Bởi vì cuộc nói chuyện với anh đêm đó. cô cứ luôn nơm nớp lo sợ, sợ đến ngày nam nữ chính nguyên tác có kết thúc hạnh phúc, nam phụ đi hết vai trò trong tuyến chính, cô sẽ trở lại thế giới của mình.
Trước đây, đối với cô nơi này đơn thuần chỉ là nơi thực hiện nhiệm vụ, nhưng bây giờ ở đây có anh, cô thật sự không nỡ rời đi. Nhưng bên kia thế giới, ông bà cô đang đau khổ trông ngóng từng ngày trước giường một bệnh nhân thực vật. Giữa chữ hiếu và chữ tình, bắt cô lựa chọn là một sự đau khổ. Hơn nữa, quyền lựa chọn cũng không nằm trong tay cô.
An Tri Hạ đang nằm ngây người trên giường, hệ thống bất chợt hiện ra.
[Xin chào kí chủ An Tri Hạ. Cốt truyện đã sắp đi đến hồi kết. Xin kí chủ giữ vững tinh thần, cùng nam phụ vượt qua thời gian kết thúc tuyến tình tiết của nam nữ chính sẽ nhận được điểm hồi sinh. Chúc kí chủ may mắn.]
Thứ hệ thống ngàn năm mới ló mặt một lần, còn lỗi lên lỗi xuống, đột nhiên lại có tâm đến động viên cô cơ đấy. Nhưng đến nó cũng phải xuất hiện rồi, vậy thời gian cô được ở bên anh cũng không còn nhiều nữa.
Hôm nay là cuối tuần, anh và cô lại rủ nhau hẹn hò. Cô đã quyết định sẽ nói sự thật với anh, rằng cô không phải Tri Hạ lúc đầu mà là An Tri Hạ, rằng đến một lúc nào đó, cô có lẽ sẽ phải rời xa anh. Cô không biết liệu rằng để anh giày vò nghĩ tới ngày chia tay hay cứ lặng lẽ rời đi không nói một lời sẽ làm anh bớt tổn thương hơn, chỉ là cô hy vọng trong mối quan hệ này, anh cảm nhận được cô luôn nghiêm túc và chân thành.
Mặc Đông đã ngồi trong quán cà phê đợi sẵn. Qua cửa kính, cô có thể nhìn thấy một người con trai tuấn tú mặc sơ mi trắng, quần âu, khuôn mặt luôn toát lên vẻ lạnh lùng. Đôi mắt màu hổ phách ấy chỉ trở nên dịu dàng, lấp lánh khi nhìn thấy cô, giống như khoảnh khắc này. Anh đã thấy cô, mỉm cười vẫy tay ra hiệu cô đi vào bên trong.
An Tri Hạ đẩy cửa, chạy tới bên anh. Hai người lại trò chuyện giống như thường ngày, chỉ là cô đang chọn một thời điểm thích hợp để thành thật với anh.
“Đông, em muốn nói với anh một chuyện.”
Thấy cô gái nhỏ đột nhiên trở nên nghiêm túc, anh cũng trở nên nghiêm túc hơn, chăm chú nhìn cô.
“Thật ra, em…”
Reng reng!
Điện thoại trước mặt cô bất chợt reo lên, ngăn chặn lời đã ra đến cửa miệng. Tên hiển thị người gọi chính là mẹ cô. Anh đưa mắt, ý bảo cô nghe điện thoại trước.
An Tri Hạ nhấc máy liền nghe giọng bà nức nở phía bên kia:
“Hạ Hạ, về nhà đi. Ba con… mất rồi.”
Điện thoại trên tay cô rơi cạch xuống đất, chân tay run lên giống như vừa bị dội lên người bởi đá lạnh thấu xương. Vừa tuần trước ba còn gọi điện cho cô cười cười nói nói, sao có thể…
An Tri Hạ giống như phát điên, bỏ lại Mặc Đông một mạch chạy khỏi quán.
Mặc Đông vì bị bất ngờ, lập tức đứng dậy bắt lấy tay cô, tiếc là lại vuột mất. Trái tim anh đột nhiên đau đến quặn thắt, linh cảm chẳng lành. Một cảm giác thôi thúc mãnh liệt nhất định phải giữ lấy cô nổi lên, anh liền dốc sức chạy theo cô.
Két! Rầm!
Chiếc xe tải lớn đang lao nhanh trên đường phanh gấp, lật ngửa một bên kéo lê đi một đoạn. Cách đó không xa, cô gái thân mình đầy máu tươi nằm hấp hối, không hề cử động. Xung quanh, tiếng la hét chói tai vang vọng trong không gian.
Đôi mắt hổ phách trừng lớn, từng tia đỏ trong mắt anh dần trở nên rõ ràng, khuôn mặt cắt không còn một giọt máu.
Hạ Hạ!
Hạ Hạ của anh!
Anh giống như một tên điên lao đến bên cô, quỳ gục trên đất, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt mình. Toàn thân cô đều là màu đỏ thấm đẫm, khuôn mặt cũng đều là máu tươi, đôi môi hấp háy giống như muốn nói một điều gì đó.
“Hạ Hạ, anh ở đây! Xin em…”
Cô gái nhỏ dùng một chút sức lực cuối cùng, dành cho anh một nụ cười trên khóe môi:
“Đông… Điều ước… của em…”
“Không! Hạ Hạ, anh cầu xin em.”
Anh cứ như một gã điên, ôm lấy cô lặp đi lặp lại câu ấy không có hồi kết, cho đến khi cổ họng bật ra máu không thể nào nói được nữa. Thân thể người con gái ấy dần nguội lạnh trong lòng, anh vẫn như gã thần kinh ôm chặt lấy, đội cứu hộ can thiệp thế nào cũng không thể tách ra.
Chỉ đến khi có ai đó dùng biện pháp mạnh đánh ngất anh, cố gắng hết sức mới có thể tách anh ra khỏi người đã chết.
Tỉnh lại trong bệnh viện, anh lại giống như một con thú hoang xổng chuồng, điên cuồng túm lấy người xung quanh, điên cuồng gào thét hỏi cô đang ở đâu.
Khánh Đằng vừa nghe tin đã vội vã chạy từ thành phố bên cạnh tới, đỏ mắt túm lấy cổ áo anh hét lớn:
“Cậu bình tĩnh lại đi! Cô ấy đã mất rồi!”
Thoáng chốc cả người anh như đông cứng, khuôn mặt mang theo nỗi tuyệt vọng tột cùng, ngã gục xuống sàn bệnh viện.
“Không! Không thể nào! Là em đang trêu tôi thôi đúng không? Là em đang thử tôi thôi đúng không? Hạ Hạ…”
Anh cứ lẩm bẩm mãi những điều vô nghĩa như kẻ điên, vừa cười vừa khóc, đôi tay gân guốc vò lấy đầu tóc mình, rối tung.
Khánh Đằng ngồi xuống, chìa một chiếc túi zip trong suốt ra trước mặt anh, nghẹn ngào:
“Thứ này… là của cô ấy.”
Mặt dây chuyền hình thỏ ôm tuyết nhuốm máu đã đóng khô, đậm màu tang thương chết chóc.
Ngoài trời mây gió âm u, mưa rơi rả rích, giống như khóc thương cho một mối tình không trọn vẹn.
#Đọc tại s1apihd.com/s1apihd.com để ủng hộ tác giả.#