Vĩnh An

Chương 49

Chương 49: Sóng ngầm (2)
Gần vào hè, Lâm Tri vương phủ rốt cục nghênh đón một đại hỷ sự, trưởng tử của Lý Long Cơ chào đời, ban danh Tự Trực. Lưu thị từ lần trước sinh non cứ luôn buồn bực, sau khi hoài thai lần nữa thì cả ngày đều không ra sân, cho đến khi sinh xong Tự Trực mới xem như vui vẻ ra mặt.

Ta rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếng xấu ghen tị nhạt đi bớt vài phần.

Tiệc rượu đầy tháng được tổ chức náo nhiệt, duy chỉ có gia tộc Thái Nguyên Vương thị không có ai lộ diện. Lý Long Cơ coi như biết xử sự, lập tức đưa Tự Trực đến cho vương phi, để nàng tự mình nuôi nấng. Đông Dương cằn nhằn liên miên, mỗi ngày đều nói về việc này, nói đến mức đầu ta choáng váng không viết được chữ nào, mới đành buông bút nhìn nàng: "Đem chút trà bánh đến đây."

Nàng a một tiếng: "Không nói nô tỳ đã quên, phu nhân nên ăn vài thứ."

Ta nhíu mày: "Không phải ta ăn, là ta muốn đem cho quận vương ăn."

Nàng nhất thời không phản ứng kịp, đến khi Hạ Chí khều nàng một chút, mới lấy lại tinh thần, vội vàng đi ra ngoài bưng về không ít điểm tâm tinh xảo, pha luôn cả trà ngon. Ta xem chừng mấy đĩa điểm tâm đầy chật đủ cho ba bốn người ăn, thật sự là dở khóc dở cười, chỉ phân phó nàng đi theo ta, bảo Hạ Chí ở lại dọn dẹp giấy viết.

Khi vào thư phòng, Lý Long Cơ đang tựa vào ghế, hai chân gác trên bàn, trầm tĩnh xuất thần.

"Quận vương." Ta đứng ở cửa kêu hắn một tiếng, hắn mới quay đầu lại, dường như hơi mê man một chút, chợt đứng lên bước đi đến: "Xảy ra chuyện gì?" Ta buồn cười nhìn hắn, mím môi không nói lời nào, hắn lập tức vội la lên: "Rốt cuộc làm sao vậy?"

"Ta đói bụng", ta thở dài: "Đoán ngươi cũng đói bụng, nên nghĩ ghé vào cùng ăn chung."

Hắn sửng sốt, giống như nghi hoặc, giống như kinh sợ, đến cuối cùng đều tan biến trong đôi mắt long lanh kia, không cười không nói.

Ta quơ quơ tay trước mắt hắn: "Sao thế?"

Hắn vẫn không nói lời nào, chỉ là cầm tay ta, tách năm ngón tay đan vào tay hắn. Có lẽ là ngồi gần cửa sổ hứng gió nên các ngón tay đều lạnh lẽo làm ta không chịu được muốn rút ra, nhưng hắn cứ bướng bỉnh nắm chặt như vậy, ánh mắt phẳng lặng như nước.

Ta bất đắc dĩ, đành theo hắn đứng ở cửa, qua một hồi lâu, hắn mới do dự nói: "Vĩnh An, nàng phải đi sao?" Không ngờ đợi cả nửa ngày lại thốt ra một câu như thế. Ta cúi đầu, có đau lòng, cũng có không nỡ, đến cuối cùng cười ra nước mắt.

Đến tột cùng là tình cảm phải sâu đậm thế nào mà đến lúc này hắn vẫn có thể đối đãi với ta như thế…

Đợi cười đủ, ta mới lau nước mắt: "Ngươi muốn ta đi đến chỗ nào ?"

Hắn ngạc nhiên nhìn ta, qua thật lâu mới lẩm bẩm: "Vậy nàng ——" hai chữ xong thì nghẹn lại, tựa hồ cũng không biết muốn hỏi cái gì.

Ta rút tay ra, tiếp nhận trà bánh từ trong tay Đông Dương: "Không phải ngươi nói thức ăn cho ta mỗi ngày đều là ngươi tự mình nghiệm qua, sợ có sai lầm gì, sợ có người âm thầm xuống tay ? Phiền toái như thế, chi bằng cùng nhau ăn ngon."

Hắn thế này mới như bừng tỉnh mộng, liền một tay đón lấy điểm tâm, một tay mười ngón như cũ dây dưa không chịu buông ra, đến khi kéo ta đến bên cạnh bàn ngồi xuống, vẫn là bộ dáng lúc nãy, kinh ngạc nhìn ta.

Ta lại rút tay, trái lại lần này rất nhẹ nhàng, dễ dàng rảnh tay.

Châm trà, ăn điểm tâm, ăn no đến bảy tám phần, ta mới buông đũa nhìn hắn: "Không ăn sao?" Hắn lắc đầu, cười đến chói mắt: "Ta ngắm nàng ăn." Ta cười: "Không sợ có người âm thầm xuống tay chân ?" Hắn ngẩn người, khoé miệng cười cười, không nói gì, chỉ giơ tay đem điểm tâm kéo đến trước mặt.

Mỗi một khối đều khẽ cắn non nửa miếng, sau đó để lại trên đĩa ngọc, tiếp tục cầm khối khác, chỉ chốc lát sau đã thử hơn nửa bàn.

Hắn đẩy đĩa ngọc lại trước mặt ta, rồi tự mình thay ta thêm chén trà.

Hết thảy như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, không hề làm ra vẻ chút nào.

Ta chỉ trầm mặc ngồi nhìn, không nói được lời nào. Lời dặn dò lúc Địch tướng hấp hối vẫn lẩn quẩn trong lòng hơn tháng nay. Ông là không yên lòng Lý gia, là băn khoăn vì thân phận này của ta mà con cháu Lý Hiển sẽ gây bất lợi, cho nên mới nói nhẹ nhàng bâng quơ nhắc lại chuyện cũ khi xưa, để cho Lý Thành Khí nhớ kỹ ân, chứ không phải tình của ta.

Chỉ là ông bảo ta không cần quan tâm chính sự, nhưng ta làm sao làm được, từ lúc bước vào cửa Lâm Tri vương phủ thì nhất định đã vinh nhục cùng chịu, huống chi còn có muội muội Vĩnh Huệ, còn có huynh đệ tay chân của hắn.

Hôm nay, bất quá cũng là thực hiện lời hứa một năm trước, hảo hảo ở lại bên Lý Long Cơ.

Những điều còn lại, có lẽ ngày sau khó làm được ...

Ta ngưng thần nhìn hắn, qua thật lâu mới hỏi: "Ngươi oán ta sao?"

Hoảng hốt, giống như có tiếng nói lọt vào tai, năm ấy đêm đó cũng có người từng ôm ta trước ngực, hỏi ta có từng oán hay không. Lúc này ta chua xót hỏi Lý Long Cơ, lúc đó chỉ sợ hắn cũng mang tâm tình như thế, vô năng vô lực, cảm thấy mắc nợ ta.

Ánh mắt Lý Long Cơ trong suốt, tựa tiếu phi tiếu: "Quen biết nhiều năm như vậy lại không đổi được một ánh mắt của nàng dành cho ta, ta nên oán bản thân vô năng, tại sao lại oán hận nàng ?". Ta không dự đoán được hắn trả lời như thế, suy tư một lát mới cười: "Từ lúc ta biết ngươi tới nay, ngươi chính là người không chịu nhận sai hay chịu thua, hôm nay như thế nào thay đổi thành người khác?"

Hắn như cũ cười đến lười nhác, ngữ khí nhu hoà: "Ta ở trước mặt nàng... Tựa hồ luôn luôn sai ."

Ta không nói chuyện, gắp một khối nghênh xuân cao, chăm chú nhìn chỗ hổng hắn vừa cắn, rồi cẩn thận ăn hết.

Hắn an vị ở đối diện, đưa lưng về phía cửa sổ, vẻ mặt tranh tối tranh sáng chẳng phân biệt được rõ ràng.

Cứ như vậy trầm tư nhìn ta hồi lâu, mới lại nói: "Vĩnh An, hôm nay nàng đã lựa chọn không bỏ đi, ta đây cũng sẽ không buông tay nữa. Bất kể thắng bại, hoặc sinh hoặc tử ta đều sẽ mang theo nàng.". Hắn dừng lại, nhìn thoáng qua đĩa ngọc. "Cho dù là khoảnh khắc cuối cùng, ta tuyệt đối sẽ không để nàng chết trước ta."

Ta nhìn ánh mắt của hắn, nụ cười trên miệng khó tiếp tục, đành cúi đầu che dấu sự xấu hổ, thuận miệng trêu ghẹo: "Đúng là ý trời, lúc trước ở Phượng Dương môn đánh bậy đánh bạ, thế mà cứu được đại quý nhân."

Hắn giống như đang cười: "Nếu thật sự tính rõ, nàng mới là quý nhân của ta."

Ta động tay muốn đi lấy chén trà, lại bị hắn cầm trước. Ngẩng đầu nhìn, hắn đã vươn tay kia, khẽ lau khóe môi của ta: "Xem ra nghênh xuân cao này làm không tồi, nàng ăn đến biến thành bộ dáng như vậy", hắn nghiêng đầu nói với bên ngoài: "Lý Thanh, bảo phòng ăn đi lĩnh thưởng."

Lý Thanh bên ngoài hỏi ý là thưởng người nào, trái lại hắn rất sảng khoái nói thưởng hết.

Vừa mới ăn xong điểm tâm, hắn không chịu ngồi yên, lập tức phân phó người chuẩn bị ngựa, muốn dẫn ta ra phủ.

Ta vội lắc đầu, chỉ nói mình muốn đi gặp phụ vương, thế này hắn mới cho ta rời đi. Trở về sân của ta, Đông Dương mới khúc khích cười ra tiếng: "Quận vương đối với phu nhân thật sự là thương yêu đến trong xương a."

Ta cười cười: "Đi chuẩn bị xe đi, ta muốn đi Tranh Tây phường."

Vào phòng, Hạ Chí đang dọn dẹp giá sách. Ta thấy nàng lật xem một quyển, bỗng nhiên nhớ tới khi còn bé ở trong phòng Uyển Nhi cũng như thế, cầm lấy cái gì đều phải nhìn lén, dấu không được tâm tư muốn tìm tòi nghiên cứu. Khi đó Uyển Nhi với ta mà nói xinh đẹp không thể tả, lại có đầy bụng học thức, tất nhiên sách nàng đọc đều có chút tò mò, cũng bởi vậy đi theo nàng đọc không ít sách mà người ngoài không đọc đến .

Đang muốn vào phòng thay quần áo, Đông Dương đã vào phòng thông báo xe đang chờ, nàng vừa nói vừa đi đến cạnh Hạ Chí, cầm lấy một quyển sách: "Đây là ‘Thích tư luận’ ngươi nói muốn thỉnh giáo ?" Ta thấy Hạ Chí hơi sững sờ, bèn cười nói: "Lấy đến ta xem."

Không nghĩ tới một năm trước ở Hoạ Lâu Hạ Chí qua loa nhắc đến, tiểu nha đầu này thế nhưng còn nhớ rõ.

Đông Dương cầm quyển sách kia, đưa tới trước mặt ta, cười nói: "Đây là phu nhân tự tay sao chép ư?" Ta ừ một tiếng, không phản bác. Chữ ta với Lý Thành Khí vốn giống nhau, nếu không phải người nghiên cứu thâm sâu, nhìn sơ qua sẽ không nhận ra khác biệt.

Nàng đảo qua đảo lại, cực kì có hứng thú: "Phu nhân có thể cho nô tỳ mượn xem mấy ngày được không ?" Ta nhìn nàng một cái, do dự có nên đáp ứng hay không, Hạ Chí đã im ắng đi tới nói trước: "Nếu muốn mượn, cũng nên là ta trước mới đúng." Đông Dương bĩu môi nhìn nàng: "Vừa rồi xem nhiều sách như vậy ngươi không mở miệng, ta vừa nói muốn đọc, ngươi liền tới đoạt."

Hạ Chí bất đắc dĩ nói: "Nếu không nhờ ta, ngươi có biết cái gì là ‘Thích tư luận’ đâu, khó được nhìn thấy toàn bản, tất nhiên ta muốn xem trước". Đông Dương đưa quyển sách cho nàng, tức giận nói: Được, cho ngươi, xem xong nhớ rõ đưa cho ta." Ta buồn cười nhìn hai nàng: "Ta còn chưa đồng ý, các ngươi tranh nhau cái gì ?"

Ta vừa nói, Đông Dương không dám ho he, nháy mắt ra hiệu nở nụ cười, vào trong lấy xiêm y thay cho ta. Hạ Chí cầm quyển sách kia, nói với ta: "Nô tỳ thô thiển xem cũng không hiểu, hay là đặt ở chỗ này, khi nào phu nhân nhàn rỗi có thể giảng giải một hai câu cho nô tỳ ?"

Ta không trả lời, tiếp nhận quyển sách, thấy nàng cũng vào trong, mới thuận tay mở sách ra đặt bên cửa sổ, để cho ánh mặt trời phơi nắng ẩm mốc nhiều năm. Đúng lúc có trận gió thổi qua, từng trang sách bị lật tung, rung động xào xạc.

Khi đến trà lâu, di nương đã đến đây trước.

Trong phòng chỉ có di nương và một nam nhân trung niên, thoạt nhìn mặt mày khoáng đạt, rất phúc hậu. Ta để Hạ Chí thủ ở ngoài cửa mới vào phòng, di nương thấp giọng nói gì đó với người đó, ông ta lập tức liền khom người xá một cái: "Phu nhân". Ta cười gật đầu: "Không cần đa lễ." Nói xong, liền ngồi xuống cạnh di nương.

Ông ta lập tức nhanh tay lẹ mắt thêm chén trà, rồi ngay ngắn đứng ở một bên, không lên tiếng.

Di nương cười nhìn ta nói: "Năm đó cự quốc thủ phú*, Vĩnh An có từng nghe qua?" Ta gật đầu: "Khi Trâu gia cường thịnh, ngay cả Lý gia Võ gia cũng không bằng, làm sao chưa từng nghe qua." Di nương tiếp tục nói: " Nhà mẹ đẻ ta và Trâu gia có ít nhiều quen biết, khi bọn họ bị xét nhà, nhà chúng ta từng giúp đỡ thu lưu lại một hai người, vị này là bà con xa thân thiết Trâu gia, Vương Nguyên Bảo."

*Nhà giàu nhất có thể ngang ngửa một nước.

Kỳ thật mấy ngày trước di nương từng đề cập qua với ta. Nhưng trước mặt người này dù sao vẫn nên ít nói một chút, ta giả bộ kinh ngạc nhìn ông ta một cái, không nói chuyện.

Di nương tiếp tục nói: "Nói xa hơn, nhớ tới Trâu gia là không khỏi thổn thức, thế sự vô thường, năm đó thiên hạ thủ phú cho tới bây giờ chỉ sót vài hậu nhân. Còn lại ta không nói nhiều nữa, chỉ là niệm tình cũ dẫn hắn tới gặp con, có thể giúp được thì giúp, chỉ mong con cân nhắc."

Ta cười gật đầu, lúc này mới nghiêm túc nhìn ông ta, Vương Nguyên Bảo lập tức khom người hành đại lễ, lời ít ý nhiều nói rõ ý đồ đến đây. Ước chừng chẳng qua là tiểu nhi tử của ông năm trước đi tòng quân, khi có chiến sự với Đột Quyết thì lâm trận bỏ chạy, nhờ đại thắng mà được miễn tội chết, nhưng mang vạ khó thoát khỏi, đã bị phán đi sung quân.

Đợi ông ta nói xong, ta đã hiểu được ý tứ di nương.

Bà biết ta và Lý Thành Khí có quan hệ, mà chiến sự lần này tuy là treo danh hoàng tử Lý Đán nhưng sự thực là do Lý Thành Khí xuất chinh, nếu hắn có lòng giúp đỡ thì may ra còn lối thoát. Kỳ thật loại sự tình này, đổi lại thân phận phụ vương cũng có thể mở miệng, chỉ tiếc sự tình liên quan Trâu gia... Đường đường một gia tộc phú khả địch quốc lại rơi vào tình cảnh như thế, trong lúc đó tiện nghi cho biết bao nhiêu vương công quý tộc, có ai là trong sạch? Có ai lại tuỳ tiện dính líu vào ?

Ta do dự, nhìn vết chai trên tay ông ta, thuận miệng hỏi một câu: "Năm đó Trâu gia buôn bán làm ăn, ngươi có tham gia không ?" Vương Nguyên Bảo trấn định tinh thần, không nhanh không chậm đáp một câu: "Tiểu nhân từ nhỏ đi theo Trâu lão gia, mưa dầm thấm đất, cũng coi như có chút thành công."

Trâu gia... Ta nắm chén trà, trong lòng đột nhiên manh nha một ý đồ.

Hiện nay ngay cả Trương Dịch Chi được thánh sủng như vậy cũng không quên mượn sức thương nhân, thậm chí dẫn hơn mười tên thương nhân cường hào ác bá vào cung bồi bệ hạ đánh bạc tiêu khiển, nói là đánh bạc, ai lại không biết trong đó có lén lút giao dịch hay không ? Nếu gia sản Trâu gia năm đó có thể phú khả thiên hạ, nhất định có chỗ bất thường. So với mượn sức đám quý nhân chung quanh, chi bằng tự nắm trong tay chút gì đó thì tốt hơn.

Ta khôi phục nhìn ông ta một cái, ậm ờ trả lời: "Di nương, việc này ngay cả phụ vương cũng phải tị hiềm, ta chỉ có thể nói thử một lần."