Dù Chu Thừa là chú trên danh nghĩa của tôi nhưng chúng tôi yêu nhau, anh ấy đã cô đơn lẻ bóng đến tận năm bốn mươi sáu tuổi chỉ để đợi tôi.
Thế mà tôi lại kết hôn với người khác, kết quả là tôi chịu đựng một cuộc hôn nhân bất hạnh.
Tôi bị chẩn đoán mắc bệnh nan y ở tuổi ba mươi bảy, các con tôi yêu cầu tôi từ bỏ việc chữa bệnh, chỉ có mỗi Chu Thừa là tình nguyện đưa tôi đi mọi nơi để điều trị.
Trước khi tôi mất, anh đã mặc bộ vest đen và nhảy điệu đầu tiên anh đã dạy cho tôi chỉ để tôi nhìn được khi nằm liệt trên giường bệnh.
Và sau khi tôi đi khỏi thế giới này, anh đã ngồi trước mộ suốt cả đêm và rời đi theo tôi trước khi bình minh ló dạng.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã được quay trở về ngày mình đính hôn, tôi thấy Chu Thừa đang rưng rưng ngồi ở vị trí khán giả ngước nhìn mình.
Tôi mặc kệ ánh mắt mọi người mà bước tới nắm tay anh.
"Chú Chu à, em đã nghĩ kỹ rồi, em muốn cưới chú!"
1.Tôi sống lại rồi, được quay trở lại vào một giờ trước khi lễ đính hôn bắt đầu.
Trước mắt tôi vẫn còn hiện lên những mảnh vụn ký ức của kiếp trước.
Ở kiếp trước, tôi bị mẹ ép kết hôn với Lâm Viễn, một đối tượng xem mắt mà tôi không biết rõ về hắn, khi đó mẹ tôi đã ép tôi chia tay với Chu Thừa nếu không thì bà sẽ tự sát.
“Nó hơn mày tận chín tuổi, sao chúng mày có kết quả tốt được?”
“Mày nghe lời mẹ đi, mẹ cũng muốn tốt cho mày thôi!”
“Chỉ cần mày sinh con là được, sau này mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Lâm Viễn lăng nhăng thật thì sao? Đàn ông mà con, ai chẳng vậy, mốt con có con thì con sẽ hiểu chuyện thôi.”
Lâm Viễn lừa dối tôi nhưng mẹ vẫn không cho tôi ly hôn. Bà ấy nói rằng nếu tôi muốn ly hôn thì trừ khi bà ấy chết đi. Bà nói có người đàn bà nào có thể sống tốt sau khi ly dị chứ?
“Con có thể kiếm được ba ngàn tệ một không chứ hả. Không có Lâm Viễn thì con sống nổi à?”
Bà ấy dường như đã quên mất trước đó tôi cũng có một công việc tốt, nhưng chính bà là người đã bắt tôi từ chức để về nhà lo chuyện chồng con. Mẹ tôi cứ như một dây leo mềm mại quấn chặt người tôi từng vòng một, giường như đó là đang che mưa chắn gió cho tôi, nhưng thực chất lại đang bóp nghẹt toàn bộ không gian sống của tôi.
Khi Lâm Viễn ở bên ngoài sống chung với người phụ nữ khác, Chu Thừa hỏi tôi có muốn ly hôn không.
“Tuệ Tuệ, em có thể ly hôn với hắn, anh sẽ nuôi con với em.”
Anh cúi nửa người xuống trước mặt tôi, ánh mắt chứa đầy sự đau khổ:
“Em phải sống vì chính mình chứ, em đừng luôn cứ mãi nhường nhịn người khác như vậy.”