đứng sau Tống Vĩ, đầu nhỏ thân dài, tóc thấm diễm quang, thông minh mà khom lưng: “Chào anh Thịnh, chào anh Bạc.”