Như Châu Như Ngọc

Chương 6: Biệt Trang

Trong lúc mơ mơ màng màng, Tấn Ưởng tựa hồ nghe thấy thanh âm của thái hậu và ngự y đang nói chuyện với nhau, chỉ là hắn vô lực mở mắt, cũng không thể nhìn thấy vẻ mặt của thái hậu lúc này.

Trước khi hôn mê lần nữa, hình như hắn nghe thấy một giọng nói trong trẻo ôn nhu đang khuyên giải an ủi thái hậu, cũng không biết là cô nương nhà ai…

Khi hắn lại lần nữa mở mắt thì trời đã tối, ánh nắng chiều hồng hồng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào bên trong phòng, căn phòng được bao trùm trong sắc hồng, lúc này thái hậu đang đứng bên cạnh giường, bà mặc váy màu tím, càng thêm diễm lệ trong ánh ráng chiều.

“Hoàng thượng tỉnh rồi ư?” Nhìn thấy hắn mở mắt, Chu thái hậu đưa mắt quay sang nhìn bên ngoài cửa sổ, giọng nói bình tĩnh, “Thấy trong người thế nào?”

Cung nữ phục vụ trong phòng đỡ Tấn Ưởng ngồi dựa vào đầu giường, sau đó cùng thái giám tổng quản Bạch Hiền thối lui ra khỏi phòng.

Căn phòng chỉ còn lại Tấn Ưởng cùng với Chu thái hậu đang chìm trong tĩnh lặng.

“Nhi tử làm mẫu hậu phải lo lắng là nhi tử bất hiếu.” Tấn Ưởng che miệng, ho khan một cái.

“Con trai của ai gia chết non vào một buổi chiều, sắc trời cũng tươi đẹp như thế này.” Chu thái hậu hờ hững nhìn về phía chân trời, nơi có những đám mây nhộm màu đỏ rực như lửa thiêu, “Khi ấy, ai gia đã khóc một ngày một đêm, đáng tiếc, đứa con đã chết đi vẫn không thể sống dậy được.”

Tấn Ưởng nắm chặt góc chăn dưới người, cứ lăng lăng ngây ngốc nhìn Chu thái hậu, không lên tiếng, đây là lần đầu tiên hắn nghe Chu thái hậu tự xưng mình là “ai gia”.

“Năm đó ta từng nhận được ân huệ của mẫu thân con, cho nên mới chọn con trong số những đứa bé được đưa tiến cung, bởi vì ta cho rằng, con trai của nàng tất có điểm hơn người.” Mặc dù bà chẳng để mắt đến mấy người Tư Mã gia, thế nhưng mẹ đẻ Tư Mã thị của Tấn Ưởng lại là một quý nữ thế gia cực kỳ ưu tú, chỉ tiếc trời ghen tị hồng nhan, để cho bà ấy sớm hương tiêu ngọc vẫn.

Tấn Ưởng không ngờ Chu thái hậu lại đề cập đến mẫu thân của mình, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn sang người đàn bà đang đứng bên khung cửa sổ, muốn phân biệt những lời nói vừa rồi là thật hay giả.

“Một đế vương không có thực quyền, đối với các triều thần mà nói, chẳng qua chỉ là công cụ tranh quyền đoạt lợi mà thôi.” Chu thái hậu đi đến bên giường, kéo một góc chăn nhẹ nhàng ép xuống, “Điều đầu tiên con cần phải học chính là dùng tâm để nhìn người, hành sự cẩn thận.”

Nói xong những lời này, Chu thái hậu đứng lên, “Tuy hoàng thượng đã hạ sốt, nhưng cần nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa cho khỏe hẳn, ngày mai cũng không cần lên triều.”

Tấn Ưởng nằm ngửa trên giường, kéo chăn lên che tận đỉnh đầu, ngẫm đi nghĩ lại những lời Chu thái hậu vừa nói.

Lẽ nào hắn chỉ là công cụ để các triều thần tranh quyền đoạt lợi thôi sao?

Mấy vị lão sư kia, không ai dụng tâm chỉ dạy cho hắn, thậm chí còn có người thầm nhắc nhở hắn chớ trở thành hoàng đế bù nhìn dưới tay thái hậu, thế nhưng người nói những lời này có thật lòng trung thành với hắn không? Hay là… còn có mưu đồ nào khác.

“Hoàng thượng.” Lúc Bạch Hiền bước vào nhìn thấy hoàng thượng vùi mình trong chăn, hắn lo lắng thấp thỏm thế nhưng không dám đưa tay kéo chăn ra, không thể làm gì khác hơn là thấp giọng gọi.

Tấn Ưởng xốc cái chăn đang đậy trên mặt mình ra, khuôn mặt bình thản chẳng chút buồn bực nào, nếu như trên khuôn mặt đó không còn chút ửng hồng, thì chẳng có ai nhìn ra hắn đang khó chịu trong người.

“Lúc trẫm té xỉu, Trương thừa tướng đã cho người đi bẩm báo thái hậu?” Hôm nay hắn té xỉu trong giờ giảng bài của Trương Trọng Hãn, vì thế ở trong cung Càn Khôn này, trừ hắn ra thì chỉ còn mỗi Trương Trọng Hãn là có phẩm cấp cao nhất.

“Phải.” Bạch Hiền hơi do dự trong chốc lát, lại nói: “Chỉ là Trương thừa tướng quá lo lắng cho bệ hạ ngài, tận đến khi thái y bắt mạch cho ngài xong mới nhớ tới chuyện bẩm báo cho thái hậu.

Trương Trọng Hãn xuất thân hàn môn, khi còn nhỏ đã từng bái danh sư làm đồ đệ, lấy hiếu để vào triều, hiện đang đảm nhiệm chức hữu thừa tưởng ở trong triều.

Tuy rằng hữu thừa tướng không có thực quyền bằng tả thừa tướng, thế nhưng hắn có thể từ xuất thân hàn môn tìm được Chỗ đứng và địa vị giữa rừng thế gia có thể thấy được chẳng phải người không có khả năng.

Tấn Ưởng trầm mặc một lúc lâu mới nói, “Trương thừa tướng trong triều công việc bề bộn, sau này nội dung hắn giáo thụ cứ chia bớt cho Cố tiên sinh một phần, tránh để hắn lao lực quá độ.“

Bạch Hiền cúi đầu, trầm mặc lắng nghe.

“Được rồi, ngày hôm nay lúc thái hậu qua đây, bên cạnh còn dẫn theo ai nữa sao?” Tấn Ưởng được cung nữ hầu hạ uống thuốc, đột nhiên nhớ lại lúc bản thân mơ hồ thì nghe được thanh âm của một tiểu cô nương.

“Hôm nay thái hậu cho triệu nhị tiểu thư Cố gia tiến cung, bởi vì lo lắng thái hậu quá mức sốt ruột sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, cho nên Cố nhị tiểu thư cùng đến đây, chỉ là cách mành hành lễ cho ngài xong liền rời đi.”

Tấn Ưởng nghe vậy gật đầu, nửa năm qua thái hậu thường xuyên cho triệu Cố gia nhị tiểu thư tiến cung nhiều lần, cho nên hắn cũng thường xuyên nghe đến tên cô gái này.

Nếu là con gái Cố tiên Sinh, ngẫm lại chắc là tốt.

Tấn Ưởng không hỏi nữa, Bạch Hiền đương nhiên cũng sẽ không nói nhiều, chỉ là bùi ngùi trong lòng, cha con Cố gia đều là người có năng lực, người làm cha nhận được kính trọng của hoàng thượng, con gái lại được thái hậu ưu ái.

Nếu ngày sau thái hậu và hoàng thượng bất hoà, chẳng biết cha con bọn họ nên tự xử như thế nào.

Mấy ngày gần đây Cố Trường Linh có phần nhàn nhã, bởi Vì hoàng thượng ngã bệnh, cái chức đế sư của hắn cũng được thả nghỉ theo, cho nên trong lúc rãnh rỗi liền dẫn con trai con gái ra ngoại ô kiểm tra hộ vệ nhà mình nuôi.

Thế gia trong kinh thành, phàm là chẳng quá mức nghèo túng đều có thể nuôi một ít hộ vệ để làm ruộng cho nhà mình hoặc dùng chăm sóc biệt trang.

Nhiều thì hơn một nghìn đến khoảng vạn người, ít thì mấy chục mấy trăm người.

Những hộ vệ này không được cấp dân tịch thông thường mà là “Tài sản riêng” của các thế gia.

Danh sách hộ vệ đăng ký dưới danh nghĩa Cố Trường Linh không nhiều lắm, chỉ có chừng tám trăm người, cộng với hai trăm tên hộ vệ là của hồi môn của Dương thị mang tới, tổng cộng số hộ vệ của cả gia đình bọn họ cũng chỉ tới một nghìn người, so với những đại thế gia như Lý gia Tư Mã gia… mấy con số này chỉ được xem là số lẻ.

Cố Như Cửu lần đầu tiên biết nhà mình cũng nuôi “Tư binh” thì ngây người ra vì sợ, sau này chậm rãi nghe ngóng được các thế gia đều có thể nuôi hộ vệ như vậy, thiên hạ thái bình thì giúp nhà chủ nhân làm ruộng trông nhà hộ viện, thiên hạ đại loạn thì được chủ nhân trang bị vũ trang.

Đây cũng một trong những lý do tại sao triều đại suy ngã đổi ngôi mà thế gia vẫn có thể đứng vững không suy.

Thế gia vững như thiết, hoàng triều như nước chảy, cũng khó trách những gia tộc như Tư Mã gia, Lý gia này lại kiêu căng từ trong bụng kiêu ra.

Những điều nàng học được trong lịch sử lúc trước, cũng từng có thời kỳ thế gia hưng thịnh, chỉ là về sau, bởi vì tập trung dần vào hoàng quyền, các thế gia từ từ mất đi địa vị ngày xưa của họ, cuối cùng tiêu tán trong dòng nước lũ lịch sử, trở thành những danh môn trống rỗng chỉ có mỹ danh nhưng không thực quyền.

Tuy rằng vẫn được xưng tụng là thế gia như trước, thế nhưng hưng suy vinh nhục đều thắt chặt trên người của đế vương, chứ không còn vinh quang như ngày xưa.

Theo Cố Như Cửu thì vị trí hiện tại của vương triều Đại Phong nàng đang sống đã là thời kì thế gia đang bước theo chiều hướng suy sụp, bởi vì hoàng thất đã nắm giữ binh quyền chủ yếu, các thế gia tuy rằng còn được phép nuôi hộ vệ, thế nhưng số lượng lại phải đăng ký lập danh sách bẩm báo với triều đình, thậm chí ngay cả các vật dụng được chế tạo bằng đồng sắt, cũng bị hạn chế về số lượng, không được tùy tiện vượt quá mức quy định, bằng không sẽ bị gáng tội danh ‘mưu phản’.

Hoàng thất như con ếch ngồi trong dòng nước ấm mà các thế gia ở kinh thành tuy vẫn vinh hoa phú quý nhưng đã rơi vào trong cái mệng ếch này, thế mà vẫn vô tri vô giác không hề nhận ra.

Cố Như Cửu thầm hiểu đây là diễn biến tất yếu trong dòng lịch sử, nàng không thể làm kẻ đẩy ngã bánh xe lịch sử được.

Huống chỉ lấy địa vị Cố gia ở kinh thành, thế gia hưng thịnh cũng tốt, hoàng gia quật khởi cũng được, đối với bọn họ mà nói, cũng không có ảnh hưởng bao nhiêu.

Nói khó nghe một chút thì Cố gia bất quá là chóp đỉnh tân quý của chiếc bình thế gia tôn quý mà thôi.

Gần trăm năm trước, bởi vì Cố gia sa sút nghiêm trọng, thiếu chút nữa bị đã ra khỏi hàng thế gia.

Về sau, hoàng đế tiền nhiệm xem trọng gia phổ hàng thế gia thì Cố gia may mắn có hai người đủ khả năng nhận được trọng dụng từ hoàng dế, mới miễn cưỡng chen vào hàng thế gia mạt lưu nhị đẳng.

Từ đó về sau, ảnh hưởng của thể gia đối với triều đình, bắt đầu bất tri bất giác rớt xuống, địa vị hoàng gia dần dần bay lên.

Mặc dù nói oán thầm tổ tông bước sai một bước, thế nhưng Cố Như Cửu có lý do hoài nghi, hai vị tiền bối kia chắc chắn cũng có nhúng tay vào chuyện để cho thế gia dần dần đi vào chiều hướng suy tàn này.

Mỗi khi nghĩ đến điều này, Cố Như Cửu chỉ hít sâu một hơi lấy tinh thần, sau đó nghiêng đầu đi làm quý tiểu thư hạnh phúc vui vẻ của nàng, chuyện có bề sâu có lý tưởng như thế, đối với một cô gái mảnh mai như hoa thì không cần phải nhọc lòng quan tâm làm gì.

Dù sao chỉ cần thân nhân của nàng sống bình an là tốt rồi, những người khác làm sao, nàng cũng không xen vào.

Sau khi đến biệt trang, nhóm người Cố Như Cửu được mọi người ở đấy nhiệt tình chiêu đãi, nàng cùng hai vị huynh trưởng cưỡi ngựa dạo quanh, thế nhưng do thời tiết oi nóng bức người, đành quay về nhà trốn nóng.

Cố Trường Linh đang nghe người quản lý trang hồi báo thì nhìn thấy mấy đứa con của mình đi tới, lại cười nói: “Biết ngay là mấy đứa không chịu được thời tiết nóng bức này, nhanh lại đây uống chút canh giải nhiệt.”

Uống xong canh, Cố Như Cửu ôm chầm lấy hai người huynh trường của mình, muốn nghe hai huynh kể chuyện linh tinh lang tang trong triều.

Cố Chi Vũ bước chân vào chốn quan trường từ hai năm trước, hiện giữ chức ở Hồng Lư Tự, cái chỗ này trong ngày thường tương đối thanh nhàn, tương đương với bộ phận thư ký ngoại giao đặc biệt cho cá nhân hoàng đế.

Khi các tiểu quốc xung quanh tiến cống cho Đại Phong thì việc đầu tiên không được phép mạo phạm quan viên hồng lư tự.

“Làm gì có chuyện gì vui đâu.” Cổ Chi Vũ cười cười, “Hoàng thượng sau khi đăng cơ, đã có mấy tiểu quốc phái đặc sứ vào kinh tiến cống, vài tiểu quốc ở xa hơn một chút thì còn đang trên đường đến.

Bất quá đây đều là những nơi lạc hậu bần hàn, cũng không phải địa phương có gì đáng để nhắc đến.”

Cố Như Cửu đưa tay bưng mặt nói, “Không được nhắm mắt tự mãn, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, có đúng không?”

Thấy bộ dáng muội muội như vậy, Cố Chi Vũ cười đưa tay vuốt tóc của nàng, “Yên tâm đi, chuyện trong triều đều có dự tính trước cả rồi.” Triều đình đương nhiên không thể thực lòng yên tâm những tiểu quốc xưng thần, chẳng qua có một số việc cũng không biểu hiện rõ ra mặt mà thôi.

Cũng may thấy hắn không nói tiếp nữa, muội muội cũng không khăng khăng hỏi tiếp, Cố Chi Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm trong bụng.

Cố Như Cửu thấy bộ dáng thở phào yên tâm của đại ca, cười thầm, mang theo mấy nha hoàn đi dạo trong viện một lát.

Sau khi rời khỏi đây, nhìn thấy mấy đứa bé lúp lúp ló ló ở ngoài cửa viện nhìn trộm vào trong, nàng bảo Bảo Lục mang vài cái bánh ra cho tụi nó.

Hôm nay khí trời oi bức dị thường, nàng căn bản không muốn ăn uống gì.

Mà kiểu thời tiết này, bánh ngọt để lâu không ăn sẽ rất nhanh ôi thiu, không bằng mang ra cho tụi nhỏ ăn cho no bụng.

“Cô nương.” Bảo Lục đưa hành đi xong liền quay về, đang định lên tiếng nói gì đó thì thấy góc tường đột nhiên nhảy ra vài con chuột xám đen thui, khiến nàng sợ biến sắc, vội vàng che ở trước mặt của Cố Như Cửu.

Cũng may mấy con chuột này không chạy đến chỗ gần người, mà hoảng hốt lủi ra ngoài viện chạy mất, mấy người hộ viên ngoài cửa chạy theo đuổi bắt.

“Hai ngày này chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, nô tỳ vừa nghe mấy đứa bé nói, dạo này cứ hai ba ngày lại có chuột xông ra từ góc tường, trong trang nuôi chó cũng thường phát điên.” Bảo Lục nói đến đây, ngẩng đầu nhìn trời một chút, “Hôm nay thời tiết nóng đến mức ngay cả súc sinh cũng chịu không nổi.

Nghe thấy Bảo Lục oán giận như vậy, Cố Như Cửu thầm giật mình, mơ hồ nghĩ ra có gì đó không đúng.

- -----oOo------