Lúc này, hầu hết học sinh đều tập trung ở nhà thi đấu hoặc ở đường chạy trên sân vận động, vậy nên những góc lớp học cũng không có mấy người.
Dưới chân cầu thang, một thân hình cao lớn đang úp mặt vào tường, à không, đang trong tư thế kabedon với một cô gái, chỉ là cô ấy quá nhỏ bé, nhìn từ sau lưng anh ta thì gần như bị che đi hoàn toàn.
Nhưng chẳng cần nhìn cũng biết, còn có thể là ai khác ngoài Từ Hạo Thiên và Mạn Nhiên.
“Mạn Mạn, tại sao em lại tặng nước cho tên khốn đó?”
“Cậu ăn nói cho cẩn thận, ai là tên khốn chứ? Cậu ấy là ân nhân của tôi.”
Nữ chính dường như đã bắt sai trọng tâm, khiến người con trai đối diện càng nổi sùng.
“Cho dù là ân nhân cũng không cần như vậy. Tôi theo đuổi em, vậy mà em lại công khai tặng đồ cho tên đó? Em coi tôi là gì?”
“Tôi coi cậu là gì? Chúng ta chỉ là bạn học thôi. Cậu có quyền gì xen vào việc của tôi?”
“Em…”
Từ Hạo Thiên trông như sắp phát điên đến nơi, mặt đỏ tía tai nhưng cũng không dám động chạm gì đến người con gái mà anh ta thích.
Đột nhiên, anh ta tiến lại gần, khuôn mặt áp sát, tấn công Mạn Nhiên bằng hơi thở áp bức và ánh mắt sắc bén:
“Tôi không cho phép em chơi với hắn. Em chỉ có thể chơi cùng tôi thôi.”
Chà, đúng là kiểu tiểu thuyết lãng mạn học đường giữa cô gái nhỏ nhắn hướng nội và anh chàng bá đạo phổ biến.
Cách thức bá đạo ấy của Từ Hạo Thiên quả nhiên làm Mạn Nhiên vừa giận vừa sợ hãi. Cô ấy ngoảnh mặt sang một bên lảng tránh ánh mắt như lang sói của anh ta, đầu vặn hết công suất nghĩ cách thoát khỏi vòng tay của người con trai đối diện.
An Tri Hạ vừa quay lưng rời đi thì đằng sau cất lên tiếng gọi:
“Tri Hạ.”
Sao xui xẻo vậy nè? Cô nhìn thấy họ, định đi rồi mà lại bị nữ chính gọi giật lại.
Vì mất cảnh giác, Từ Hạo Thiên để Mạn Nhiên chạy thoát. Cô gái ấy cúi xuống chui qua cánh tay anh rồi nhanh chóng chạy đến chỗ An Tri Hạ.
Cô ấy ôm lấy cánh tay An Tri Hạ như thể hai người vô cùng thân thiết, khuôn mặt khẩn khoản cầu xin, nói nhỏ với cô:
“Tri Hạ, xin cậu giúp tôi một lần này nữa thôi.”
Cô không muốn đâu. Từ Hạo Thiên vốn đã không thích cô, giờ cô còn làm kỳ đà cản mũi anh ta theo đuổi nữ chính, anh ta sẽ càng hận cô chết mất.
Nhưng mà cô lại càng không thể làm phật ý viên ngọc trong lòng nam chính. Đường nào cũng là đường chết, thôi thì cứ để tự nhiên vậy.
Hai người cứ vậy khoác tay nhau mà đi, để lại Từ Hạo Thiên phía sau tức tối tới mức quăng chiếc điện thoại vào tường vỡ tan. Cái tên phá gia chi tử này!
“Cảm ơn cậu nhé, Tri Hạ. Nếu không có cậu thì tôi không biết phải làm sao nữa.”
Cô gái kia trông dáng vẻ đến là tội nghiệp. Cũng không thể trách, có ai mà không lo lắng khi vừa mới chuyển trường đã bị một tên nổi tiếng đào hoa theo đuổi cuồng nhiệt chứ?
An Tri Hạ lúc này đang mệt, lại vẫn còn giận chuyện ở sân bóng rổ vừa nãy nên lúc này không có hứng tiếp chuyện Mạn Nhiên cho lắm.
Chợt, một bóng dáng cao lớn xuất hiện trước cửa nhà thi đấu, trông dáng vẻ như đang tìm kiếm ai đó.
An Tri Hạ giật mình, vội vàng kéo tay Mạn Nhiên:
“Này, không phải cậu muốn cảm ơn tôi sao? Vậy mời tôi uống gì đó đi.”
Nói rồi cô kéo thẳng cô ấy ra khỏi cổng trường tới một quán cà phê gần đó.
An Tri Hạ gọi bừa một phần trà bánh, còn Mạn Nhiên trước mặt cô cũng cứ bắt chuyện mãi không ngừng.
Mạn Nhiên cô ấy có biết mối quan hệ của cô và Từ Hạo Thiên không, có biết những tin đồn của cô và Mặc Đông không? Chẳng lẽ tin tức về cô ồn ào đến như thế mà cô ấy không biết sao? Hay là nói nữ chính chuyên tâm học hành đến mức không quan tâm bất cứ tin tức ngoài lề nào?
“Cậu… chưa từng nghe tin đồn về tôi sao?”
Mạn Nhiên ngừng lại giây lát, sau đó thành thật:
“Tôi có nghe rồi.”
Cô ấy chăm chú nhìn An Tri Hạ bằng ánh mắt rất kiên định:
“Nhưng tôi tin cậu không giống như lời đồn đó. Cậu đã cứu tôi hai lần mà. Tôi rất muốn làm bạn với cậu.”
Nói xong, gò má cô ấy còn đỏ bừng.
An Tri Hạ không dám tự nhận làm việc tốt, cô làm vì bản thân và cũng vì… Mặc Đông.
Nữ chính này thật quá đơn thuần!
“Tôi thì nghĩ chúng ta không hợp nhau lắm.”
An Tri Hạ đứng dậy, tầm mắt mờ đi, chân hơi loạng choạng, nhưng cô giả vờ giống như bản thân không sao cả.
“Cậu đừng nên đến gần tôi thì hơn.”
Cô không muốn có bất cứ dây dưa gì với tuyến tiểu thuyết nữa, vậy nên tránh nam nữ chính càng xa càng tốt.
“Và… cũng đừng tìm Mặc Đông nữa. Tôi nhờ cậu việc này, coi như cậu trả ơn cho việc lần trước tôi cứu cậu đi. Tôi đi đây.”
An Tri Hạ nói một lèo, sau đó anh chân rời đi. Vừa ra đến xe chú Minh đợi cô ở cửa, chân cô đã khuỵu xuống, phải dùng tay vịn lấy thân xe.
“Tiểu thư!”
Chú Minh đưa tay đỡ lấy vai cô.
An Tri Hạ gượng cười:
“Con không sao, ngồi lâu quá nên con hơi chóng mặt thôi ạ. Chú đưa con về nhà nhé.”
Phía bên trong quán, Mạn Nhiên vẫn ngồi đó nhìn đĩa bánh và ly trà còn y nguyên chưa động đến, nét mặt ưu buồn.
Người đó thực sự không có ý muốn làm bạn với cô.
#Đọc tại s1apihd.com/s1apihd.com để ủng hộ tác giả.#