Chương 21
Tạ Hồng Anh cũng không trả lời Trần Gia Lạc, bà ta như nữ vương độc tài, chỉ nhìn thoáng qua Trần Gia Lạc, ánh mắt kia như là không cho phép nghi ngờ khiến Trần Gia Lạc chưa từng chống đối Tạ Hồng Anh phải cúi đầu.Trần Gia Lạc nghe được tiếng bước chân Tạ Hồng Anh chầm chậm lên lầu, Vương Hiểu Hân đang dựa vào anh ta đã nhanh chóng chạy tới ôm tay Tạ Hồng Anh.
Anh ta nghe được Tạ Hồng Anh nói:
- Con đừng nghĩ nhiều nữa, đợi bao giờ tìm được cơ hội thì hãy ly hôn cùng người đàn bà kia đi. Đừng để cháu mẹ sinh ra không được minh bạch, biết chưa?
Rõ ràng là ngữ khí thương lượng nhưng Trần Gia Lạc lại hiểu rõ lời mẹ mình nói là không cho phép được thương lượng.
Mẹ xưa nay là như vậy.
Rất lâu về trước, mẹ anh ta là hoàng hoa khuê nữ đã chủ động bò lên giường của cha anh ta, cũng bị đàn bà khắp các thôn mắng “đồ đê tiện”, đồ “đồi phong bại tục”.
Thôn mẹ anh ta ở và nơi cha anh ta ở cách nhau vài quả núi, những lời khó nghe này đương nhiên cũng chẳng thể nào không truyền nổi qua. Vì vậy thôn họ Tạ không chịu nhận Tạ Hồng Anh mà ngay cả ông ngoại của Trần Gia Lạc cũng chỉ đến thôn họ Trần một lần, vừa gặp đã mắng chửi, bạt tai Tạ Hồng Anh đến sưng phù mặt, sống chết muốn lôi Tạ Hồng Anh về nhà – dù không thành công.
Ở nông thôn, từ thôn này sang thôn khác đều có chút thân quen, ai nấy đều trọng sĩ diện. Mẹ Trần Gia Lạc trải qua chuyện như vậy, thanh danh hoàn toàn không còn nên về sau khi Trần Gia Lạc còn là đứa trẻ choai choai mà lại mất cha sớm, mọi người xung quanh càng thêm dè bỉu. Thậm chí có lần còn có người nói trước mặt Trần Gia Lạc rằng cha mẹ anh ta không phải là người đứng đắn.
Lúc ấy mẹ Trần Gia Lạc vô cùng hung hãn lao từ trong ra ngoài, trong tay cầm thanh củi thô, trên củi vẫn còn lửa, xem ra là đang nấu cám lợn rồi xông thẳng ra ngoài.
Mẹ Trần Gia Lạc không hề sợ hãi, hét lớn mà đánh vào đầu những người đàn bà lắm miệng kia khiến bọn họ sợ hãi vừa khóc vừa chạy
Chuyện này để lại ấn tượng quá sâu trong lòng Trần Gia Lạc, thậm chí anh còn nhớ rõ, hình như có hai người vì mẹ mà bị cháy tóc nhưng cũng không dám tới cửa ăn vạ.
Lúc đó, từ nhỏ đã bị mọi người chỉ trò, hơn 10 tuổi cũng chẳng có bạn chơi cùng, Trần Gia Lạc rụt rè co người trong góc sân nhỏ, nhìn mẹ uy phong lẫm lẫm đứng ở cửa sân mà chống nạnh mắng to.
Khi đó chẳng qua chỉ là đứa trẻ nên anh đã nhận định, mẹ là lợi hại nhất, vĩnh viễn sẽ không bị đánh ngã, vĩnh viễn không để ai chống đối mình
Bà sẽ bảo vệ anh!
Ấn tượng này cắm rễ trong lòng anh hơn mười năm, cơ hồ đã thành một tín ngưỡng không thể lung lay.
Lúc ấy, mẹ mắng mệt mỏi nên cầm cây củi đã tắt lửa đi vào, chỉnh lại tóc rồi cao giọng gọi anh về giúp mẹ nấu cám lợn.
Trần Gia Lạc có chút sợ hãi nhưng lại kích động, liên miệng đáp vâng rồi xoay người chạy về nhà bếp, đột nhiên lại nghe mẹ nhàn nhạt nói với theo ở sau lưng:
- Đừng để ý lời mấy con mụ miệng rộng kia nói, cha và mẹ rất đứng đắn, tuyệt đối không có chuyện gì cả, biết chưa?
Biết chưa?
Hai chữ đó trong miệng Tạ Hồng Anh chỉ là tuyên bố chứ không phải là trưng cầu ý kiến, Trần Gia Lạc đã hiểu điều này ngay từ khi ấy.
Cho nên, tất cả sự kiên trì của Trần Gia Lạc bị sụp đổ chỉ với hai chữ này
Anh ta như đáng thương như cầu khẩn mà nhìn qua nhưng mẹ anh ta lại trấn định mà dừng lại trước cửa, ý bảo Trần Gia Lạc mở cửa.
Trần Gia Lạc run rẩy mở cửa, mấy lần mới tra được chìa khóa vào ổ, lách cách một hồi, Tạ Hồng Anh vào cửa đầu tiên, sau đó đứng ở cửa, quay đầu nhìn con trai bảo bối của mình.
Sắc mặt Trần Gia Lạc tái mét, môi run rẩy, chỉ là con bà nuôi lớn đương nhiên bà hiểu rõ nhất, dù là đứa con trai này được người phụ nữ khác chăm sóc suốt năm năm.
Ngữ khí của Tạ Hồng Anh vừa bình thản lại vừa kiên định:
- Thế nào, con vì đàn bà mà bỏ qua mẹ ruột? Còn cả đứa con trong bụng kia nữa
Tạ Hồng Anh chỉ vào bụng Vương Hiểu Hân.
Quả nhiên Trần Gia Lạc cúi đầu, giọng thoáng run run:
- Mẹ, không phải, sao con có thể thế được…
Tạ Hồng Anh hiểu rõ mà cười cười, lại thấy Trần Gia Lạc ngồi xổm xuống cởi giày cho bà, sau đó cầm một đôi dép lê sạch sẽ cho bà đi
Tạ Hồng Anh tán dương vỗ vỗ đầu con
Trong tủ giày, đôi dép con gấu của Thư Tâm nằm lặng lẽ
Trần Gia Lạc cúi đầu, vừa nhắm mắt một giọt nước mắt đã rơi vào thảm chùi chân, biến mất trong tích tắc
Tạ Hồng Anh rất hài lòng, vô cùng cao hứng kéo Vương Hiểu Hân vào cửa, giới thiệu nhà ở của con cho Vương Hiểu Hân.
Vương Hiểu Hân làm bộ như chưa bao giờ tới đây, dịu dàng nghe bà nói, đôi khi đáp lại hai câu, không hề có vẻ lạnh lùng, không khiến Tạ Hồng Anh cảm thấy mình phiền hà.
Tạ Hồng Anh vuốt vuốt bàn tay được chau truốt của Vương Hiểu Hân thì hơi nhíu mày, sau đó cười vuốt bụng Vương Hiểu Hân:
- Bây giờ con là đại công thần của nhà họ Trần chúng ta, nhà ta ba đời đều là độc đinh. Trong bụng con bây giờ chính là bảo bối, phải để ý cẩn thận, đừng làm gì cả, có chuyện gì cứ để Gia Lạc làm là được rồi.
Mặt Vương Hiểu Hân đỏ bừng, từ chối một hồi rồi cũng thuận thế đồng ý.
Lúc này Tạ Hồng Anh càng cao hứng kéo cô nàng đến ban công nhỏ, liếc nhìn thảm cỏ bên dưới chung cư thì thấy tiếc mà chậc chậc:
- Con xem, thành phố này đúng là lãng phí! Đất tốt như vậy, trồng rau cỏ ăn thì không trồng. Không thể tin được. Hôm nào mẹ sẽ nuôi thêm mấy con gà, chờ lớn để bồi bổ cho con
Nụ cười của Vương Hiểu Hân cứng đờ, thử dò hỏi:
- Mẹ, sau này mẹ sẽ ở đây sao?
Tạ Hồng Anh cao hứng:
- Đương nhiên rồi, chẳng phải con đang mang thai sao? Gia Lạc là đàn ông, sao hiểu được cách chăm sóc con? Mẹ không yên tâm
Vương Hiểu Hân thầm thấy khó chịu nhưng cũng chẳng làm được gì, quay đầu nhìn Trần Gia Lạc cầu cứu thì lại thấy người vốn chưa từng hút thuốc lá lại đang ngồi nhà khói trên salon. Chắc là hai hôm nay mới bắt đầu hút
Vương Hiểu Hân chỉ đành nói chuyện tào lao với Tạ Hồng Anh, chưa được mấy câu thì lại thấy chuông cửa vang.
Vương Hiểu Hân đang mất kiên nhẫn thở phào một hơi, tranh thủ thời gian chạy ra cửa, Tạ Hồng Anh đứng sau bất mãn quát tháo:
- Làm gì thế? Chậm chút! Người có thai sao lại không chú ý như thế chứ!
Vương Hiểu Hân chỉ đành bước chậm lại nhưng vừa mở cửa thì đã đứng sững lại
Cũng không phải là Vương Hiểu Hân chưa từng được gặp qua trai đẹp, bạn học của cô nàng không thiếu người thanh tú nhưng cô nàng lại thấy đối phương quá non nớt, như trẻ con chưa trưởng thành. Sau này gặp Trần Gia Lạc thì đã mê đắm sự nho nhã của Trần Gia Lạc, không thể ngăn bản thân ngừng mê muội vì sự thanh nhã của anh.
Mà hai ngày trước, cô nàng lại càng bị Thẩm đại luật sư mặt mày phong lưu làm cho rung động, nhưng người đàn ông trước mặt này lại là một loại khác, hoàn toàn bất đồng.
Nếu nói Trần Gia Lạc như trúc, Thẩm đại luật sư như hoa hồng thì người đàn ông trước mặt này… chỉ e chỉ có từ trầm ổn như núi mới có thể hình dung.
Người đàn ông này ngũ quan sắc nét, mặt mày góc cạnh nhưng không quá sắc như điêu khắc, có lẽ dùng hai từ cường tráng để hình dung thì càng thêm xác thực. Vóc dáng anh cường tráng, khôi ngô đủ để tất cả phụ nữ phải mê muội, dáng người hoàn hảo trong tây trang sang trọng khiến cả người toát ra hơi thở nam tính dày đặc.
Người đàn ông như vậy, đương nhiên chẳng hề bất ngờ gì mà hấp dẫn ánh mắt tất cả phụ nữ, nhưng người lại toát ra hơi thở nghiêm túc khiến tất cả mọi người đều cảm thấy nghiêm nghị, chính khí.
Vương Hiểu Hân không tự giác đứng thẳng dậy, nhìn người đàn ông vô cùng quyến rũ này không chớp mắt, chẳng hiểu sao cảm thấy có hơi quen, đến khi lục lại toàn bộ trí nhớ thì không thể không chán nản tự nói với mình, quả nhiên mình sẽ không có khả năng quen biết được người đàn ông ưu tú như vậy, vì vậy, giọng nói có chút u oán:
- Anh… tìm ai?
Người đàn ông kia chỉ nhìn thoáng qua cô ta một cái rồi lại nhìn lướt ra sau lưng Vương Hiểu Hân, Vương Hiểu Hân quay đầu lại đã thấy Trần Gia Lạc đang hung dữ đứng ngay sau lưng mình.
Vương Hiểu Hân quay đầu lại, đột nhiên trợn tròn mắt, trí nhớ trở nên rõ ràng: Đúng rồi! Đây chẳng phải là gian phu của Thư Tâm sao?
Những bức ảnh chụp kia không phải do Vương Hiểu Hân tự chụp nên cũng không nhớ được nhiều như thế.
Hôm đó trong bệnh viện cô ta lại có chút lo lắng nên không dám nhìn mặt người đàn ông này, không ngờ lại là người xuất sắc như vậy!
Vương Hiểu Hân đột nhiên cảm thấy có chút ghen ghét, cô ta hao tâm tổn trí cố sức đoạt lấy Trần Gia Lạc, dùng bao nhiêu sức lực, tâm huyết mà vẫn chưa giành được đến tay thì Thư Tâm đã lại gặp gỡ được người đàn ông tốt như vậy, dựa vào cái gì? (Ăn ở đó con)
Vì sao cô ta luôn xui xẻo như vậy?
Vương Hiểu Hân nhìn về phía Boss với ánh mắt có thể nói là u oán.