Chương 52: Ám đấu (2)
Còn chưa kịp nghĩ kĩ, bỗng nghe Uyển Nhi hét một tiếng. Nàng bị Hoàng tổ mẫu chém kim đao qua trán, một dòng máu đỏ tươi chói mắt chảy qua sườn mũi. Ta nhìn mà hồn bay phách tán, Hoàng tổ mẫu giận dữ cười lớn: "Giỏi, giỏi lắm, không hổ là sủng thần của trẫm. Khiến Thiên Tử tự tay gϊếŧ, dũng khí này e cả Đại Chu cũng chỉ có mình ngươi, Uyển Nhi.""Nô tỳ không dám." Uyển Nhi liên tục dập đầu, tiếng tim đập thình thịch lọt vào tai, mặt mày đầy máu.
Trong nháy mắt, đầu ta không ngừng hiện lên hình ảnh khi xưa ở Đại Minh cung, nàng dạy ta cách tránh hoạ, cùng ta nói chuyện phiếm. Năm đó khi ta vì Lý Thành Khí quỳ xuống đất cầu tình, nàng vội vàng đến mang ta đi, năm đó khi lòng ta nóng như lửa đốt, nàng không tiếc liều chết dẫn ta vào Thiên Lao... Việc này tuy có kỳ quái chăng nữa, giờ khắc này cũng đã là sống chết trước mắt.
Nghĩ đến đây, ngón tay bất giác bấu chặt mặt đất, ta chậm rãi di chuyển đầu gối. Đang muốn đứng dậy cầu tình, trong điện lại xuất hiện một bóng người, lập tức quỳ xuống phân trần: "Tôn nhi thỉnh hoàng tổ mẫu bớt giận!". Là Lý Long Cơ... Hắn không nhìn ta, chỉ là lập tức dập đầu xuống đất, nói tiếp: "Việc này rất kỳ quái, thỉnh Hoàng tổ mẫu trước thẩm sát lại."
Nói xong, mới ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua mắt ta, mang theo mười phần cảnh cáo.
Ta cắn môi nhìn hắn, chầm chậm lắc đầu.
Hắn không nên tiến vào, gặp trường hợp bực này, tương đương với việc đánh vỡ thiên uy, chắc chắn là cửu tử nhất sinh.
Trên mặt Hoàng tổ mẫu âm tình không rõ, chỉ thấp giọng nói: "Long Cơ, ngươi lui ra." Lý Long Cơ lắc đầu, quỳ tiến lên hai bước, cho đến khi sóng vai cùng ta, mới lại dập đầu tiếp: "Thượng Quan cô nương và Vĩnh An tình như tỷ muội, nếu Hoàng tổ mẫu muốn chém chết Uyển Nhi, Vĩnh An nhất định sẽ ngăn cản, khi đó là tội quân phạm thượng, tôn nhi không dám lui, cũng không thể lui."
Ta nghe được, trong lòng phiếm khổ, đành cúi đầu lặng im.
Một khắc kia nhìn sang Uyển Nhi, ta đã hiểu được, Hoàng tổ mẫu mang ta đi vào là vì chuyện Lý Thành Khí mới vừa rồi trong điện, muốn mượn cái chết Uyển Nhi lập hạ quy củ cho ta, thế nhưng không đoán được Lý Long Cơ xuất hiện, làm cho hết thảy càng trở nên xấu hổ khó xử.
Lúc này không chỉ có mình Uyển Nhi, ngay cả tính mệnh ta và hắn cũng chung một đường, sinh tử khó dò.
Uyển Nhi thủy chung không ngẩng đầu, mặt Trương Xương Tông trắng bệch, ngơ ngác cứng ngắc ngồi ở một bên, đừng nói là quỳ, cử động cũng không dám.
Không biết qua bao lâu, Hoàng tổ mẫu mới hạ đao, nói với Uyển Nhi: "Trẫm cho ngươi cơ hội sống, nói đi." Bà nói xong, vẫn không di chuyển, thần sắc cứ như vậy đen tối nhìn Uyển Nhi. Uyển Nhi lúc này mới ngẩng đầu, đối diện Hoàng tổ mẫu thật lâu sau, mới gằn từng chữ: "Hôm nay là ngày hắn bị phế, bệ hạ còn nhớ rõ ?" Hoàng tổ mẫu lại nhìn nàng thật lâu, tức giận toàn thân dần dần tan mất bảy tám phần: "Ngươi chính là vì thế?"
Uyển Nhi gật gật đầu, rồi bỗng nhiên lắc đầu, sau một lúc lại cười rộ lên: "Bệ hạ vì nam sủng mà phế bỏ quân thần chi lễ, ngày ngày ở đây sênh ca mạn vũ. Vì sao Uyển Nhi không thể lấy việc này ra trả thù? Vì nghiệp lớn của bệ hạ, Uyển Nhi tự tay viết phế chiếu của hắn, thề chung thân không lấy chồng, theo bệ hạ cho đến nay. Thật sự không đành lòng, cũng không muốn nhìn bệ hạ hoang phế triều chính như thế."
Ánh mắt Hoàng tổ mẫu dần âm trầm, không nói được lời nào.
Nàng tiếp tục nói: "Bệ hạ cũng biết, hiện nay trong triều lưu truyền một chuyện chê cười, một câu của huyện lệnh Lạc Dương, quan viên họ Tiết cả triều đều được tiến chức. Bởi vì có một tên tiểu lại họ Tiết hiến bạc cho Trương Xương Nghi để mua chức quan, gã Trương Xương Nghi lại hồ đồ say rượu quên tục danh người nọ, cuối cùng cấp cho tất cả quan lại họ Tiết đều thăng chức", ý cười nàng càng sâu: "Một huyện lệnh Lạc Dương nho nhỏ so với Địch công khi xưa quyền thế còn muốn lớn hơn. Đại Chu ra nông nỗi ấy, bệ hạ bảo làm sao Uyển Nhi không thất vọng về đạo chỉ phế chiếu năm đó? Lâm Tri quận vương và Vĩnh An tình cảm sâu sắc, tình thần tử (vua và bầy tôi) giữa Uyển Nhi và bệ hạ còn không bằng sao?"
Nàng chất vấn từng câu một, đem tội dâʍ ɭσạи hậu cung đảo thành trăm phương ngàn kế liều chết can gián Thiên tử.
Ta càng nghe càng kinh hãi, càng nghe càng cảm thấy trong này cực kì có thâm ý.
"Tốt lắm", Hoàng tổ mẫu đánh gãy nàng: "Ngươi rốt cục có thể làm trẫm nhớ tới tổ phụ của ngươi." Uyển Nhi vẫn cười, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ không nói, Uyển Nhi ngược lại đã quên. Giờ đây Uyển Nhi thấy có lỗi với rất nhiều người năm xưa, còn có tổ phụ Uyển Nhi. Năm đó người vì phản bệ hạ mà rước họa sát thân, Uyển Nhi gánh trên lưng phỉ nhổ của thiên hạ, ở bên cạnh bệ hạ nhiều năm như vậy, nay lại chỉ vì một chuyện nam nữ tư tình, cũng không được coi là cái gì."
Nàng nói xong, ngược lại thẳng thắt lưng, từ quỳ chuyển thành ngồi. Cặp mắt đen láy cứ như vậy nhìn chằm chằm Hoàng tổ mẫu, không nói thêm nửa chữ. Bốn phía trở nên im lặng dị thường, chỉ có tiếng mưa rơi rào rạt bên ngoài như đánh vào lòng người.
"Long Cơ", Hoàng tổ mẫu bỗng nhiên mở miệng: "Thay trẫm cất cây đao này." Lý Long Cơ liền đứng dậy nhận đao, Hoàng tổ mẫu mới nhìn về Uyển Nhi: "Ngươi lại một lần nữa thắng trẫm, nhưng còn có sự muốn tấu ?" Uyển Nhi lắc đầu: "Bệ hạ chỉ cần chỉnh đốn triều chính, lưu lại mạng Uyển Nhi, sau này có việc cần tấu tuyệt đối sẽ không bỏ qua." Hoàng tổ mẫu thở dài: "Còn nhớ năm đó khi trẫm mới gặp ngươi đã nói câu gì không ?" Uyển Nhi không do dự, bật thốt lên: "Mệnh lưu lại trước, có lẽ ngày sau sẽ dùng."
Lời này nói ra, ta mới xem như nhẹ nhàng thở ra.
Lý Long Cơ xoay người đem đao thả lại giá đỡ, ta vội đứng dậy dìu Hoàng tổ mẫu: "Hoàng tổ mẫu rời đi lâu, sợ là trong điện sẽ có người bất an." Hoàng tổ mẫu cười gật đầu: "Đúng vậy, cần phải trở về." Bà nói xong, ta và Lý Long Cơ lập tức hiểu ý, bên trái bên phải cùng bà đi ra thiên điện.
Ra đến cửa điện mới gặp vài cung tỳ nội thị đang chờ cách đó mười bước, thần sắc đều khẩn trương, bọn họ vừa thấy Hoàng tổ mẫu, lập tức đồng loạt quỳ xuống: "Bệ hạ, Hằng Quốc công mới vừa rồi ngã bị thương, đang ở trong điện chữa trị."
Ta nghe xong, lập tức nhìn Lý Long Cơ liếc mắt một cái, hắn cũng nhìn ta, cười rất có ý tứ hàm xúc.
Hoàng tổ mẫu lại thản nhiên nói câu: "Bọn họ hai người nhưng thật ra rất đồng tâm."
——————————————————————————
Trên đường trở về, ta cầm sách không nói lời nào, hắn ngồi ở cạnh ta cũng không nói. Gần đến vương phủ, hắn mới thở dài sâu kín: "Khó trách cổ nhân thường nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, bổn vương đã giành lại một mạng cho nàng." Ta chưa nhìn hắn: "Ngươi khẳng định ?"
Ngay tình trạng lúc đó, hắn có thể vừa đúng xông tới, làm sao có thể là trùng hợp?
Hắn thả lỏng người, bắt quyển sách ta trên tay: "Dù rằng có tính kế, nàng có thể tin là ta thật sự liều mạng đi cứu nàng". Ta mới giương mắt nhìn hắn: "Như thế nào là cứu ta?" Hắn mỉm cười nói: "Nếu ta không xông vào, sợ là nàng sớm đã che chở cho Uyển Nhi." Ta từ chối cho ý kiến, hắn nói tiếp: "Uyển Nhi thông minh như vậy, làm sao cần nàng đi cứu? Nàng xem, từ một tội tày trời trở thành một màn chứng minh cho lòng trung thành của nàng ta."
Ta ra hiệu bảo hắn tiếp tục nói, hắn lại cố ý bỏ lửng ngay đoạn cao trào, cười mà không nói.
Cho khi đến ta làm lơ, cầm lại sách, hắn mới xem như sợ, vội nói: "Được rồi, ta đều nói cho nàng, nhưng là nàng phải đáp ứng ta một điều kiện." Ta cười: "Nói đi." Hắn tựa hồ cũng không vội, chỉ cầm tay ta, ôn nhu nói: "Sinh hạ hài tử cho ta."
Thân mình ta cứng đờ, chưa thốt ra lời nào. Hắn như cũ không chớp mắt chăm chú nhìn, trong mắt mang theo mong chờ, còn pha lẫn chút gì khác khó nói rõ. Ta không dám nhìn sâu hơn, chỉ rũ mắt nói: "Bây giờ không phải thời điểm." Hắn bất ngờ: "Vậy thì nàng tính khi nào?" Ta thật sự nghĩ nghĩ: "Có lẽ chờ tới khi Lý gia nắm lại đế vị, có lẽ còn lâu nữa."
Hắn trầm mặc, siết chặt cánh tay, không nói lời nào.
Ta vừa định mở miệng, hắn bỗng nhiên cười: "Tất cả tuỳ nàng.
Ta không muốn hắn có điều hiểu lầm, đành tiếp tục: "Ta không muốn đứa bé giống ngươi, từ nhỏ phải sống trong sợ hãi, không biết ngày mai sống hay chết..." Hắn chỉ cười, như là không hề quan tâm đề tài này, ngược lại còn nhắc lại chuyện kỳ quái hôm nay: "Nàng có biết Uyển Nhi là người của ai không ?"
Ta thấy hắn không có ý nghe, nên ngậm miệng lắc lắc đầu.
"Thái tử Lý Hiển", giọng hắn mang vẻ trào phúng: "Thật không biết nàng thông minh như thế, tại sao lại chọn lựa đi theo một phế nhân như vậy. Nàng hẳn là biết huynh đệ họ Trương là người của cô cô, nàng ta đã có ý tiếp cận, cô cô phát hiện tất nhiên không thể làm gì. Trương Xương Tông hiện tại đang đắc thế, cô cô sẽ không vì loại bỏ Uyển Nhi mà huỷ đi con cờ này."
"Cho nên là ngươi, đúng không?" Ta hỏi hắn. Hắn lắc đầu: "Ta chỉ là tìm cơ hội, có thể trừ bỏ cả hai bọn họ thì rất tốt, nếu chỉ có thể lấy mạng một người cũng không tồi. Bất quá hiện tại xem ra, hẳn là Uyển Nhi phát giác ra trước, việc này bại lộ, mới cố ý bày ra trận thế như vậy vào hôm nay, lấy đó mà chặt đứt ý niệm trong đầu của ta", hắn cười thở dài: "Đáng tiếc lại bị nàng ta đoạt tiên cơ."
Ta vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, trong lòng lạnh lẽo như băng.
Hắn tựa hồ không để ý, như là vừa cùng người khác tùy ý đánh cờ, rồi nói đáng tiếc một ván cờ mà thôi.
Dung mạo của hắn quá mức xinh đẹp, cực kỳ giống mẹ ruột. Nhưng ánh mắt kia lại bất tri bất giác không còn trong suốt sáng sủa như ngày xưa nữa. Một quận vương mười bảy tuổi mà có thể bày ra cái bẫy thế này. Ở trong cung, trong sáng hoặc tối Uyển Nhi dù gì cũng từng giúp Lý gia không ít thứ, hóa giải qua nhiều lần nguy nan của hắn ? Hắn không phải không biết...
Đợi khi về phủ, hạ nhân bỗng nhiên thông báo Tự Trực không thoải mái, hắn nhìn ta liếc mắt một cái, ta gật gật đầu, thế này hắn mới cất bước đi, ta lại nhịn không được kêu một tiếng, nhẹ giọng nói: "Đáp ứng ta một việc." Hắn nghi hoặc nhìn, ta nói tiếp: "Ngày sau bất kể như thế nào, nếu ngươi được như nguyện, đáp ứng ta, lưu lại tính mạng Uyển Nhi."
Uyển Nhi mặc dù được địa vị hôm nay, đều chính là dựa vào nhiều năm sủng ái của Hoàng tổ mẫu, cho dù là hôm nay theo bệ hạ, hay là sau này thật sự theo Lý Hiển, chung quy không có gia tộc dựa vào, cũng không có thực quyền trong tay... Có lẽ nàng đợi không được nên cuối cùng đã tìm chỗ nương thân khác, có lẽ chính ta đây cũng không thể bảo đảm tính mạng bản thân.
Ta cầu xin, chỉ là mong khi Lý Long Cơ có thể đạt được sở nguyện, nếu nàng còn sống, thì để cho nàng tiếp tục sống sót.
Lý Long Cơ không có gì khác thường, chỉ nhìn ta thật lâu, sau một lúc mới bỗng nhiên cười rộ lên: "Được, hôm nay nàng khẳng định mệt mỏi rồi, mau trở về đi." Ta nhìn hắn cười cười: "Quận vương mau đi đi." Hắn cười gật đầu, khẽ vuốt mặt ta: "Đêm nay ta sẽ không qua chỗ nàng." Nói xong, mới xoay người đến thẳng sân Lưu thị.
Ta một đường trở về sân của mình, trong lòng vẫn cứ có gì đó bất an.
Năm đó ở trong cung ta từng hỏi qua Lý Thành Khí, nếu ngày sau ta vì Võ gia cầu xin, hắn có đáp ứng không. Bất quá hắn chỉ nói hai chữ 'Ta sẽ', ta liền tràn đầy tin tưởng. Hôm nay đổi thành Lý Long Cơ, vì sao khiến cho ta thủy chung khó có thể an tâm?