10
Đầu óc tôi quay cuồng, chỉ có thể cảm nhận được Tống Dương gọi tôi như điên: "Chị dâu, chị dâu?"
Tôi cau mày, hất tay anh ra, ngồi dậy và phát hiện chúng tôi vẫn đang ở trong vườn tiểu khu.
May mắn là thời gian trôi qua không quá lâu.
"Chị dâu, chị ổn chứ?"
"Chị thấy không khỏe, phải về nhà trước." Tôi đứng dậy, thu dọn đồ đạc của Lục Dập để lại cho tôi, "Cảm ơn Tống Dương."
"Em đã gọi xe cấp cứu, nó sẽ đến ngay. Chị dâu, chị hãy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe trước rồi hãy về."
Tôi lắc đầu nhìn Lục Dập ở phía sau.
Anh đứng trong màn đêm, đôi môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt cô đơn.
"Không, chị muốn về nhà." Tôi nói.
Chúng ta hãy về nhà.
11
Căn phòng tối đen như mực.
Hoa Hoa ngẩng đầu nhìn ta, sau đó vùi đầu nhẹ nhàng thu mình vào trong góc chìm vào giấc ngủ.
"Từ Phong sẽ sớm bị xử tử." Tôi nhìn Lục Dập, "Khi hắn chết, em sẽ đi tìm anh."
Anh cười khổ: "Thanh Thanh, anh muốn em sống thật tốt, em còn có cha mẹ và bạn bè, họ cần em."
"Em biết, em có thể để lại cho bọn họ rất nhiều tiền." Tôi hít một hơi thật sâu, "Nếu không có sự xuất hiện của em, anh sẽ không bị Từ Phong nhắm tới, cũng sẽ không chết. Đây là em nợ anh."
"Anh không muốn em nhớ lại, là sợ em sẽ nghĩ như vậy. Thanh Thanh, hắn vẫn không biết chúng ta là người vạch trần hắn, chuyện này không liên quan gì đến em. Kể từ khi chúng ta chuyển đến sống cạnh hắn, mọi chuyện được định sẵn là sẽ xảy ra, không thể tránh khỏi."
Anh đưa tay kéo tôi vào lòng: "Việc này không liên quan gì đến em, người có tội là Từ Phong. Lòng tốt và sự ngay thẳng của em là điều thu hút anh."
"Công lý không có tội, lòng tốt là vô tội."
"Thanh Thanh, em còn nhớ ngày chúng ta quyết định cứu Hoa Hoa không? Em nói em chỉ muốn nó đến thế giới này ít nhất cũng có người từng yêu thương nó một lần."
"Anh sao lại không?"
"Anh không cha không mẹ, lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Anh chưa bao giờ hiểu được ý nghĩa cuộc đời mình. Trái tim anh đã tan nát thành từng mảnh cho đến khi em nhặt lại từng mảnh đó."
"Khi sắp chết, anh đã nghĩ đi nghĩ lại lời nói của em. Anh nghĩ, việc anh đến thế giới này cũng không phải là điều gì xấu. Ít nhất, anh được em yêu thương, với anh như vậy là đủ rồi."
Tôi im lặng cầm chiếc điện thoại cũ đã tắt nguồn: "Trong phần tin nhắn, anh chưa gõ xong câu cuối cùng, anh muốn nói gì?"
Anh ôm tôi chặt hơn: "Anh yêu em."
Tôi mỉm cười: "Em đoán được, nhưng em vẫn muốn nghe điều đó từ anh."
"Anh yêu em." Anh hơi cúi đầu, xoa má tôi, "Cho nên, anh mong em có thể sống thật tốt."
Tôi cẩn thận lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp và đeo vào tay: "Đẹp quá."
"Đây có phải là chiếc nhẫn đính hôn mà anh đã chuẩn bị cho em không?"
Anh cụp mắt xuống: "Ừ."
"Nếu anh ta không xuất hiện, em đã đồng ý lời cầu hôn của anh. Ngày đó sẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời em thay vì nhìn thấy thi thể của anh trong vũng máu."
"Thanh Thanh." Anh dùng bàn tay lạnh lẽo che mắt tôi, nhẹ nhàng hôn, "Em đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa được không?"
Những tiếc nuối, yêu thương, những lời chưa nói cuối cùng cũng được đốt cháy bằng một nụ hôn, hơi thở nóng bỏng lan tỏa khắp cơ thể.
Tính cách của Lục Dập luôn dịu dàng và kiềm chế.
Nhưng sau bốn năm không gặp, du͙© vọиɠ chiếm hữu mà anh từng cẩn thận giấu kín trong lòng, giờ đã trở thành sự điên cuồng không hề che giấu.
Tôi sao lại không?
Chúng tôi cảm nhận được sự hiện diện của nhau một cách sâu sắc, đồng thời tôi rất muốn níu kéo khoảnh khắc này.
Khi tôi đang kiệt sức thì điện thoại đột ngột reo lên.
Lục Dập liếc nhìn màn hình rồi đưa điện thoại cho tôi.
Tôi nhận điện thoại, giọng khàn khàn nói: "Alo."
"Chị, dạo này chị thế nào rồi?"
Tôi liếc nhìn Lục Dập ở phía sau: "Ừm... khá ổn."
"Ngày mai em sẽ tổ chức buổi hòa nhạc ở Bắc Viên. Em nhớ rằng chị hát rất hay, em có thể mời chị làm khách mời đặc biệt không?"
Đúng lúc tôi đang định từ chối thì nụ hôn của Lục Dập đã đặt lên gáy tôi: "Anh hình như chưa từng nghe sao nữ của mình hát."
"...Được." Tôi run rẩy đồng ý.
Tôi vừa cúp điện thoại, Lục Dập liền đi tới cắn nhẹ vào vành tai tôi:
"Thanh Thanh, hóa ra em thích người khác gọi em là chị, để anh gọi em như vậy nhé?"
Lúc này, lý trí của tôi đã bị đánh bại, không còn thời gian để trả lời.
Sau đấy anh ấy gọi tôi là chị suốt đêm.
Kéo dài, dịu dàng, khàn khàn, thì thầm.
Đủ mọi kiểu lọt vào tai tôi.
12
Ngày thứ ba sau khi Lục Dập trở lại.
Buổi tối, phòng thay đồ.
Tôi nhắm mắt lại để thợ trang điểm đánh phấn lên mặt.
Lục Dập ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của tôi.
Không ai có thể nhìn thấy anh ấy.
Trang điểm xong, tôi nóng lòng đuổi nhân viên ra ngoài, vòng tay qua cổ Lục Dập hỏi: "Trông em có đẹp không?"
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc mái của tôi, nói: "Đẹp lắm".
Tôi khá tự hào: "Một lúc nữa em sẽ hát trước hàng chục nghìn khán giả. Trước đây, em còn từng rất xấu hổ khi cầm micro ở KTV*".
*KTV: là từ viết tắt của Karaoke Television và được hiểu là tivi karaoke. Đây là một không gian có âm thanh và lời bài hát thì được hiển thị trên màn hình để người dùng có thể nhìn mà hát theo. Giống karaoke ở Việt Nam.
Anh mỉm cười: "Được, anh ở hàng ghế đầu xem em."
Trong phòng thay đồ đột nhiên xuất hiện một bóng đen, Hắc Vô Thường vòng tay qua vai Lục Dập, cười vui vẻ tham gia: "Ta cũng muốn xem."
Toàn thân tôi cứng đờ, sắc mặt tái nhợt.
Hắc Vô Thường nhún vai: "Không phải chứ, cô không hoan nghênh tôi vậy à?"
Lục Dập trừng mắt nhìn anh: "Tôi xem bạn gái của tôi được rồi, anh tham gia làm gì?"
"Anh nhìn bạn gái, còn tôi nhìn những minh tinh nữ khác."
Lúc này, có tiếng gõ cửa: "Cô Thanh Thanh, đã gần mười hai giờ, chuẩn bị sẵn sàng."
Tôi nhìn Lục Dập, nước mắt không kìm được mà lăn dài.
Anh ôm mặt tôi vào lòng, hôn nhẹ nhàng và miễn cưỡng: "Ngoan, sống thật tốt, anh đợi em."
Tôi đỏ hoe nhìn anh: "Được, anh phải đứng ở hàng đầu tiên để em luôn nhìn thấy. Anh phải đợi em quay lại."
"Haiz." Hắc Vô Thường thở dài một hơi, lấy ra chú mèo cam mập mạp ôm trong tay: "Mimi, một mình ta thật đáng thương."
Lục Dập quay đầu trừng mắt nhìn hắn: "Anh im lặng thì cũng không chết được đâu."
"Tôi đã chết rồi." Hắc Vô Thường vẻ mặt thờ ơ.
Tiếng gõ cửa lại vang lên: "Chị Thanh Thanh, chị có ở đó không? Sắp đến giờ chị ra rồi."
"Tới đây."
Tôi hôn lên khóe miệng Lục Dập: "Chờ em, anh nhất định phải đợi em."
"Được, anh sẽ đợi em."
Hắc Vô Thường ôm lấy con mèo, xen vào nói: "Yên tâm, tôi để anh ta đợi cô."
13
Gió đêm mùa hè hơi mát, một vài hạt mưa rơi xuống.
Sân khấu tập trung ánh đèn, hàng chục nghìn người ngồi trên khán đài vẫy lightstick.
"Đoán xem khách mời đặc biệt tối nay là ai nào?"
"Hãy chào đón cô Hà, người chống lừa đảo số một, Hà Thanh Thanh."
Trong tiếng reo hò, đèn sân khấu vụt tắt.
Tôi đứng giữa sân khấu nhìn Lục Dập ở hàng ghế đầu.
Bầu trời đầy sao, ánh đèn lộng lẫy và những que lightstick vẫy vẫy.
Lúc này, những thứ đó không sáng bằng đôi mắt anh.
Khúc dạo đầu của "Sunny Day" (晴天 - Jay Chou) vang lên.
"Câu chuyện về đóa hoa vàng nhỏ bé năm ấy. Đã cuốn đi theo làn gió từ lúc vừa chớm nở".
Quay ngược thời gian, quay lại lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.
Sáng sớm, trong lớp học, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt xanh xao của Lục Dập.
"Tên tôi là Lục Dập, Lục của đất liền, Dập của sáng chói."
Trên sân chơi trong khuôn viên trường, Lục Dập lau mồ hôi lấm tấm trên trán, mỉm cười cúi xuống hôn lên má tôi.
Khi Lục Dập vừa mặc đồng phục cảnh sát, má anh đã hơi ửng đỏ: "Thanh Thanh, từ nay về sau anh có thể bảo vệ em."
Tôi khẽ hát, ánh mắt xuyên qua màn mưa, dừng lại trên khuôn mặt của Lục Dập.
Cơ thể anh dần tan biến theo gió.
Những mảnh ánh sáng lơ lửng trước mặt hàng vạn người nhưng không ai nhìn thấy.
Tôi ôm chặt micro, giọng nghẹn ngào nức nở.
"Rất lâu trước kia, có một người yêu em đậm sâu. Nhưng ngờ đâu gió cứ thổi mãi, dần dần khoảng cách trôi xa. Thật chẳng dễ dàng gì mới đến ngày nói được lời yêu."
"Sẽ mất bao lâu để anh có thể ở bên cạnh em? Có lẽ anh sẽ tốt hơn khi trời trong xanh."
"Ngày xửa ngày xưa, có một người đã yêu em rất lâu, nhưng gió thổi bay đi khoảng cách. Cuối cùng, anh cũng có thể yêu em thêm một ngày nữa."
"Nhưng đến cuối câu chuyện, anh vẫn sẽ nói với em lời -"
Lục Dập khẽ mỉm cười, thân ảnh hoàn toàn biến mất trong gió.
Tôi hít một hơi, micro rơi xuống đất, phát ra âm thanh rít lên chói tai.