1.
Trong cửa hàng vàng mã, tôi nhìn chằm chằm vào những ngón tay đang lướt như bay của ông chủ, nghiêm túc nhắc nhở: "Ông chủ, làm chắc chắn nhé, nếu không mèo con sẽ không khỏe mạnh dễ bị bệnh."
"Đừng lo lắng, với tay nghề thủ công của tổ tiên tôi, mèo con nhất định không tệ."
Tôi gật đầu: "Lần này làm thêm cho tôi một vài con mèo vàng cam béo mập, bạn trai tôi thích nó."
"Được." Ông chủ chỉ vào chiếc hộp bên cạnh: "Thức ăn cho mèo vị gà tây, hàng mới nhập về, đồ ăn vặt con mèo nào cũng yêu thích, cô có muốn lấy thử không?"
"Lấy tất đi." Tôi vẫy tay, quay người lại và nghe điện thoại: "Alo, chị Lệ."
"Thanh Thanh, sao em lại tới phòng livestream của người khác mắng người. Chị đã nói bao nhiêu lần rồi, chú ý tố chất."
"Tên đạo sĩ thối đó lừa đảo, đáng bị mắng. Chị Lệ, chị đừng lo lắng, dù sao hình tượng của em cũng đã bị bóp méo từ lâu rồi, cứ để tự nhiên đi."
Tôi không nhịn được mà cúp điện thoại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào ông chủ đang làm mèo giấy.
Là một nữ minh tinh dựa vào nhan sắc để tạo dựng tên tuổi cho mình, sự nghiệp của tôi chưa bao giờ thành công.
Cho đến cách đây không lâu, tôi đã xuất hiện trên bản tin CCTV vì bị lừa hàng triệu USD, mức độ nổi tiếng đã tăng vọt chỉ sau một đêm.
Trong video, người dẫn chương trình CCTV giơ micro và nói: "Bây giờ chúng tôi mời người liên quan, cô Hà, kể về trải nghiệm bị lừa của cô ấy".
Cô Hà với quầng thâm quanh mắt, xấu hổ hắng giọng: "Tôi tìm được một thầy phép nói rằng ông ấy có thể triệu hồi linh hồn và cho phép tôi gặp lại người bạn đã khuất của mình. Lệ phí là ba triệu. Nhưng sau khi chuyển tiền, ông ấy biến mất."
"Bây giờ tôi rất hối hận."
Video này được đăng tải bởi kênh CCTV, các bình luận đều là "Hahaha".
"Mẹ kiếp, cô Hà? Đây không phải là Hà Thanh Thanh sao!"
"Cười để làm giàu. Khó trách chủ đề buổi livestream ngày hôm qua của cô ấy là tuyên truyền chống lừa đảo, cô ấy đã nói suốt ba tiếng đồng hồ."
"Người chống lừa đảo số một, cô Hà *icon cún cười*."
Có thể nói lúc tôi chăm chỉ luyện tập diễn xuất thì không ai quan tâm, đến lúc tôi bị lừa thì cả thế giới đều biết.
Sau khi bị lừa, tôi đã rút kinh nghiệm đau thương và dành hết thời gian rảnh rỗi của mình để đấu tranh cho việc chống lừa đảo, trở thành người chống lừa đảo số một.
Mới hôm qua, tôi vô tình đi ngang qua một phòng livestream giả thần giả quỷ.
Người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, đôi mắt được che bằng vải đen, sống mũi cao và đôi môi đỏ mọng lộ ra.
Phía sau anh ta tối như mực, chỉ có một cặp hình nhân nam nữ đứng hai bên, trông rất quái dị và đáng sợ.
Các bình luận phía dưới đều kính cẩn gọi anh ta là "Đạo sĩ".
Tôi nhìn thấy liền tức giận nên chủ động yêu cầu kết nối video, mạnh dạn mở micro: "Đạo sĩ, ngài có tin vào luật nhân quả không? Nếu gian dối sẽ bị quả báo."
Đạo sĩ áo đen nhướng mày: "Vậy cô có biết nói bậy cũng có thể dẫn đến xui xẻo không?"
Tôi chỉ muốn bóp cổ anh ta thì màn hình điện thoại của tôi bị che lại bởi một con mèo bò sữa* bất ngờ nhảy lên bàn.
*Mèo bò sữa: hay còn gọi là mèo Tuxedo, mèo nhị thể, mèo khoang đen trắng.
"Hoa Hoa, quay lại đây." Tôi gọi nó, vừa định đưa tay ôm nó thì nó quay người bỏ chạy.
Vì tôi kết nối video, phần bình luận trở nên sôi động hơn.
"Tránh đường tránh đường, Hà tướng quân đến đây để trấn áp những kẻ lừa đảo."
"Này mọi người, cuối cùng tôi cũng xem được cảnh chống lừa đảo rồi."
Có lẽ do lượng truy cập lớn mà tôi mang lại, đạo sĩ áo đen đột nhiên thái độ mềm mỏng hơn: "Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, ta có thể ban cho cô một điều ước."
Tôi không khỏi phàn nàn: "Ban cho tôi một điều ước? Bạn là đạo sĩ hay người đàn ông trong đài phun nước ước nguyện?
"Cả ngày giả vờ làm thần làm quỷ, lừa gạt người khác, thiếu đạo đức."
Lời này vừa nói ra, các bình luận càng trở nên sôi nổi hơn.
"Cho dù có bị lừa thì cũng đừng tùy tiện công kích người khác, nhất định phải kính sợ ma sợ thần."
"Lầu trên, những kẻ lừa đảo thích những người như bạn."
"Đạo huynh thật đẹp trai, ta tin anh ấy không phải là kẻ nói dối."
"Đằng ấy rất tin tưởng hắn, tại sao không mua 23.000 lá bùa trong giỏ hàng màu vàng của hắn? Đằng ấy có dám không?"
Càng ngày càng nhiều người đổ vào phòng livestream, đạo sĩ áo đen cau mày tắt livestream.
Buổi livestream chống lừa đảo này đã gây ra tranh cái lớn dưới sự chỉnh sửa của tài khoản marketing, và tên tôi lại chễm chệ trên trang chủ hotsearch.
Có người ủng hộ, có người chỉ trích, tóm lại là có nhiều ý kiến
khác nhau.
Nhưng những điều này không quan trọng với tôi trong kỳ nghỉ.
Điều quan trọng nhất là hôm nay tôi sẽ đốt mèo giấy cho bạn trai.
Tôi vỗ vỗ cái bao tải trong cốp xe: "Ông chủ, lần sau ông làm một con gấu trúc giấy đi, tôi nghĩ bạn trai tôi sẽ thích. Nhưng mấy loài động vật quý hiếm có được phép nuôi ở âm phủ không nhỉ?"
Ông chủ do dự hai giây: "Chắc là được. Tôi cũng chưa từng nghe nói ở âm phủ có luật bảo vệ động vật hiếm có."
"Được, vậy tháng sau tôi sẽ đến lấy, tôi đặt trước rồi đấy."
2
Sơn trang Vĩnh An, nghĩa trang lớn nhất ở thành phố Bắc Viên.
Tôi cẩn thận kéo một bao đựng mèo giấy, rồi lấy ra một con ngựa nhỏ đến ngồi trước mộ Lục Dập.
"Lục Dập, em đến thăm anh."
Vừa nói, tôi vừa lấy mèo giấy trong túi ra rồi châm lửa.
"Lần này em lấy được rất nhiều mèo cam mũm mĩm, chẳng phải anh thích nhất mèo mũm mĩm sao? Ngoài ra còn có mấy con chó: Shiba Inu, Husky.. tất cả đều rất đáng yêu. Lần sau em sẽ đốt một con gấu trúc con cho anh chơi, anh sẽ không cảm thấy buồn chán nữa."
"Không buồn chán, anh vô cùng bận rộn."
"Bận rộn thì tốt, tốt nhất là bận rộn nhiều hơn." Tôi vội vàng gật đầu, "Để anh bận đến mức không có thời gian tìm bạn gái mới."
Tôi chợt khựng lại: "Ai đang nói chuyện?"
Trong bầu trời đêm tĩnh lặng, một cơn gió mạnh đột nhiên nổi lên, tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Thân hình cao gầy của Lục Dập đột ngột xuất hiện trước mặt tôi.
Vẻ mặt anh tái mét, nói: "Hà Thanh Thanh, đủ rồi, đừng đốt thêm nữa. Anh đã mở chuỗi cửa hàng cà phê mèo dưới âm phủ, thậm chí còn mở thêm cả một chuỗi chi nhánh rồi."
Miệng tôi há hốc thành hình chữ O lớn: "Hả?"
Anh thở dài, thản nhiên vẫy bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của mình, ngọn lửa đang cháy đã tắt.
"Thật đấy, anh xin em đừng đốt mèo con nữa. Anh gần như căng cơ thắt lưng vì xúc phân mỗi ngày."
Tôi thận trọng nói: "Vậy... anh cũng không muốn gấu trúc à?"
Lục Dập há miệng, duỗi ngón trỏ ra: "Chỉ một con thôi."
"Hổ, sư tử, báo tuyết, thỏ..."
Anh bất lực nói: "Em muốn anh mở sở thú dưới âm phủ à?"
Tôi suy nghĩ một lúc: "Em có thể tính tiền vé được không?"
Anh ấy lắc đầu: "Không thể."
"Quên đi."
Lục Dập cười ngốc: "Hà Thanh Thanh, chúng ta đã bốn năm không gặp, em chỉ muốn nói với anh những lời này?"
Tôi cúi đầu bỏ con mèo giấy vào bao, nháy mắt với anh.
"Anh thực sự trông giống anh ấy."
"Hử?"
Tôi đưa tay ra và chạm vào ngón tay anh ấy.
Lập tức, ba ngón tay thon dài trắng nõn rơi xuống đất, giống như đồ chơi trẻ con chưa lắp ráp lộc cộc rơi xuống.
Lục Dập sửng sốt, cúi người nhặt ngón tay lên, chậm rãi đặt về vị trí ban đầu: "Em không sợ sao?"
"Chắc là mình sốt cao mê man rồi." Tôi cẩn thận sờ trán, vừa lẩm bẩm vừa kéo bao tải đi: "Mình thật đa cảm, bất kỳ giấc mơ nào mình có đều có thể nhớ 100%. Đã bốn năm rồi, thậm chí mình còn nhớ rõ ba nốt ruồi trên cánh tay anh ấy."
"Hà Thanh Thanh!" Lục Dập không ngừng đuổi theo, "Cuối cùng anh cũng đến được chỗ em, em cứ thế bỏ lại anh mà đi sao?"
Tôi nắm chặt bao tải trong tay, nói: "Xin lỗi, em không thể ở bên anh quá lâu."
"Tại sao?"
"Trong giấc mơ, mỗi lần em ở cùng anh thật lâu, khi tỉnh lại em sẽ cảm thấy khó chịu đến không thở được."
Lục Dập cúi đầu, nhìn chằm chằm ta ba giây, duỗi tay ôm ta vào lòng, dịu dàng nói: "Đồ ngốc, em không phải đang nằm mơ."
"Em còn chưa ngủ, làm sao có thể nằm mơ?"
Xuyên qua lớp vải mỏng, nhiệt độ lạnh lẽo của cơ thể liên tục ập đến.
Cảm giác chạm vào da rất tinh tế và chân thực.
"Lục Dập?" Tim tôi đập thình thịch, "Thật là anh? Anh về rồi?"
Lục Dập sờ đầu tôi: "Ừ, anh về rồi."
"Cô gái, trời tối rồi, ở một mình không an toàn, nhanh về nhà đi."
Tôi nhìn chú bảo vệ cách đó không xa, nắm lấy tay Lục Dập chỉ cho chú ấy: "Chú, cháu không ở một mình."
Vẻ mặt của chú bảo vệ thay đổi: "Cháu không một mình, chẳng lẽ là dắt chó theo?"
Tôi không hài lòng nói: "Chú ơi, sao chú lại chửi người ta thế?"
"Cô gái, nửa đêm đừng dọa ta, ta lớn tuổi rồi. Nếu ta thật sự sợ hãi đến phát điên, ta sẽ tống tiền cô đấy. Đi nhanh đi."
Lục Dập siết chặt tay tôi: "Chú ấy không nhìn thấy anh."
"Tại sao? Anh chưa trở lại."
Anh nhún vai: "Anh chỉ vừa mới trở lại, còn chưa sống lại. Đương nhiên, chỉ có em mới có thể nhìn thấy anh."
Chú bảo vệ cầm đèn pin đứng cách đó ba mét: "Ôi trời, sao cô lại nói chuyện một mình vậy? Bà cô ơi, cô đừng dọa tôi nữa được không?"
"Nếu cô không đi, tôi sẽ gọi bệnh viện tâm thần."
Tôi kéo Lục Dập đi vì sợ chú bảo vệ bị đau tim.