Vô Tận Cầu Sinh: Nhà Tù Trên Đảo

Chương 5

Sắc mặt người phụ nữ trung niên tái mét, sau một lúc lâu, cắn răng ném chìa khóa cho gã đàn ông sẹo.

Gã đàn ông sẹo hừ lạnh một tiếng, sau đó ném chiếc cốc nước mà mình đã nhặt được xuống nước, quay người dùng chìa khóa mở khóa.

Thế nhưng không ai ngờ, ngay khi hắn mở cửa, người phụ nữ trung niên dùng tốc độ cực nhanh lao qua, định chui ra khỏi khe cửa trước.

Cô ta thực sự đã chui vào, nhưng ngay khi bước qua ngưỡng cửa, cánh cửa sắt đột ngột co lại, giống như một con quái vật há to miệng cảm nhận được thức ăn đã vào miệng, cho nên ngậm chặt lại.

Cô ta thậm chí không kịp phản ứng, cả cơ thể đã bị cánh cửa sắt co lại cắt làm đôi.

Máu tươi thịt vụn trộn lẫn với mảnh xương vụn văng tung tóe, hơn phân nửa bắn tung toé vào người gã đàn ông sẹo.

Tôi thầm giật mình.

Xem ra cánh cửa sắt một khi đã được mở ra, nó sẽ nhận chủ, chỉ có người chơi cầm chìa khóa mở cửa mới có thể đi qua, người chơi khác muốn đi qua, sẽ bị phán quyết phạm quy, bị tiêu diệt.

Cô nàng thỏ căn bản không nhắc đến điều này, thật là dụng tâm hiểm ác.

Lúc này cánh cửa sắt đã trở lại như cũ, gã đàn ông mặt sẹo ngẩn ngơ lau mặt, sau khi hít sâu hai hơi, một chân bước qua thi thể nửa người trước mặt, giọng nói đầy hung hăng: "Cửa là do tôi mở, tôi đi qua chắc chắn không sao!"

Mực nước dâng lên rất nhanh, ở đây mỗi giây đều là áp bức về mặt tâm lý, nếu có cơ hội trốn thoát, không ai muốn bỏ lỡ.

Hắn từ từ nhắm mắt bước qua cánh cửa sắt, trong tầm mắt của tôi, cơ thể hắn lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Xem ra là sau khi đi qua cánh cửa sắt, người chơi sẽ được truyền tống đến nơi khác.

Lúc mực nước dâng lên đến đầu gối, tôi cuối cùng cũng tìm thấy cánh cửa có thể mở bằng bút bi kia.

Trên cánh cửa màu đen, có một hình vẽ bút bi, ở vị trí tay cầm cửa treo một chiếc hộp sắt vuông nhỏ bằng lòng bàn tay, ngoài ra, cánh cửa này không có chỗ nào đặc biệt khác, cũng không có bất kỳ thứ gì trông giống như ổ khóa.

Tôi vừa định kiểm tra kỹ hộp sắt, một giọng nói vang lên từ phía sau: "Chị, chị có thể giúp em không?"

Là cô bé tóc hai bím lấy đi con dao găm kia.

Sắc mặt cô bé có chút tái nhợt, giọng nói hơi run rẩy: "Chị, em đã tìm thấy cánh cửa của mình, nhưng em không dám tự làm mình bị thương, chị có thể dùng con dao găm trên tay em rạch một đường trên tay em được không?"

Tôi không hỏi tại sao cô bé lại làm vậy, chỉ khẽ nhướng mày: "Nhóc tin tôi?"