"Anh, anh thực sự muốn dọn ra ngoài sao?"
Kiều Nam nhìn trợ lý xách vali tới lui, lách đến ngồi xuống bên cạnh Bùi Tự, ôm cánh tay anh lắc lắc: “Công ty của anh cách nhà không xa, tại sao lại phải chuyển ra ngoài ở? Anh mà chuyển đi vậy thì trong nhà chỉ còn lại mình em.”
“Đừng chuyển đi có được không?” Cậu quen thuộc ôm lấy Bùi Tự, đặt trán lên vai anh cọ cọ làm nũng.
Bùi Tự lớn hơn cậu bốn tuổi, luôn hết mực cưng chiều cậu, bình thường chỉ cần cậu nũng nịu, ngoan ngoãn, bất kì yêu cầu gì anh cũng sẽ đáp ứng, Kiều Nam tự nhiên cho rằng lần này cũng vậy.
"Ở công ty sẽ thuận tiện hơn, anh sẽ thường xuyên về nhà."
Nhưng lần này Bùi Tự lại kiên quyết đến không ngờ. Anh tách Kiều Nam ra khỏi người mình, bàn tay theo thói quen muốn xoa đầu cậu, nhưng vừa định chạm vào lại nghĩ đến điều gì đó, anh kiềm chế dừng lại, thay vào đó vỗ nhẹ vào vai cậu: “Nghe lời, đừng trẻ con như vậy.”
Nhưng nếu Kiều Nam ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì cậu không còn là Kiều Nam nữa rồi.
Nhận thấy làm nũng chẳng ích gì, cậu liền bắt đầu không biết xấu hổ chơi xấu. Cậu đột nhiên bổ nhào lên người Bùi Tự, bám chặt vào anh như một con bạch tuộc, la lối khóc lóc: "Em không quan tâm, anh không được phép dọn ra ngoài!"
Mặc dù Bùi Tự không phải là anh trai ruột của cậu nhưng hai người lớn lên cùng nhau, gần như chưa từng sống xa nhau, ngay cả cha mẹ ruột của cậu cũng không có thân thiết như với Bùi Tự.
Kiều Nam chỉ nghĩ đến việc phải cách xa Bùi Tự, ngày ngày phải sống một mình đã bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi, càng ôm chặt anh hơn: “Có phải là anh không muốn quan tâm đến em nữa rồi?”
Lợi dụng Bùi Tự không nhìn thấy, cậu còn cố ý khụt khịt mũi thật mạnh.
Tỏ vẻ ủy khuất.
"Anh làm sao có thể không quan tâm em được?" Bùi Tự bất lực thở dài.
“Vậy tại sao anh cứ muốn chuyển đi?” Chủ đề lại quay lại từ đầu.
Tại sao cứ muốn chuyển đi?
Bùi Tự sắc mặt phức tạp.
Kiều Nam đang ôm chặt anh, không nhận ra tư thế của bọn họ lúc này ái muội đến mức nào, cũng không biết anh cần bao nhiêu sự kiềm chế mới có thể khóa chặt con thú trong lòng, ép buộc bản thân buông tay, không ôm lấy cậu.
Điều Kiều Nam mong muốn là một người anh trai yêu thương, cưng chiều cậu.
Nhưng Bùi Tự không còn muốn làm anh trai cậu nữa.
Bùi Tự nhắm mắt lại, dẹp bỏ những suy nghĩ hỗn loạn, kiềm nén, nhẹ nhàng chạm vào gáy cậu, luồn những ngón tay qua mái tóc mềm mại và bồng bềnh, mang theo cảm giác vỗ về mãnh liệt: “Nam Nam đã lớn rồi, không thể bám người như khi còn nhỏ nữa. Chúng ta sẽ luôn có những lúc phải xa nhau."
Cậu sẽ yêu đương, kết hôn, sinh con.
Bước trên con đường hạnh phúc, bình ổn, tiền đồ tươi sáng.
Chứ không phải vì ham muốn ích kỷ của bản thân anh mà bị kéo vào con hẻm tối tăm và chật hẹp.
Nhưng Kiều Nam không biết những điều này, chỉ là theo bản năng không muốn tách khỏi Bùi Tự, nghe vậy vội vàng đáp lại: "Ai nói chúng ta phải tách ra?" Cậu bĩu môi đến mức cảm thấy có thể treo được cả can dầu : "Trong nhà lớn như vậy, cho dù sau này chúng ta đều kết hôn thì vẫn có thể ở cùng nhau được mà."
Bùi Tự không thể chịu nổi khi nghe giả dụ như vậy, sắc mặt thay đổi, cuối cùng lại không nói gì, chỉ là lần nữa đem Kiều Nam tách ra khỏi người mình, không chút do dự cự tuyệt đề nghị của cậu: "Nam Nam, nghe lời."
Điều này có nghĩa là không còn chỗ cho việc thương lượng.
Một khóc hai náo cậu đều đã dùng qua nhưng Bùi Tự vẫn là nước đổ lá khoai.
Kiều Nam đã quen với việc xin gì được nấy với anh, chưa bao giờ thấy anh lạnh lùng hay từ chối. Thấy anh vẫn bình tĩnh, im lặng, Kiều Nam cũng cáu kỉnh, tức giận nói: "Nếu anh chuyển đi, em sẽ đến trường nội trú!"
Nói xong những lời gay gắt, cậu tức giận đứng dậy chạy ra ngoài.
Trợ lý Triệu Bác vừa mới cất xong vali trở lại thì đυ.ng phải Kiều Nam đang sải bước ra ngoài với vẻ mặt phẫn nộ. Người đàn ông quay đầu nhìn bóng lưng giận dữ của Kiều Nam, ngạc nhiên nhìn Bùi Tự trên ghế sofa, ngập ngừng hỏi: "Sếp à, có cần đuổi theo đưa thiếu gia về không?"
Phải biết rằng ông chủ của bọn họ có thể coi là một kẻ điên cuồng yêu thương em trai mình, cưng chiều em trai quá mức. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy Kiều tiểu thiếu gia tức giận nhưng sếp mình lại thờ ơ.
Có điều kể ra thì, đừng nói là Kiều tiểu thiếu gia, ngay cả anh ta cũng cảm thấy kỳ quái việc ông chủ đột nhiên muốn chuyển ra ngoài.
Người khác không biết, nhưng anh ta biết, mặc dù trong công ty có rất nhiều việc, nhưng cũng không đến mức tổng tài của công ty cần phải ngủ lại trong văn phòng.
Bùi Tự nhìn về hướng Kiều Nam rời đi, tháo kính ra, mệt mỏi nhéo sống mũi.
Kiều Nam ra khỏi nhà, lang thang quanh đại lộ Tân Giang, lật danh bạ điện thoại, gọi điện cho đám hồ bằng cẩu hữu: “Xuyên Nhi, gọi vài người ra ngoài uống rượu đi.”
Đầu dây bên kia điện thoại là bạn cậu, Tiền Xuyên, nghe vậy có chút kỳ quái hỏi: “Không phải nói anh trai cậu ở nhà Tết Đoan Ngọ à, còn muốn ra ngoài uống rượu sao?”
Cha mẹ của Kiều Nam là kiểu người mạnh mẽ, độc lập, hai vợ chồng đều quản lý công ty riêng và cũng đều là những người nghiện công việc, quanh năm bay tới bay lui khắp nơi, hiếm khi ở nhà. Kiều Nam được một bảo mẫu nuôi dưỡng đến khi cậu được sáu tuổi, sau đó thì cậu được anh trai nuôi Bùi Tự chăm sóc. Tất cả mọi người trong vòng bạn bè đều biết, Kiều tiểu thiếu gia không sợ trời không sợ đất, chỉ nghe lời mỗi anh trai mình.
Dẫn chứng như anh trai cậu không thích cậu uống rượu lêu lổng bên ngoài, mỗi khi anh trai ở nhà, bất kể ai tổ chức tiệc, đều không thể hẹn được cậu ra ngoài.
Hôm nay đột nhiên chủ động hẹn gặp, sự tình bất thường kiểu này nhất định có điềm.
Quả nhiên, Kiều Nam sau khi nghe được lời này, cười lạnh nói: "Tớ đã là một người trưởng thành, không cần Bùi Tự đồng ý mới được uống rượu."
Cậu lướt điện thoại di động tìm câu lạc bộ gần nhất, gửi địa điểm đến Wechat của Tiền Xuyên: “Chỗ này, cậu gọi thêm mấy người nữa, tối nay không say không về.”
Ồ! Còn gọi cả họ lẫn tên Bùi Tự, hai anh em nhà này thật sự có mâu thuẫn rồi sao?
Vừa thấy có náo nhiệt, Tiền Xuyên lập tức hưng phấn: "Cậu chờ chút, tớ lập tức đi gọi người, nửa giờ nữa sẽ tới."
……
Nửa giờ sau, Tiền Xuyên gọi bạn bè tới, đi đến ghế lô, thấy Kiều Nam đang làm tổ trong gian ghế, trước mặt đã mở năm sáu chai rượu trên bàn, có hai chai đã uống cạn.
Kiều Nam nghe thấy tiếng động, nheo mắt nhìn qua. Tiền Xuyên gọi đến hơn chục người, có vài người cậu quen, vài người là những gương mặt xa lạ.
Có điều, tiệc rượu vốn phải náo nhiệt, quen biết hay không chỉ là thứ yếu.
“Tối nay tôi thanh toán,” cậu lười biếng ngồi dậy, cầm ly rượu uống hết một ngụm, sau đó đập mạnh chiếc ly rỗng xuống bàn, cười nói: “Mọi người, không say không về.”
Cậu vốn sinh ra đẹp trai, dưới ánh đèn làn da trắng sứ không tì vết, bây giờ lại đang uống rượu, đôi mắt vẻ mơ màng, một vệt ửng hồng nhẹ lan từ khóe mắt đến chiếc cổ thon dài, càng tăng thêm mấy phần thu hút không thể diễn tả rõ ràng.
Chàng trai đi bên cạnh Tiền Xuyên liếc nhìn sắc mặt Kiều Nam, hơi nhướng mày, trầm giọng hỏi: “Cậu ta là con trai của Kiều Thế An sao?”
Tiền Xuyên gật đầu, thấy anh ta tràn đầy hứng thú, liền nhắc nhở: "Kiều Nam không ở bên ngoài làm loạn, anh đừng đánh chủ ý lên cậu ấy." Thấy đối phương tựa hồ vẫn không có ý lùi bước, cậu ta lại nhỏ giọng nói: "Kiều Nam thật sự là một kẻ gây họa đấy, sớm biết như vậy thì em đã không dẫn anh đến đây."
Vừa nói, cậu ta vừa vượt lên trước người kia, chen vào ngồi cạnh Kiều Nam, người anh em tốt đặt tay lên vai Kiều Nam: “Nào, nói cho người anh trai tri kỷ này biết xảy ra chuyện gì thế? Cãi nhau với anh trai cậu?" Cậu ta lại tự hỏi tự trả lời: "Không phải sao? Bùi Tự nuông chiều cậu như vậy, anh ấy làm sao vẫn có thể cãi nhau với cậu?"
Càng nói càng cảm thấy không có khả năng, Tiền Xuyên hỏi: "Sao cậu lại tức giận như vậy?"
Kiều Nam nghe vậy thì bùng nổ, nặng nề đặt ly rượu lên bàn: “Rõ ràng là Bùi Tự đang nóng nảy.” Cậu vừa tức giận, vừa khó chịu, vừa tủi thân, dưới hơi men của rượu, cảm xúc càng dâng cao, thậm chí viền mắt cũng đỏ hoe: "Anh ấy muốn chuyển ra khỏi nhà."
Tiền Xuyên bị phản ứng thái quá của cậu làm cho giật mình, vốn là muốn nói Bùi Tự đã thành lập công ty riêng, rời khỏi Kiều gia cũng là chuyện bình thường, cũng không phải sau khi chuyển ra ngoài sẽ không còn là anh em nữa, đây là có vấn đề gì?
Nhưng cậu ta thấy Kiều Nam vừa nói vừa hốc mắt đỏ hoe, cũng không dám đổ thêm dầu vào lửa, chỉ có thể vuốt xuôi lông nói: “A, đúng, đúng, đúng, anh cậu sao có thể như vậy chứ? Thế này thì cũng quá đáng rồi!”
Ai biết Kiều Nam nghe được lời này lại không vui, trừng mắt nhìn cậu ta nói: "Anh trai tớ thế nào cơ?"
Tiền Xuyên: "..."
Cậu ta không nên lắm lời, thà làm người câm còn tốt hơn.
Kiều Nam lại nhấp một ngụm rượu, rượu vào lại càng buồn bực, cảm xúc càng cuộn trào mãnh liệt, cậu cúi đầu khụt khịt mũi, khàn giọng hỏi: “Cậu nói xem anh trai tớ có phải là thấy tớ phiền phức rồi không?”
“Không thể?” Đừng nói Kiều Nam, ngay cả Tiền Xuyên cũng không tin.
Những năm đầu, bọn họ khi thấy Bùi Tự đã quá quen với việc đáp ứng mọi yêu cầu của Kiều Nam, trong lòng họ cảm thấy có chút e ngại, thầm suy đoán liệu Bùi Tự có phải vì lợi ích của Kiều gia mà cố ý nuôi dưỡng Kiều Nam hay không.
Nhưng bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, thái độ của Bùi Tự vẫn như cũ, đôi khi bọn họ, những người bạn thân từ thời thơ ấu, cảm thấy cũng chỉ có Bùi Tự mới có thể chịu đựng được sự dày vò của Kiều tiểu thiếu gia.
Hơn nữa, trong vòng tròn những người bạn lớn lên cùng nhau hiểu tận gốc rễ này, thực ra mọi người đều kém cỏi như nhau.
Kết quả là vào năm thứ hai trung học, Kiều tiểu thiếu gia không biết mình thích gì, đột nhiên nói rằng sau này muốn vẽ tranh, còn muốn thi vào Học viện Mỹ thuật Nam Giang, ngôi trường được xếp hạng khá cao, khoe khoang nói muốn nhờ anh trai dạy kèm cho cậu các môn văn hóa.
Ban đầu mọi người đều tưởng rằng cậu chỉ nói suông, ai biết được sau khi có kết quả thi đại học, cậu thực sự đã thi đỗ.
Khi đó, Kiều tiểu thiếu gia tỏ ra kiêu ngạo, khoe khoang, rằng mấy trăm điểm này đều là nhờ anh trai dạy thêm mỗi tối bù đắp kiến thức cho cậu.
Bùi Tự lớn hơn Kiều Nam vài tuổi lại học vượt cấp. Khi Kiều Nam học năm hai trung học, Bùi Tự đã sắp tốt nghiệp năm ba nghiên cứu, ngay cả khi bận rộn nhất, vẫn có thể sắp xếp thời gian để dạy bù cho cậu mỗi tối, điều mà ngay cả anh em ruột cũng chưa hẳn làm được như vậy.
Cho nên từ lúc đó trở đi, mọi người đối với Kiều Nam đều có sự ngưỡng mộ.
Suy cho cùng, cha mẹ bọn họ cũng chỉ có mang con ngoài giá thú về nhà, ai có thể giống như cha mẹ Kiều gia, có thể đem con nuôi về nhà cúng bái tổ tiên giống như Kiều tiểu thiếu gia vẫn luôn làm.
Tiền Xuyên lý trí phân tích: “Tớ nghĩ có lẽ do công việc quá bận rộn, ở lại công ty sẽ thuận tiện hơn. Tớ nghe chị gái tớ nói, công ty công nghệ của anh cậu cực kỳ lợi hại, tốc độ mở rộng vô cùng nhanh. Nếu không phải vì nhà chúng tớ không tham gia vào ngành công nghiệp liên quan đến máy bay không người lái thì thực sự rất muốn hợp tác, kết giao mối quan hệ tốt đẹp."
"Anh tớ đương nhiên là lợi hại rồi." Kiều Nam ợ rượu: "Nhưng nhà tớ cách công ty không xa, tại sao cứ phải chuyển ra ngoài? Vốn dĩ chúng tớ đã không có nhiều thời gian ở chung rồi."
Tiền Xuyên không nói nên lời với người anh em tốt này, chỉ có thể nói chiếu lệ: “Không phải anh ấy rảnh rỗi sẽ về nhà sao?”
“Cái đó không giống nhau.” Kiều Nam nhấp một ngụm rượu, lại lẩm bẩm: “Cái đó không giống nhau.”
“Nam Nam, cậu muốn về nhà chưa?”
11 giờ 40 phút tối, Bùi Tự nhìn giao diện WeChat không có hồi âm, vẫn là không nhịn được gọi điện cho chú Vương quản gia.
“Vẫn còn chưa về.” Chú Vương ban ngày không có ở nhà, cũng không biết giữa hai anh em đã xảy ra chuyện gì, chỉ tưởng là Kiều Nam ham chơi: “Vừa rồi Tiền nhị thiếu gia mới gọi điện qua nói thiếu gia uống say, tối nay sẽ không về nhà, trực tiếp nghỉ lại ở câu lạc bộ.”
Bùi Tự cau mày, sau khi hỏi là câu lạc bộ nào, anh lấy chìa khóa xe đi xuống lầu.
Câu lạc bộ cách Kiều gia không xa, ngay trên đại lộ Tân Giang. Khi Bùi Tự lái xe tới thì đã quá 12 giờ đêm.
Tiền Xuyên là khách quen ở quán bar của câu lạc bộ, Bùi Tự báo tên của Tiền Xuyên, thuận lợi được người phục vụ dẫn tới bar.
Cánh cửa vừa mở ra, những ánh đèn nhiều màu sắc nhấp nháy trải rộng, bên trong quỷ khóc sói gào, quần ma loạn vũ.
Bùi Tự bước vào, vẻ mặt càng tối sầm.
Anh trước khi ra ngoài vẫn còn đang giải quyết công việc, tây trang ban ngày còn chưa thay ra, trang phục công sở quá trang trọng thật sự lạc quẻ với câu lạc bộ lả lướt hào nhoáng.
Những người điên cuồng bên trong nhận ra sự xuất hiện của Bùi Tự, tất cả ngừng lại, tò mò nhìn anh. Còn có một gã say rượu, mạnh dạn huýt sáo mời chào: “Anh chàng đẹp trai, có muốn chơi cùng không?”
Bùi Tự phớt lờ, nhanh chóng nhìn xung quanh, tìm thấy Kiều Nam say khướt đang ngồi trong gian ghế.
Cũng không biết cậu đã uống bao nhiêu rượu, không có phản ứng gì khi Bùi Tự đến, cả người hỗn hỗn độn độn ngồi ở ghế, vạt áo trước thấm đẫm rượu, hai chiếc cúc ở cổ áo cũng được cởi ra, để lộ phần ngực nhuốm hồng cùng với một phần xương quai xanh.
Ánh mắt Bùi Tự tại phần xương quai xanh nhô lên ngưng lại trong hai giây, sau đó anh bước tới ôm cậu.
Nhưng đột nhiên người bên cạnh đưa tay ngăn cản động tác của anh: "Anh là ai?"
Bùi Tự dừng lại, từ góc nghiêng nhìn vào mắt đối phương——
Khuôn mặt xa lạ mà anh chưa từng gặp qua, không phải là bạn bè của Kiều Nam.
Chàng trai từ từ đứng thẳng lên, khuôn mặt sau tròng kính nhuốm vẻ hung dữ, dù bị cặp kính che lại vẫn lộ rõ
vẻ không thân thiện. Nhưng anh không trực tiếp cùng đối phương trao đổi, ngược lại quay qua nói với Tiền Xuyên: "Tôi trước tiên đưa Nam Nam về nhà đã."
Nói xong anh ôm ngang Kiều Nam bế lên.
Anh chàng kia còn muốn nói thêm gì nữa, lại bị Tiền Xuyên đẩy một cái: "Đó là anh trai của Kiều Nam, Tần Phong anh có thể hành xử đúng mực được không, đừng có ý nghĩ linh tinh nữa."
Lúc này Tần Phong mới dừng lại, nhớ lại lời nói và hành động vừa rồi của đối phương, nhếch môi nói: "Nhưng cũng đâu phải là anh trai ruột."
Tác giả có lời muốn nói:
Bắt đầu một tác phẩm mới——
Một chiếc bánh quy ngọt ngào thuần khiết sẽ giúp tâm trạng bạn nhẹ nhàng hơn, hy vọng mọi người sẽ thích.