Như Châu Như Ngọc

Chương 36

“Bệ hạ, Tư Mã đại nhân, Lý đại nhân cầu kiến.” Hà Minh khom người đi vào thư phòng, thấy Hoàng thượng đang cúi đầu phê duyệt tấu chương, hắn liền cúi đầu không dám nhìn nữa.

“Không gặp.” Tấn Ưởng cũng không ngẩng đầu lên nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.

Tư Mã Ký đã bị tuyên án thì không thể lật ngược trở lại.”

Hà Minh hành lễ lui ra, ra đại môn Tử Thần điện, chắp tay thi lễ nói với hai vị đại nhân: “Hai vị đại nhân, lúc này Hoàng thượng không có thời gian rỗi tiếp hai vị, xin hai vị hãy quay trở về cho.”

Trong lòng Tư Mã Hồng vô cùng đau khổ, đối mặt với thái giám trước kia chưa bao giờ coi trọng, giờ lại phải khách khí cúi đầu: “Cựu thần có điều quan trọng cần bẩm báo, xin Hà công công vất vả thông truyền thêm một lần.”

“Tư Mã đại nhân, tiểu nhân không phải không muốn truyền lời, chỉ là lúc này Hoàng thượng đang xử lý chuyện quan trọng, bây giờ không có thời gian tiếp kiến hai vị đại nhân.” Tuy rằng Hà Minh vừa tới hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, nhưng hắn tự ngẫm thấy mình đã hiểu đôi phần tính cách của tiểu Hoàng đế, lúc này bệ hạ nhất định không muốn thấy hai người này.

“Nếu như thế, ngày mai cựu thần trở lại.” Tư Mã Hồng quay về phía điện chắp tay thi lễ, xoay người chậm rãi đi ra ngoài, nhìn bóng lưng còng vì tuổi già sức yếu trông rất đáng thương.

Hà Minh lên tiếng tiễn: “Đại nhân đi thong thả”, sau đó đứng lặng một bên làm như không hay biết gì nữa.

Lý Quang Cát nhìn bóng lưng Tư Mã Hồng, lại quay sang nhìn cửa điện Tử Thần mở rộng, cũng chắp tay thi lễ, xoay người rời đi.

Hà Minh khẽ liếc mắt nhìn Lý Quang Cát, sau đó lại cúi đầu, vẻ mặt không thay đổi.

Bên trong Tử Thần điện, Tấn Ưởng ném tấu chương đang cầm trong tay qua một bên, nở nụ cười nhạt.

Tư Mã Hồng đứng ở bên ngoài tử thần điện

tự xưng là “Cựu thần”, chẳng phải muốn lấy thân phận cựu thần tam triều để nhận lấy đồng tình sao? Hay đang muốn nhắc nhở thân phận Hoàng đế trẻ tuổi của hắn có được bao nhiêu hiển quý?

Nếu thân phận hiển quý mà được phép tùy ý làm bậy, như vậy các bậc quân vương trong thiên hạ này phải chăng được phép tùy ý đánh đấm gϊếŧ người, sau đó biến thành súc vật trong mắt con dân?

Hắn tức giận uống một ngụm trà, đè nén cơn tức đang bốc cháy trong bụng.

Tấn Ưởng nhìn trên công văn do Hình bộ trình lên, bên dưới viết một chữ “nhưng”.

Ánh mắt dừng lại ở cái tên “Tư Mã Ký” trong chốc lát, hắn chậm rãi khép công văn lại, mặt trắng như sương.

Hiện tại chỉ chém đầu một tội phạm gây vụ án phóng ngựa hại hai mạng người như Tư Mã Ký mà hắn đã bị nhiều lực cản từ tứ phía, chẳng biết bây giờ đang có bao nhiêu người phải chịu oan khuất bởi thế lực và lợi ích của các thế gia mà không được giải oan?

Trong cuộc cạnh tranh giữa các thế gia với nhau, danh môn vọng tộc ở các nơi chính là hoàng đế ở mảnh đất ấy, áp đảo quan viên địa phương do triều đình phái tới.

Tấn Ưởng nhớ tới lời Cố Như Cửu nói với hắn, nàng nói, thiên hạ này chung quy nằm trong tay của hắn.

“Đây là thiên hạ của trẫm.

.”

Lễ tang của Trần thị được cử hành rất long trọng, có người nói một thi hai mệnh chính là điềm xấu, bảo Cố gia nên mời cao nhân lập tràng pháp sau đó mới đem đi chôn cất.

Cố Trường Linh đứng trên bục trưởng gia, thẳng thắn từ chối: “Trần thị chính là con dâu trưởng Cố gia, lúc sinh thời nàng dịu dàng thục đức, nay bất hạnh mất sớm, Cố gia chúng ta cũng không sợ nàng sẽ phá hủy phần mộ tổ tiên của Cố gia.”

Tuy rất nhiều người đồng tình với cảnh bi thương của Trần thị, nhưng bất kỳ ai cũng coi trọng phong thuỷ phần mộ tổ tiên, nhìn thấy Cố gia hoàn toàn không đếm xỉa đến điều kiêng kỵ này, cứ dựa theo quy chế cao nhất của thế tử phi Hầu phủ hạ táng cho Trần thị, đã cảm khái Cố gia trọng tình nghĩa, lại cảm thấy Cố gia làm như vậy là không sáng suốt.

Không phải người Cố gia không biết người bên ngoài đồn thổi điều gì, thế nhưng đối với bọn họ mà nói, nếu nói đứa bé chưa được sinh ra sẽ mang

sát khí rất nặng, đàn bà chết một thi hai mệnh không nên chôn cất ở trong phần mộ tổ tiên là những thuyết pháp như có như không, không thể sánh bằng phần tình cảm thân thiết trong suốt khoảng thời gian chung sống từ khi Trần thị gả vào Cố gia.

Nếu thật vì những quy củ như có như không này mà để Trần thị phải chịu uất ức hạ táng, vậy Cố gia bọn họ chẳng khác nào cầm thú?

Cố Như Cửu xách theo hộp đựng thức ăn, gõ cửa phòng Cố Chi Vũ, đứng chờ một hồi lâu vẫn không thấy trong phòng có động tĩnh gì, nàng cất giọng gọi: “Đại ca, muội là Cửu Cửu đây.”

Phòng trong vẫn yên tĩnh, nhưng một lát sau đã vang lên thanh âm của Cố Chi Vũ: “Muội vào đi.”

Đẩy cửa phòng ra, Cố Như Cửu thấy cửa sổ trong phòng đóng chặt, Đại ca ngồi ở phòng trong mờ tối như một pho tượng mất đi linh hồn.

Nàng cắn m.ôi dưới, đem hộp đựng thức ăn bỏ lên trên bàn, xoay người mở cửa sổ ra, để cho tia sáng bên ngoài soi vào phòng.

Cố Chi Vũ kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn cửa sổ, chớp chớp ánh mắt chua xót: “Cửu Cửu, huynh không đói bụng, đem hộp đựng thức ăn đi xuống đi.”

“Đây là muội tự tay làm cơm nước cho đại ca, đại ca phải nếm thử mới được.” Cố Như Cửu khẽ cuộn ống tay áo lên, đưa cánh tay trắng nõn non mịn lên trước mặt Cố Chi Vũ: “Coi như đau lòng cho muội đi, được không?”

Cố Chi Vũ nhìn thấy trên mu bàn tay của muội muội nổi lên vài mọng nước, hình như là bị dầu văng phải.

Muội muội trước nay luôn được mọi người trong nhà thương yêu nâng niu, chưa từng làm những việc này, Cố Chi Vũ đau lòng, cổ họng chua xót, ngẩng đầu cẩn thận nhìn khuôn mặt muội muội, chậm rãi gật đầu.

Thấy Cố Chi Vũ gật đầu, Cố Như Cửu thở phào nhẹ nhõm, bỏ tay áo xuống, lấy một chén cơm, hai dĩa rau và một chén canh từ trong hộp đựng thức ăn ra.

Bởi vì Cố Chi Vũ nhịn đói hai ngày liên tiếp, Cố Như Cửu lo dạ dày của đại ca suy nhược nên nấu cơm rất mềm, đồ ăn và canh cũng làm thật nhạt, có lợi cho tiêu hóa.

Cố Chi Vũ thấy thức ăn trên bàn đều tránh làm món mặn, muội muội cũng mặc bộ đồ trắng đơn giản, ngay cả đồ trang sức trâm cài cũg không mang, chỉ dùng hai cây trâm bạc cố định búi tóc, vừa đau lòng lại vừa thấy ấm áp vùi đầu ăn những món cơm canh không tính là ngon miệng này.

Dương thị đi tới bên ngoài cửa viện trưởng tử thì vừa vặn nhìn thấy con gái xách hộp đựng thức ăn đi ra, nàng bước nhanh về phía trước hỏi; “Cửu Cửu, con mang thức ăn cho đại ca đấy ư?”

Cố Như Cửu miễn cưỡng cười, gật đầu.

Đưa tay khẽ gỡ nắp đậy hộp thức ăn ra, Dương thị nhìn mấy dĩa thức ăn đã trống không bên trong, viền mắt hơi đỏ lên: “Nó nguyện ý ăn là tốt rồi.” Bà hơi xoay người liếc nhìn tỳ nữ đang cầm hộp đựng thức ăn đi theo mình, hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén nỗi nghẹn ngào đang dâng lên trong lòng.” Đem hộp đựng thức ăn này trở về đi, Đại công tử đã dùng cơm canh.”

Ngay khi bà chuẩn bị đem hộp đựng thức ăn đi về thì bà nhìn thấy những vết ửng đỏ trên mu bàn tay con gái và cả những mọng nước do bị phỏng, ngón tay khẽ run, một lát mới nói: “Đứa bé ngoan, khổ cực cho con rồi.”

Cố Như Cửu cười khổ, chỉ chút chuyện như vậy, nào tính là khổ cực gì, từ nhỏ đến lớn, mọi chuyện đều được các ca ca tỷ tỷ nâng niu yêu thương hết mực, hiện tại ca ca rơi vào hoàn cảnh mất vợ mất con, lẽ nào nàng cứ trơ mắt đứng nhìn như vậy sao?

Họ yêu thương nàng, lẽ nào nàng lại không đau lòng bọn họ sao?

Đêm hôm đó, Cố Như Cửu vẫn đưa cơm cho Cố Chi Vũ, Cố Chi Vũ ăn hơn phân nửa.

Giữa trưa ngày hôm sau, khi người Cố gia dùng cơm thì Cố Chi Vũ cũng bước ra bàn ăn cùng, tuy rằng tinh thần vẫn còn u uất đau khổ, nhưng may mà đã chịu dùng cơm.

Nỗi lo lắng trong lòng của Dương thị và Cố Trường Linh cũng vơi đi.

Nửa tháng sau, kết quả xử quyết Tư Mã Ký chính thức được công bố, do hành vi gây ra hậu quả nghiêm trọng, dẫn đến cái chết của hai mạng người, quyết định xử trảm vào cuối mùa thu.

Thái thái chi thứ ba Tư Mã gia nghe tin Tư Mã Ký bị xử chém liền hôn mê bất tỉnh.

Tư Mã Bằng và Tư Mã Dược dắt tay nhau đi đến Cố gia bái

phỏng, không ngờ Cố Trường Linh lại cáo ốm không tiếp khách.

Cố gia cùng mấy vãn bối khác cũng không lộ diện, hai cha con họ buộc lòng phải quay về cầu cứu chi thứ hai.

Tôn thị chi thứ hai Tư Mã gia nghe thấy người chi thứ ba đến, liền lạnh lùng cười mỉa: “Nhà bọn họ chẳng phải có một nữ nhi tốt đang muốn đưa vào cung làm hoàng hậu đó sao, cớ gì lại đến cầu người khác?”

Trượng phu của bà là Tư Mã Bác nghe vậy, thở dài nói: “Tốt xấu gì cũng là Tam thúc đích thân đến đây, dù thế nào cũng phải ra gặp mặt.”

Tôn thị cũng phát giác ra lời nói chua ngoa vừa rồi của mình, vì vậy nhẹ giọng nói: “Ta chỉ lo ông bị liên lụy, nên hơi nóng nảy một chút.”

“Hai ta là phu thê nhiều năm, ta hiểu tâm ý của bà.” Tư Mã Bác và Tôn thị làm phu thê nhiều năm, cảm tình sâu sắc.

Kể từ sau chuyện con gái chết non hồi hai năm trước, ông luôn lo vợ cả thương tâm quá độ mà tổn hại sức khỏe, càng lo lắng chăm sóc bà nhiều hơn: “Chi thứ ba đã đến rồi thì để ta ra gặp một chút, bà cứ ở trong này không cần theo.”

Tôn thị gật đầu, đứng dậy chỉnh lại vạt áo giúp Tư Mã Bác, sau đó mới để ông đi ra ngoài.

Sau khi Tư Mã Bác rời đi, nụ cười trên mặt bà cũng tắt lịm.

Bà biết tại sao chi thứ ba lại đến nhờ chi thứ hai bọn họ giúp đỡ, chẳng phải mẹ đẻ của Hoàng đế chính là tỷ tỷ ruột thịt của phu quân bà sao?

Thế nhưng cha mẹ của hai tỷ đệ họ đã mất sớm, thuở thiếu thời đều nương nhờ lão gia tử và lão thái thái dòng chính nuôi dưỡng.

Chi thứ hai đã phải sống những ngày tháng như vậy, thế nhưng người của chi thứ ba lại chẳng đoái hoài gì đến, luôn tỏ ra là người sống an nhàn tự tại, giờ gặp chuyện không may, ngược lại còn nhớ đến chi thứ hai của bọn họ, thật là buồn cười.

“Thúc phụ.” Tư Mã Bác bước vào sảnh chính, chắp tay thi lễ với Tư Mã Bằng: “Cháu đến chậm, xin thúc phụ thứ lỗi.”

Tư Mã Bằng thở dài, luôn miệng nói không sao, đợi sau khi Tư Mã Bác ngồi xuống mới lên tiếng: “Hiền chất, hôm nay ta đến, chính là vì chuyện của Kỳ nhi.”

Tư Mã Bác trầm mặc một lát sau nói: “Thúc phụ, hôm nay cháu chẳng giữ chức vụ gì quan trọng ở triều đình, chỉ sợ có lòng mà không có sức.” Huống chi bản án đã được công bố ra, làm sao có thể nói thay là thay được? Lời này tuy Tư Mã Bác không có nói ra, cũng không có ý định nói với người của chi thứ ba.

“Chi thứ ba chỉ có một đứa cháu này để nối hương hỏa, ta không cầu nhiều, chỉ mong có thể lưu lại cái mạng cho hắn.” Mã Bằng dừng lại một chút: “Dẫu sao ngươi cũng có vài phần tình nghĩa hương khói cùng Bệ hạ, nếu ngươi đi cầu, có lẽ Bệ hạ sẽ nể mặt ngươi vài phần.” Ngay cả hắn cũng thấy những lời này có mang ý ép buộc, cho nên lúc nói, vẻ mặt rất mất tự nhiên.

Nghe nói như thế, Tư Mã Bác cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Đừng nói Bệ hạ đã thành con thừa tự của tiên đế, mà từ lâu đã không có chút quan hệ nào đến người chi thứ hai Tư Mã gia họ nữa.

Mặc dù Hoàng thượng nguyện ý nhận hắn là cậu, nhưng hắn cũng không chai mặt đến mức đi cầu cận.

Năm đó tỷ tỷ bị bệnh chết, hắn nương nhờ thế lực dòng chính mới miễn cưỡng đứng vững được ở đất kinh thành này.

Vì vinh quang quyền thế nhà mình, hắn còn nhẫn tâm bỏ mặc đứa cháu ngoại trong Thành vương phủ.

Không ngờ được rằng, đứa bé trước đây bị mọi người ruồng bỏ lại được Thái hậu nhìn trúng, trong một đêm từ cha không đau mẹ không thương biến thành Hoàng đế.

Khi hắn biết được tin Tấn Ưởng được Thái hậu chọn làm người kế vị, hắn đã khϊếp sợ hơn bất cứ ai khác, cũng hối hận hơn bất kỳ ai.

Hối hận trước đây đã không chăm sóc tốt cho đứa bé này, sợ sau khi nó nắm quyền sẽ quay lại trả thù người cậu vô tình vô nghĩa này.

Cho nên hiện tại hắn hận không thể tránh xa Hoàng đế này một chút, làm sao còn dám đưa đầu lên gặp mặt? Người bên chi thứ ba còn bảo hắn dùng cái thân phận cậu đi đến đó cầu tình, thật lòng hắn không muốn.

“Thúc phụ, từ khi bệ hạ ra đời đến lớn còn chưa từng trông thấy mặt mũi ta lần nào.

Những năm gần đây ta cũng không chăm non tốt đến người, ở đâu ra phân tình cảm đáng để nói đến.” Tư Mã Bác cười khổ nói: “Việc này ta thực sự giúp không được gì, xin thúc phụ thông cảm.”

“Lẽ nào ngươi đứng trơ mắt nhìn đứa cháu của mình mất mạng sao?” Tư Mã Dược không nhịn được nữa, lớn tiếng quát.

“Người trong nhà với nhau mà ngươi còn không giúp, sau nào đừng nói cái gì là huynh đệ với nhau, ta không có huynh đệ như vậy!”

“Câm miệng!” Tư Mã Bằng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát, nhi tử của mình, quay đầu nói với Tư Mã Bác: “Hiền chất, đệ đệ của ngươi không hiểu chuyện, ta.

.”

“Thúc phụ không cần như vậy, việc này ta quả thực giúp không được gì, xin đường đệ mời cao minh khác!” Nói xong, cũng không quan tâm sắc mặt Tư Mã Dược thế nào, phẩy tay áo bỏ đi.

Chi thứ hai và chi thứ ba vốn đã có hiềm khích với nhau, hiện tại Tư Mã Bác thấy thái độ của Tư Mã Dược như vậy, làm sao không tức giận cho được?

Mắt thấy đứa cháu chi thứ hai bị con trai mình làm cho nổi giận bỏ đi, một hồi lâu sau Tư Mã Bằng mới thở dài một hơi nói với Tư Mã Dược: “Ta tuổi tác đã cao, đã không giúp được ngươi mấy năm, tính tình này của ngươi không như không sửa lại, đợi ta qua đời rồi, ngươi làm thế nào chèo chống một gia đình?”

Tư Mã Dược không cam lòng nói: “Thế nhưng người của chi thứ hai rõ ràng có ý vứt bỏ, chẳng thèm đếm xỉa gì đến người của chi thứ ba chúng ta.”

“Ngươi muốn để cho người khác tôn trọng, đầu tiên phải để người khác cảm thấy mình tôn trọng trước:.”Tư Mã Bằng thất vọng nhìn con trai: “Sớm muộn gì ngươi sẽ hiểu đạo lý này.”

Thấy phụ thân như vậy, mặc dù trong lòng Tư Mã Dược vẫn không cam lòng nhưng cũng không dám cãi lại.

Hai cha con họ về đến nhà, nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Tư Mã Hương và Tam thái thái, đồng loạt trầm mặc xuống.

“Chi thứ hai.

Chi thứ hai không đồng ý sao?” Tam thái thái lắp bắp nói: “Có phải nguyên nhân là vì lúc trước ta có lỗi với Tôn thị? Vậy thì ta đi đến đó nhận lỗi với bà ta.

Chỉ cần chi thứ hai nguyện ý cứu Ký nhi, cho dù phải bắt ta dập đầu tạ tội đều được!” Nói xong, bà muốn lao ra ngoài, nhưng bị Tư Mã Hương kéo lại.

“Mẫu thân, mẫu thân người đừng như vậy.” Tư Mã Hương kéo tay áo bà: “Cho dù mẫu thân có đi đến đó, người nhà Nhị thúc cũng sẽ không đồng ý đâu.”

“Ngươi buông ra.” Tam thái thái không giật được tay áo của mình ra, dưới tình thế cấp bách, bà quay lại táng cho Tư Mã Hương một bạt tai.

“Bốp!” Tiếng vang thánh thót vọng khắp căn nhà yên tĩnh, Tư Mã Bằng cau mày nói: “Sao tự nhiên bà đánh Hương nha đầu làm gì?”

Tư Mã Hương sờ sờ gương mặt nóng rát của mình, miễn cưỡng cười nói: “Tổ phụ, mẫu thân là quá sốt ruột mà thôi, chứ chẳng phải cố ý.”

“Ta.

.” Tam thái thái nhìn con gái, hơi sửng sốt một chút, lấy khăn tay che mặt khóc nấc lên.

Tư Mã Hương nhìn mẫu thân khóc nức nở, lại quay sang nhìn vẻ mặt phụ thân mờ mịt như chết lặng, khẽ cười khổ, trong lòng mệt mỏi rã rời, thậm chí có ý muốn chạy trốn khỏi cái nhà này.

Hơn nửa tháng sau, đến ngày sinh nhật của Thái hậu, Thái hậu truyền ý chỉ mời các nữ quyến thế gia đến biệt cung Thái Hòa chơi đùa.

Cố Như Cửu là tam phẩm huyện chủ, đương nhiên cũng có mặt trong buổi yến tiệc này.

Mấy ngày nay, cũng vì chuyện Đại tẩu mất, trên người nàng hầu như không có bất cứ trang sức có màu sắc nào, đồ trang sức và trâm cài cũng rất ít dùng.

Hôm nay là sinh nhật của Thái hậu, nàng tất nhiên không thể ăn mặc xuềnh xoàng giống như ngày thường đến biệt cung Thái Hòa được.

Bọn nha hoàn đã chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết, Cố Như Cửu mới chọn bộ váy dài chiết eo thêu hoa để mặc.

Nàng bày vài cái hộp ra trước mặt, bên trong mỗi hộp đều là trâm cài tinh xảo được các thợ tinh ho,àn khéo tay nhất làm thành.

Sau đó ngắm nhìn mình trong gương, lựa chiếc trâm cài hạnh hoa kia cài lên mái tóc.

Thu La chỉnh lại búi tóc cho Cố Như Cửu, sau khi cài trâm lên búi tóc mới phát hiện mặt của tiểu thư tựa hồ gầy đi rất nhiều, vốn dĩ gương mặt tròn múp ngây thơ, giờ đã thon gọn hơn.

Từ lúc Đại thiếu nãi nãi gặp chuyện không may, người trong nhà đều gầy đi không ít, tiểu thư lại còn lo chăm sóc cho Cố đại công tử, mấy ngày nay cũng không nghỉ ngơi tốt, thảo nào gầy đi nhiều như vậy.

“Tiểu thư, như vậy được chưa?” Sau khi làm xong búi tóc, Thu La nhỏ giọng hỏi.

“Như vậy là tốt rồi.” Cố Như Cửu cố gượng cười, đứng lên nói: “Đi thôi.”

Biệt cung Thái Hòa được xây dựng ở Kinh Giao, ra khỏi thành đi tiếp thêm hơn nửa canh giờ xe ngựa là đến nơi.

Cố Như Cửu ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa, nhìn biệt cung Thái Hòa càng lúc càng gần, khóe miệng cong lên nụ cười giễu cợt.

Tư Mã gia muốn đưa cô nương tiến cung làm hoàng hậu, cũng phải nhìn xem người khác có nguyện ý lấy hay không.

Hôm nay là sinh nhật của Thái hậu, tuy rằng Thái hậu bảo xóa bỏ lễ tôn ti, cũng không huy động nhân lực, thế nhưng Hoàng đế cũng có mặt trong buổi yến tiệc này cùng Thái hậu, sau đó còn dâng lên quà mừng được chuẩn bị dày công.

Món quà Hoàng đế tặng cho Thái hậu tuy không hiếm lạ, nhưng lại mang theo nhiều tình cảm, chính là bức tranh chữ Phúc Thọ do chính tay Hoàng đế viết.

Tuy rằng Tấn Ưởng gần mười sáu tuổi, thế nhưng tranh chữ viết rất khéo lại vô cùng có khí khái.

Sau khi Thái hậu mở tranh chữ ra, đã nhận được không ít lời tán thưởng của người xung quanh.

Có người mẹ nào không vui khi con mình được người khác khen tặng chứ, Thái hậu cũng không ngoại lệ.

Khi mọi người dâng quà tặng lên, nụ cười trên mặt bà vẫn chưa từng vơi bớt.

“Tư Mã thị cô nương hiến tặng bức huyền nữ chúc thọ đồ!”

Nghe thấy thanh âm của thái giám, Thái hậu nhìn sang nữ tử đứng ở đầu hàng bên dưới.

Là cô nương tuổi chừng mười lăm, dáng điệu uyển chuyển, mày như viễn sơn, mắt sáng long lanh, ngay cả bà mấy năm nay đã trông thấy không ít nữ tử xinh đẹp cũng phải tán dương vẻ đẹp của cô gái này.

“Thần nữ Tư Mã thị chúc mừng sinh nhật Thái hậu, cầu chúc Thái hậu tuổi thọ kéo dài, luôn vui vẻ mạnh khỏe.” Tư Mã Hương bước lên phía trước một bước, dịu dàng cúi đầu với Thái hậu, dáng vẻ ngoan ngoãn không tìm ra nửa điểm sai sót.

Thái hậu khẽ gật đầu: “Làm phiền tư Mã cô nương.” Nói xong, lại giơ tay lên một cái, ý bảo đối phương có thể lui xuống.

Tư Mã Hương gập gối quỳ xuống, im lặng lui sang một bên, mặc dù chỉ là một động tác như thế nhưng nàng làm hoàn mỹ đến không tỳ vết.

Chu Thái hậu quay đầu nhìn Tấn Ưởng, lại thấy hắn hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt xinh đẹp của Tư Mã Hương, ánh mắt chẳng biết đang thất lạc ở tận nơi nào.

Nhìn theo ánh mắt của hắn, bà liền nhìn thấy Cố Như Cửu đứng dưới tàng cây.

Kể từ lúc Cố gia gặp chuyện không may, Chu Thái hậu cũng chưa từng gọi Cố Như Cửu tiến cung gặp mặt, thật không ngờ mới qua một tháng, Cửu Cửu lại gầy đi nhiều như vậy.

Bà biết Cửu Cửu có tình cảm sâu đậm với hai vị tẩu tẩu của mình, nhưng bà chưa từng ngờ được rằng Cửu Cửu lại đau lòng khổ sở đến mức này.

Cố Như Cửu vừa xuất hiện, Tấn Ưởng chỉ thấy mỗi mình nàng.

Thấy trâm cài trên mái tóc nàng là cây trâm mình tặng, hắn vô cùng vui sướиɠ trong lòng.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của nàng, lòng hắn lại dâng lên nỗi chua xót khó chịu.

Người Cố gia đang làm gì thế này, không ai lo lắng chăm sóc cho sư muội sao? Thời gian mới trôi qua một tháng, sao sư muội lại gầy đi nhiều như vậy?

Những nữ quyến và quan viên có thể tới biệt cung Thái Hòa lần này đều là những đại thế gia hoặc phu nhân quan nhị phẩm trở lên ở trong kinh thành.

Nhưng mặc dù như thế, Thái hậu cũng thu được rất nhiều quà mừng, nhiều đến mức ngay cả tên quà mừng là gì bà cũng không còn kiên nhẫn để nghe nữa.

” Huyện chủ Trường Nhan làm một bức tiên ông tặng đào dâng lên Thái hậu.”

“Thần nữ Cố thị chúc mừng sinh nhật Thái hậu, cầu chúc Thái hậu phúc như Đông Hải, thọ tỉ nam sơn.”

“Tốt tốt tốt” Thái hậu nói liên tục ba chữ tốt, sai thái giám đem bức tranh trình lên, tự tay mở bức họa được cuộn tròn ra, sau đó nói: “Bức tranh rất đẹp, chữ cũng rất tốt, khi về ai gia sẽ sai bọn họ treo ở trong phòng của ai gia.”

Cố Như Cửu nghe vậy ngẩng đầu cười cười với Thái hậu, khom người đang định lui về phía sau.

“Mẫu hậu thích như vậy, chẳng biết có thể để nhi tử xem một chút không?” Tấn Ưởng từ đầu đến giờ vẫn im lặng chưa lên tiếng, bỗng mở miệng nói một câu: “Có thể nghĩ đến tiên ông tặng đào, Trường Nhan huyện chủ quả nhiên suy nghĩ thấu đáo.”

Cố Như Cửu nghe thấy Tấn Ưởng lên tiếng khích lệ mình như vậy, cũng quỳ gối hành lễ với hắn.

Tư Mã Hương ngẩng đầu nhìn lại, chợt cảm thấy bản tính trẻ con trên người Cố Như Cửu dường như phai mờ đi không ít, nhưng giữa đôi chân mày vẫn toát ra vẻ ngây thơ vô hại.

Nghĩ đến ân ân oán oán giữa Cố gia cùng nhà mình, Tư Mã Hương liền cảm thấy phiền muộn trong lòng, cũng vô tâm nghĩ đến chuyện khác.

Tấn Ưởng tiếp nhận bức tranh tiên ông tặng đào, động tác nhẹ nhàng cẩn thận.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tranh do sư muội làm, khó tránh khỏi phấn khích và khẩn trương.

Đến khi mở hết bức tranh ra, hắn càng không chờ được ngắm nhìn thật lâu.

Bức tranh vẽ không thể nói là đẹp nhất, nhưng lại toát ra vẻ sống động, cũng rất dụng tâm, ngay cả chi tiết trên góc áo tiên ông cũng được vẻ tỉ mỉ.

Hắn cầm bức tranh ngắm nhìn một lúc lâu, mới cười nói: “Quả như mẫu hậu nói, vẽ đẹp chữ cũng tốt, không hổ là hổ phụ không sanh khuyển nữ, huyện chủ quả nhiên là chân truyền từ tiên sinh.”

Cố Như Cửu được khích lệ, lại còn lôi danh của Cố Trường Linh ra khen lấy khen để, trong mắt những người khác lại thấy tiểu Hoàng đế yêu ai yêu

cả đường đi, bởi vì hắn trước nay đều rất kính trọng cùng tín nhiệm vị tiên sinh Cố Trường Linh và rất quan tâm chăm sóc đến nữ nhi của lão.

Sau khi mọi người đã dâng quà mừng lên hết, Thái hậu đứng lên nói: “Thời ai gia còn trẻ cũng rất thích cưỡi ngựa bắn tên, chỉ tiếc hôm nay tuổi tác lớn, mặc dù có lòng nhưng lại không còn sức nữa rồi.

Chư vị công tử tiểu thư đã đến đây chơi, thì cứ tự do vui đừa, ai gia ngồi đây ngắm nhìn mọi người, lòng cũng thấy vui.”

Mọi người vừa nghe bà nói như vậy, cảm thấy trong lời nói của Thái hậu ngầm có ý nghĩ sâu xa khác.

Bệ hạ mới vừa tự mình chấp chính, nhất định sẽ đề bạt một số thanh niên giữ chức vụ trong triều, Thái hậu lại nói để cho mọi người tùy ý chơi đùa, chỉ sợ đang có ý muốn khảo sát năng lực của mọi người.

Về phần nhắc đến các tiểu thư các nhà thì…

Trong lòng mọi người đều đã hiểu rõ, năm nay bệ hạ đã mười sáu, lại vừa bắt đầu tự mình chấp chính, việc lập hậu cũng là chuyện tất nhiên, Thái hậu có ý định kiểm tra dung mạo cô nương các nhà, sau đó chọn ra vị nào làm hoàng hậu, mới nhân cơ hội này quan sát các cô nương, như vậy mặc kệ được hay không được, thể diện của hoàng gia và thế gia đều giữ vững.

Muốn cưỡi ngựa bắn tên, mặc váy dài đương nhiên không thích hợp.

Cố Như Cửu mang theo tỳ nữ đi ra sau thay bộ kỵ mã, đúng lúc này lại gặp phải Tư Mã Hương cũng lui ra thay đồ.

“Trường Nhan huyện chủ.” Tư Mã Hương quay sang chào Cố Như Cửu.

Cố Như Cửu mặt không thay đổi nhìn nàng, đột nhiên cười nhỏ giọng nói: “Nghe nói ngươi muốn lên làm Hoàng hậu?”

Tuy rằng Cố Như Cửu đang cười cười nhưng đáy mắt tràn đầy ý châm chọc.

Tư Mã Hương nhìn thấy ánh mắt của Cố Như Cửu thì tức tối đầy bụng, đang muốn lên tiếng thì nghe phía sau truyền đến tiếng cười nói của mấy vị cô nương khác.

“Thứ cho ta đi trước một bước.” Cố Như Cửu khẽ cúi người với Tư Mã Hương, xoay người bước đi, vẻ trào phúng trên mặt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Mấy cô nương có quan hệ tốt với Cố Như Cửu, thấy nàng đứng cạnh Tư Mã Hương đều lo lắng bước lại.

Trong kinh thành này có ai mà không biết những ân ân oán oán giữa Cố gia và Tư Mã gia?