Chương 8: Họa hề phúc hề(2)
Nếu ta đã dám giả truyền thánh dụ thì không thể bị thua lúc này.Ta nhìn thẳng tên tướng lãnh, điềm tĩnh nói: "Tướng quân đây là ý gì? Hay là người của bệ hạ mà tướng quân cũng muốn dạy dỗ sao?"
Hắn dường như đang do dự, ta lại khom mình hành lễ nói: "Nô tỳ trong cung đều nghe lệnh của Thượng Quan cô nương, nếu tướng quân cảm thấy hôm nay nô tỳ có chỗ nào không thoả đáng, ngày sau có thể đệ trình lên để Thượng Quan cô nương định đoạt. Hôm nay phụng chỉ mang thánh dụ, thứ lỗi không thể phụng bồi." Mặc dù hắn chỉ là một tên tướng quân thủ thành nhưng hiện tại cũng có thể dễ dàng đυ.ng đến ta, tạm thời đổ lên người Uyển Nhi trước, xem chừng hắn cũng không thực sự dám đi xác minh.
Hắn nghe xong, mắt híp lại đánh giá ta, bỗng nhiên nghiêng đầu thấp giọng nói với tên thị vệ gì đó.
Ta âm thầm thở gấp, mạnh mẽ cố làm bản thân trấn định, chỉ cần yết kiến trong Tử Thần điện chưa kết thúc, nơi này sẽ không có người nhận ra ta. Lý Long Cơ đứng cạnh cũng đã mặt nhăn mày nhó, sớm không còn kiên nhẫn, đang muốn quát mắng hắn, ta đã nhanh trước một bước kéo cổ tay áo hắn xuống.
Hắn kinh ngạc nhìn ta, ta rất nhanh cúi gằm xuống lắc đầu.
Ngoài Tử Thần điện cũng có thị vệ, nếu ở nơi này tiếp tục xung đột tất nhiên sẽ khiến họ nghi ngờ, đến lúc đó sự tình lại càng không thể vãn hồi. Lúc này chỉ có thể trông chờ vào lá gan tên tướng lãnh. Mặc dù hắn hoài nghi cũng tuyệt không có mười phần chắc chắn, chỉ cần hắn có một phần do dự, ta liền có năm phần tránh được tai hoạ ——
Mặc dù ta suy nghĩ cẩn thận, nhưng tâm trí vẫn chưa thể thả lỏng, đúng lúc đang muốn mở miệng thúc giục, xa xa có một bóng người màu hồng cánh sen bước nhanh chạy tới, cũng là một cung tỳ còn trẻ, nàng cúi đầu đi đến gần rồi vội vàng quỳ xuống, nói: "Nô tỳ khấu kiến quận vương."
Lý Long Cơ nghi hoặc nhìn ta một cái, hướng nàng nói: "Đứng lên đi, có chuyện gì quan trọng?"
Ta cũng đang nghi hoặc, nô tỳ kia đã đứng dậy ngẩng đầu, ta thấy dung mạo nàng thì trong lòng vui mừng, là cung tỳ rót trà ngày ấy ở thị yến bị ta gọi ra ngoài. Nàng cũng thâm thuý nhìn ta, nói: "Nô tỳ là tới tìm tỷ tỷ ." Nàng nói ba phải cái nào cũng được, có lẽ là nàng ở xa thấy nơi này giằng co nhưng không biết chuyện gì, cố ý chạy đến tương trợ.
Ta suy đoán nàng là có ý đến giúp, vội hỏi: "Là Thượng Quan cô nương sai ngươi tới sao?"
Nàng thật là thông minh, liền hùa theo ý ta nói: "Đúng vậy."
Ta ân thầm xả giận, nói: "Ta đang muốn nghênh đón Lâm Tri quận vương đi Bồng Lai điện, vị tướng quân này làm như sợ có người giả truyền thánh chỉ, gây nguy hiểm cho an nguy của quận vương —— "
Nàng lập tức hiểu được ý tứ của ta, nhanh chóng lấy ra thẻ bài trên thắt lưng, đưa cho tướng quân kia nói: "Chúng ta đều là cung tỳ hầu hạ bên cạnh bệ hạ, có lệnh bài làm chứng."
Tên tướng lãnh đón lấy nhìn kỹ, thấy quả thật là thẻ bài đặc chế, không còn cớ ngăn trở, chỉ có thể câm nín nhìn ta, khom người nhường đường.
Ta cùng với tiểu cung tỳ kia liếc nhau, dẫn đường phía trước, từ Phượng Dương môn mà vào, tránh đi Tử Thần điện mà đi hướng bắc thẳng vào sân Đại Minh cung mới có thể nhẹ nhàng thở ra. Phía Tây Bắc Thái Dịch Trì đó là Bồng Lai điện, ta theo bản năng nhìn lại con đường đi qua, không người chú ý, ra ý bảo tiểu cung tỳ kia ở một bên canh chừng, nói khẽ với Lý Long Cơ nói: "Chẳng biết có thể cùng quận vương nói riêng một hai câu được không?"
Lý Long Cơ bảo tên nội thị đi theo tránh đi, cười tà liếc ta nói: "Ta chờ lời này của ngươi, đợi đã nửa ngày."
Đôi mắt đen của hắn lộ ra vẻ đắc ý.
Ta bất đắc dĩ nhìn hắn, nói: "Quận vương làm sao biết khi đó ta nói dối ?" Hắn nghĩ nghĩ nói: "Ngay thời điểm ngươi kéo tay áo bổn vương, bổn vương không nghĩ cung tỳ cạnh hoàng tổ mẫu lại có can đảm như thế." Ta cười nhìn hắn, truy tới cùng: "Quận vương nếu nhìn thấu, vì sao không vạch trần ta?" Hắn cũng bất đắc dĩ nhìn ta: "Ngươi ra tay trợ giúp, bổn vương vạch trần ngươi làm cái gì?"
Mặt mày hắn anh tuấn, vẫn chưa thoát hết nét trẻ con nhưng lại muốn tỏ dáng vẻ kiêu ngạo của quận vương, khiến ta không khỏi buồn cười.
Lý Long Cơ thấy ta cười trộm, khó hiểu nhìn ta, ta nhanh chóng thu ý cười, nói: "Quận vương điểm ấy nói không sai, mặc kệ nô tỳ có phải hầu hạ bên cạnh bệ hạ hay không, lần này quả thật phải giúp quận vương. Hôm nay là ngày Võ thị chư vương yết kiến, quận vương đại náo Phượng Dương môn như thế nhất định là sẽ đưa tới phiền toái, cho nên nô tỳ mới cả gan giả truyền thánh dụ ngăn cản quận vương."
Lý Long Cơ nhíu mi, lắc đầu nói: "Ngươi không chỉ là cả gan, quả thực là không muốn sống nữa."
Ta gật đầu nói: "Quận vương cũng đã hiểu rõ mặt lợi hại, xin nghe nô tỳ khuyên một câu," Ta ngước mặt chỉ chỉ tiểu cung tỳ kia, nói, "Cung tỳ kia thật sự là trong cung bệ hạ, sau đó ta sẽ nhờ nàng dẫn quận vương đến Bồng Lai điện. Nếu bệ hạ hỏi, quận vương chỉ cần nói là đã tới muộn, lại ở Phượng Dương môn có chút hiểu lầm với thủ vệ thành, cho nên sẽ không vào kịp Tử Thần điện gặp Võ thị chư vương."
Vụ ầm ĩ ở Phượng Dương môn muốn giấu giếm là không thể được, chẳng thà chính miệng hắn nói ra. Trong Bồng Lai điện không có thúc phụ ta ở đó, tất nhiên sẽ không có người tìm hắn gây phiền toái, phỏng đoán Hoàng cô tổ mẫu nghe xong cũng sẽ không nói gì. Một đứa trẻ mà còn là hoàng tôn, có chút xung đột với bọn hạ nhân cũng có thể lượng thứ.
Hắn trầm ngâm một lát, gật gật đầu, nói: "Đạo lý này ta hiểu được. Ta sẽ tự mình nói ra việc này, hoàng tổ mẫu cũng sẽ không sai người đi tìm rõ thực hư, việc cô nương liên quan đến cũng sẽ không truyền đến tai người."
Quả thật là tên nhóc hiểu lý lẽ.
Ta nghĩ một màn mới dựng lên vừa rồi, quan sát hắn cười thở dài: "Quận vương nếu thật sự hiểu chuyện, mới vừa rồi cũng không nên như thế, nô tỳ ẽ không phải mắc tội danh có thể bị chém đầu." Lý Long Cơ khẽ hừ một tiếng, nói: "Hiểu được hiểu được, đường đường Lý gia hoàng tộc có thể nào bị một tên canh cửa khi nhục, huống chi hắn còn dám lấy Võ Thừa Tự so với ta."
Ta thấy hắn nói không sai lắm, nhân tiện nói: "Tây Bắc Thái Dịch Trì, chỗ đó là Bồng Lai điện, lúc này bệ hạ đang ở cùng Võ thị chư vương nghị sự, quận vương có thể thưởng cảnh ở Thái Dịch Trì trước, đến gần đến giờ lại đi Bồng Lai điện diện thánh, nô tỳ sẽ không thể bồi tiếp ."
Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua mặt nước mênh mông, lẩm bẩm nói: "Đêm qua đại ca còn kể về việc đi dạo Thái Dịch Trì ban đêm, hôm nay ta sẽ theo đường cũ mà đi." Ta nghe hắn nhắc đến 'Đại ca', biết đó là Lý Thành Khí. Đêm qua hắn cùng với Hành Dương quận vương rời cung trễ, không nghĩ sau khi hồi phủ lại đặc biệt kể cho Lý Long Cơ việc này...
Nhất thời ta cảm thấy tâm tình có chút viên mãn, cùng hắn đứng im một lát mới nói: "Trong cung nhiều người mắt tạp, nô tỳ xin cáo lui." Hắn lên tiếng gọi ta lại, suy tư chốc lát mới nói: "Nếu ta hỏi ngươi tên thật, ngươi chắc rằng sẽ sợ ta thuận miệng làm lộ. Cũng được rồi, đa tạ hôm nay tương trợ." Hắn nâng tay áo tỏ ý, ta liền khom người nói không dám.
Ta lại thấp giọng dặn tiểu cung tỳ kia vài câu, xong khom người cáo lui .
Việc này qua hai ba ngày, trong cung không có ai lén nghị luận, coi như hữu kinh vô hiểm.
Thẩm Thái y lại tới đây tái khám một chuyến, thấy ta tuân lời dặn của hắn, cười dặn hai câu, viết đơn thuốc ngay tại chỗ đưa cho ta. Không biết vì sao, từ lúc lần đầu gặp mặt, ta đã cảm thấy người này cảm giác rất quái lạ. Hắn không kiêng kỵ ta là quận chúa, nói năng luôn luôn giễu cợt, ngay cả Nghi Bình cũng lén cảm thán rằng vị Thái y này thật đặc biệt.
Ta thực sự không an tâm, liền sai Nghi Bình đi lén hỏi thăm lai lịch của hắn. Thái y này họ Thẩm tên Thu, còn có ca ca ruột ở Thượng Y cục, tên Thẩm Nam Liệu, huynh đệ hai người ở Thượng Y cục có địa vị rất cao. Đại ca ở trong cung đã gần hai mươi năm rất được Thánh Thượng tán thưởng, mà đệ đệ cũng là người khi còn nhỏ theo học "Dược Vương" Tôn Tư Mạc mà nổi tiếng, năm nay vừa mới nhập cung.
Nghi Bình tỉ mỉ nói xong, ta mới xem như hoàn toàn hiểu được .
Đêm đó dặn Nghi Bình thỉnh Thái y trẻ tuổi, chẳng qua là muốn tìm ai có thể trấn áp được, miễn cho ở trong cung có kẻ lén nói nhảm không tốt. Lúc này ta mới biết được đêm đó đánh bậy đánh bạ lại khiến cho ta tìm đúng ngay người y thuật cao siêu, địa vị tôn quý. Khó trách, hắn với ta ngẫu nhiên có nói chuyện với nhau cũng không thèm để ý thân phận ta...
Đến bữa tối, ta thật sự không nhịn được đã nói cho Uyển Nhi nghe, đổi lại nàng che miệng cười nhạo: "Ta tưởng muội tại sao vài ngày không thấy ra cung, thì ra là nổi mụn," nàng khâm phục hít một tiếng, nói, "Muội quả nhiên là mệnh tốt, loại bệnh này cũng có thể mời được đệ tử Dược Vương tự mình bắt mạch chẩn bệnh."
Ta thay nàng gắp chút đồ ăn, buồn bực nói: "Tỷ tỷ ngươi cũng đừng cười nhạo ta, ca ca hắn, cũng chính là Thẩm Nam Liệu kia, có chắc là được bệ hạ trọng dụng? Tại sao ta chưa bao giờ gặp qua?"
Bệ hạ có phần yêu thương sủng ái các công chúa quận chúa trong cung, mỗi lần nhiễm bệnh đều là muốn những vị Thái y lớn tuổi kinh nghiệm trong Thượng Y cục đích thân xem. Nếu hắn thực sự được trọng dụng, tháng giêng năm trước ta bị sốt cao, không ít Thái y lâu năm hội chẩn, lý nào lại không thấy người như vậy?
Uyển Nhi có chút mờ mịt đánh giá ta, biết nguyên do ta không hiểu. Sau một lúc lâu nàng mới thở dài, nói: "Lời này ta thực sự không muốn nói cho muội nghe, nhưng để muội biết cũng tốt, miễn cho muội ngày sau đắc tội hắn," nàng nhẹ nhàng nhìn lướt qua ngoài cửa nói, "Thẩm Nam Liệu là tân sủng bệ hạ, nay ngay cả Tiết Hoài Nghĩa hòa thượng kia so ra còn kém địa vị của hắn."
Tân sủng? Ta trố mắt nhìn nàng, thấy nàng lại gật gật đầu.
Ở trong cung này hai năm, nhờ Uyển Nhi chỉ điểm, ta tạm thời biết được người cao to thường mặc trang phục sư tăng kia gọi là Tiết Hoài nghĩa, là trai lơ bệ hạ tư dưỡng ở ngoài cung, nhưng chưa bao giờ nghe nàng nhắc đến Thái y Thẩm Nam Liệu... Trong đầu bỗng nhiên dần hiện ra cảnh xuân một tháng trước ở Thái Dịch Trì, hay nam nhân đó chính là Thẩm Nam Liệu?
Nàng nói tiếp: "Người này so với Tiết Hoài Nghĩa cao thâm hơn, Tiết Hoài nghĩa là kẻ ương ngạnh, tâm tư thô thiển, mà hắn ——" nàng im một lát, nói: "Vào cung cùng năm với ta mà có thể thận trọng đi đến địa vị này hôm nay, tất cũng không phải là người lương thiện."
Ta nghe vào tai, không có nói tiếp, từ trên lò ấm gắp một khối tô sơn, để tới trước mặt nàng.
Uyển Nhi đột nhiên nhớ tới cái gì, cười nhìn ta nói: "Có chút chuyện liên quan tới hắn , muội có nguyện ý nghe?"
Ta dừng tay một chút, thấy nàng cười ba phần trêu tức, lập tức hiểu được nàng nói gì, chỉ cười cười nói: "Mấy ngày trước đây mới khuyên ta buông, vì sao còn muốn cố ý nhắc tới?"
Uyển Nhi nói: "Biết thêm chút chuyện về người của Thái tử, có lẽ hữu ích giúp muội ngày sau tránh được tai họa."
Lòng ta ấm áp, nhìn Uyển Nhi thật tâm nói: "Đa tạ tỷ tỷ cho tới nay luôn chiếu cố ta."
Uyển Nhi khẽ nhíu mày, lắc đầu cười nói: "Hoặc là vì ta với muội hợp ý, hoặc là vì muội họ Võ, tóm lại ta có ý chiếu cố muội chung quy cũng là vì chính mình. Ta từ phủ Tể tướng nhập Dịch Đình, lại từ Dịch Đình nhập Bồng Lai điện, đều là dựa vào một câu của bệ hạ mà thôi, nhưng bệ hạ thì sao? Các ngươi cùng bệ hạ có huyết mạch chi thân, nếu có thể nhớ rõ việc ta từng làm, có lẽ ngày sau đó là một cây cỏ cứu mạng."
Quen biết gần ba năm, ta từ đứa nhỏ chín tuổi cho tới bây giờ, từng việc nhỏ nhặt nàng làm cho ta chẳng lẽ đều như theo như lời nàng, tất cả là vì chính mình? Hôm nay nàng bày tỏ thẳng thắn làm cho ta nói không nên lời, im lặng một lát mới cười nói: "Tỷ tỷ làm gì đem chín phần thật tình nói thành mười phần tính kế?"
Uyển Nhi nghiêng đầu liếc ta, nói: "Lời nói xấu rành rành, muội ngược lại chỉ nhớ rõ điểm tốt của ta," nàng cười lắc đầu, nói, "Tốt lắm, tiếp tục nói việc kia. Ngày ấy Lâm Tri quận vương vào cung gây chút ầm ĩ, muội có nghe nói ?"
Ta giả bộ không rõ: "Chuyện gì?"
Uyển Nhi cũng không để ý ta, tiếp tục nói: "Lâm Tri quận vương ở Phượng Dương môn gặp người ngăn trở tranh cãi xung đột, cứ đứng trên xe ngựa nói “Triều đình Lý gia ta, việc gì đến ngươi!' ."
Ta liền tiếp lời: "Khi quận vương vào cung, cũng chính là ngày các thúc phụ vào cung yết kiến?"
Nàng gật đầu: "Cũng may là bệ hạ ở Bồng Lai điện nghe Lâm Tri quận vương thỉnh tội, mới biết được việc này, nếu lúc ấy là ở yết kiến tất nhiên sẽ trách phạt không nhẹ. Hiện nay đúng ngay lúc đầu sóng ngọn gió, các thúc phụ ngươi nếu bắt được nhược điểm của hắn tuyệt sẽ không bỏ qua ."
Ta gật đầu phụ họa, nàng tiếp tục nói: "Ngày ấy ta cùng Thái Bình công chúa đều ở Bồng Lai điện, gặp Lâm Tri quận vương quỳ xuống thỉnh tội mà giật nảy mình, muội có thể đoán bệ hạ nghe xong nói như thế nào?"
Đây cũng là điều ta muốn biết nhất. Ta vội hỏi: "Chính là tức giận?"
Uyển Nhi từ từ cười, nói: "Không có nửa phần tức giận, mà là thập phần vui mừng."
Lúc này ta thật không rõ , nhanh nhìn nàng chằm chằm chờ nói tiếp.
Nàng uống ngụm trà, nói: "Tuy có ý răn dạy vài câu, lại chợt cười to khen ngợi, khen Lâm Tri quận vương tuổi nhỏ chí cao, có phong phạm hoàng tộc." Vẻ mặt Uyển Nhi cảm thán, nói vậy nàng cũng không dự đoán được là bệ hạ phản ứng như thế.
Ta không ngờ đến kết quả tốt thế này, nhớ lại thiếu niên non nớt anh khí kia, không khỏi thay hắn cao hứng: "Nói như thế, Hoàng cô tổ mẫu thật sự là rất thương xót tôn nhi này ."
Uyển Nhi gật đầu, nói: "Bệ hạ vui mừng có vài phần thực vài phần giả, ai cũng nhìn không thấu, nhưng ít nhất là địa vị con cháu trong lòng người cũng không thấp như vậy."
Nàng nói xong, không tiếp tục chủ đề này, chuyển sang việc đi Lạc Dương đến chùa Phụng Tiên dâng hương.
Ta vừa thuận miệng đáp lời, vừa cẩn thận cân nhắc ẩn ý lời nàng. Hiện tại đúng là thời điểm Lí thị Võ thị tranh đoạt ngôi Thái tử, thái độ lần này của Hoàng cô tổ mẫu đối với Lý Long Cơ, có lẽ chính là ám chỉ ngôi vị Thái tử?
"Vĩnh An," Uyển Nhi gọi ta, nói, "Lần này đi Lạc Dương, Thái tử và các quận vương đều theo hộ tống, muội phải kiêng dè chút."