Mộ ngồi xổm nói vọng. Hồi lâu vẫn không thấy Ly tỉnh lại, hắn chỉ có thể cười khổ mà nhỏ xuống một giọt năng lượng vào mi tâm con rắn trước mặt. Chỉ thấy năng lượng vừa chạm tới vảy đã tan thành một gợn sóng đánh thân thể Ly run lên từng hồi. Chẳng qua cơn co giật chóng qua, để lại một thân dài nằm im lìm như chết.
- Chà chà...
Mộ cười khổ đứng dậy. Khi ấy, tay hắn cùng đuôi rắn chạm vào nhau không hiểu sao lại tạo ra một lực xung kích xé toạc cái kén, cũng đánh văng Ly ra ngoài. Lúc hắn chui ra từ đống kén vụn đã thấy nàng ta nắm chỏng chơ một góc còn hơi thở thì yếu ớt như chiếc lá đổ. Nếu không phải bản thân hắn đang có nhiều chuyện cần hỏi thì đã không cất công cứu thứ này rồi.
Tâm tình thoáng chuyển, Mộ nhanh chóng xếp bằng lại rồi chìm vào định. Năng lượng cũng dần chìm vào im lặng khiến không gian nhanh chóng bị bóng tối nhấn chìm.
...
Ly thoáng chớp mắt rồi tỉnh lại, có chút mờ mịt nhìn xung quanh. Hình như ban nãy có thứ gì đó ấm nóng chạm vào người nàng nhưng nàng lúc đó không cách nào dậy được, chỉ có thể mặc nhiên cho thứ đó xâm phạm. Thứ đó...
Mà khoan đã, đó không phải chuyện chính. Nhân loại kia đâu?
Nàng hoảng hốt nhìn.
- Cô cần tìm ta?
Chỉ thấy một giọng nói trầm thấp vang lên, tiếp ngay sau là một thân hình được bao bọc bởi quần sáng bảy màu xuất hiện đang nghiêng đầu nhìn nàng. Nghe thấy tiếng nói, Ly mới thoáng thở hắt ra một hơi. Chỉ là ngay khi định mở miệng, khung cảnh xung quang nàng đột nhiên nhòa đi một cách nhanh chóng.
Nàng lại mềm như sợi bún, mềm oặt bất tỉnh.
...
Mộ khó hiểu nhìn sinh vật trước mặt. Mặc dù bản thân hắn lúc này không được đẹp đẽ cho lắm nhưng đâu đến nỗi chỉ ngước nhìn thôi cũng để kẻ khác bất tỉnh? Với lại, mi không phải đến đây tìm ta hay sao? Cứ bất tỉnh như thế này đến lúc nào ta mới moi được những thứ ta đang thắc mắc?
- Nhìn chằm chằm vào một cô nương như thế, có chút không được lịch sự nha!
- Ách!
Mộ hơi ngơ ra. Đây không phải là đang chờ cô mở lời sao? Với lại, ta đâu phải dám người cuồn rắn ngoài kia, làm sao có thể động tâm được với một con rắn tí hon được chứ? Medusa thì còn có thể.. Thấy ánh mắt của Mộ, Ly mới phốc một tiếng cười.
- Nhân loại thật là thú vị!
Nàng cười nói, sau đó nghiêm túc nói:
- Chào con người, ta là...là...
Rắn vàng bỗng nhiên im bặt. Không hiểu sao ngay lúc này, nàng lại không cách nào nhớ nổi tên mình là gì. Lại thoáng nghĩ đến những người khác, khuôn mặt cô dần chuyển sang trắng bệch.
Mất đi tên của chính mình, đây không phải là cách làm mà đám xâm lược thích nhất sao? Chỉ cần mất đi tên, mất đi bản tâm, sinh vật sẽ chẳng còn nhớ gì đến tộc loại mà ra sức chiếm hữu tài nguyên cùng quyền lợi, trực tiếp gia tốc quá trình sụp đổ của thế giới. Mà điều này cũng nói rõ, thế giới này đã bị cắn nuốt đến độ ý chí bên ngoài có thể can thiệp trực tiếp đến sinh vật bên trong.
- Hết cứu sao?
Rắn vàng thực ra đã bị ý chí ngoại lai ảnh hưởng từ lâu. Chẳng qua ý chí thế giới này khiến cô ta không triệt để từ bỏ bản thân, trực tiếp đi đến nhân vật mấu chốt của cuộc xâm chiếm này, hắn.
Mắt thấy mặt rắn vàng dần trở nên vặn vẹo, Mộ khoát tay. Một tia năng lượng bắn thẳng vào trán rắn vàng khiến cô dần bình tĩnh lại.
- Nếu không nhớ được thì đừng cố chẳng ích lợi gì đâu. Vị cách cô quá thấp.
Thoáng trầm ngâm một lát, Mộ lại tiếp tục:
- Mặc khác, ta hẳn đã hiểu hoàn cảnh hiện tại. Cho nên, cô mang gì cho ta.
Thân thể rắn vàng hơi run rẩy một chút, khuôn mặt vặn cũng được thay thế bằng một ánh mắt xám xịt. Chỉ thấy nàng há miệng nhả ra một vệt sáng tím rồi dừng ở không trung thành một chiếc chìa khóa nhỏ. Trong chớp mắt, chiếc chìa khóa tắt ngúm rồi mở thành một chi rắn nhỏ. Đôi mắt rắn nhỏ mờ mịt hướng lên thiên không, sau đó bằng một giọng lạnh băng nói:
“Em gái của ta, nếu chìa khóa được hiện cũng có nghĩa bản thân ta cũng đã trở thành con rối của *** . Đồng nghĩa với việc Thánh tộc chúng ta đã đứng ở bên bờ hủy diệt.
Bảy năm trước, tộc ta phát sinh một trận bệnh dịch khiến 2% dân số tử vong. Mặc dù sau này Y chủng đã tìm ra được thuốc chữa nhưng cũng để lại một di chứng, mất trí nhớ. Ban đầu, di chứng này chỉ khiến tộc nhân quên mất tên của mình và xuất hiện ở những lão xà khiến không ai coi trọng nó. Nhưng vào bốn năm trước, Y chủng hoảng sợ phát hiện đã 90% dân số đã quên mất đi tên của mình, kèm theo đó là ham muốn cá nhân đột nhiên tăng vọt. Giống như đang dùng ham muốn để lấp đầy cái tên đã mất vậy.
Dần dà, tất cả mất đi bản thân, chỉ còn lại ham muốn dâng cao vô số lần. May mắn uy vọng Tiên Tổ bao năm khiến chúng ta không rơi vào rối loạn, nhưng cũng vì thế mà trả giá bằng sức mạnh của Ngài.
Chúng xà quên đi hình ảnh uy nghiêm của Tiên Tổ khiến Ngài cũng dần dần trầm luân và yếu đuối. Chúng xà cũng quên đi thân phận tiên tri mà dần dần mạo phạm, buôn lời lẽ nghi ngờ trong âm thầm lặng lẽ. Chúng xà cũng quên đi sức mạnh thần thánh của Ngài mà thu gom vào ham muốn bản thân, mong đồ thần thay thế.
Nhưng khi con người kia đến, mọi thứ thay đổi. Tộc nhân như tìm được thứ mong muốn nhất mà điên cuồng tìm cách tiêu diệt, chiếm hữu. Tất nhiên, ta lúc này cũng bị cuốn vào cho đến khi thứ vũ khí kia được chế tạo.
Thực ra, vũ khí này không phải là phát minh của thánh tộc chúng ta mà được dựng lên bởi một lời tiên tri. Nhưng khi phục dựng xong, chúng ta hoảng sợ nhận ra thứ vũ khí này không những có thể trấn áp hoàn toàn quái vật kia mà trên một mức độ nào đó, nó có thể phá hủy hoàn toàn Ba La giới.
Thử nghĩ xem, con người kia đến, chế tạo vực sâu, rồi vũ khí được cấp, ... Mọi thứ cứ như được chuẩn bị sẵn cho cuộc chiến này vậy. Nhưng chúng ta khi đó vẫn say trong dã tâm khiến không ai nhận ra mức độ nghiêm trọng của việc này. Chỉ đến khi, ta gặp được tư liệu về Biển Đỏ thì ý chí thế giới mới giúp ta hoàn toàn hiểu rõ được mọi việc.
Chúng ta đang đứng trước một cuộc xâm lăng từ thế giới khác. Còn quái vật kia là chỉ để tiêu hao sinh mệnh thánh tộc chúng ta mà thôi. Một khi Thánh tộc hoàn toàn tuyệt diệt thì thế giới này cũng đến điểm cuối, hoàn toàn bị thế giới kia nuốt chửng.
Em gái của ta, đến vực sâu, thuyết phục con người kia. Đó là con đường duy nhất để tộc ta và cả hắn tồn tại.
Nói với hắn, thứ vũ khi này hắn không chống lại được.
Cuối cùng, bảo vệ bản thân, em gái."
Nhìn con rắn nhỏ biến trở lại thành một chiếc chìa khóa được rắn vàng nuốt trở lại, Mộ trầm mặc, lát sau mới nhìn hướng rắn vàng mới định thần mà nói:
- Anh trai cô là trí giả?
- Trí giả?
Rắn vàng mơ hồ nghĩ đến những giấc mơ kia, không kiềm được kể lại cho Mộ. Chẳng qua nàng không chút nào nghĩ đến việc sao mình lại tin tưởng kẻ trước mặt đến vậy, chỉ bản năng kể lại hết những điều mình biết.
- Nó cách nơi đây năm ngày đi. Chỉ có điều Thánh tộc chúng ta đã bố trí dày đặt ở các con đường này rồi. Việc thoát khỏi nơi này để đi đến đó không khác nào tự sát cả.
Nói xong, rắn vàng lấy ra một tấm bản đồ rồi trải ra giữa. Mơ hồ có thể nhìn thấy thế giới này giống như một cái đĩa tròn được bao vây bởi nước biển, ở giữa là phần lục địa trung tâm phân thành từng mảng địa hình khác nhau. Ở góc bên trái có thể thấy được một vết đen tuyền lan thành như mạng nhện bao trùm lấy một vùng lớn.
Rắn vàng lại điểm vào vết đen. Bản đồ theo đó được phóng to lên, hiện rõ cảnh vật xung quanh vực sâu. Chẳng qua vực sâu lúc này lại bị vô số những sợi tơ đủ màu sắc bao lấy như kén tằm, khiến một vùng bị vây ở hai màu trắng đen luân chuyển.
- Ngươi xem, đây là biển Đỏ.
Rắn vàng chỉ về một điểm xa ở trung tâm lục địa, sau lại chỉ về bốn đường chỉ được tô đậm.
- Muốn qua đó chúng ta phải vượt qua được bốn vòng vây này. Mà muốn vượt qua...
Nàng lại chỉ tiếp hướng một con rắn chín đầu đang nằm uể oải mà nói:
- Đây là tháp trung tâm. Nó ngăn cách và điều khiển các khu vực vòng vây với nhau. Tuy rằng là trung tâm, nhưng cũng là sơ hở duy nhất mà ta có thể lợi dụng để vượt qua được.
Một tiếng sau, Mộ ngước lên nhìn rắn vàng, cười nói:
- Thật nguy hiểm nha!
Rắn vàng nhìn Mộ, con mắt hơi xoay chuyển rồi hỏi:
- Vậy kế hoạch cụ thể là như thế nào?
Mộ cười. Đột nhiên, hắn giơ tay đâm thẳng vào người rắn vàng, mò mẫm như đang cố bắt lấy thứ gì. Lát sau, hắn rút tay kéo theo một bóng mờ nhỏ đang giãy giụa rồi điền nhiên nuốt chửng. Còn rắn vàng thì rít lên một tiếng thê thảm rồi mềm nhũng. Bằng mắt thường có thể thấy, thân thể nàng đang phai màu một cách nhanh chóng.
- Ồ! Không có chuyện gì giấu giếm! Thành thật đến như vậy ư? Chậc chậc.
Đoạn, hắn há miệng phun ra cái bóng một lần nữa. Chỉ là cái bóng lúc có vẻ cực kỳ thê thảm, cả thân hình chỉ còn vài đường nét mơ hồ dường như có thể tan biến bất cứ lúc nào.
- May mắn là ta bây giờ đã không cách nào bị ma lực tùy tiện ảnh hưởng. Nếu không cô thảm rồi!
Mộ nhỏ giọng nói. Tra xét linh hồn không phải là chuyện tốt đẹp gì, nhưng ít nhất hắn không có nuốt chửng luôn linh hồn đó. Cùng lắm, chỉ là uể oải một thời gian mà thôi. Mắt thấy cái bóng mờ đang còn mờ mịt nhìn xung quanh, Mộ thổi một hơi nhẹ khiến linh hồn bay lên một nữa nhập vào xác. Đoạn hắn lấy từ trong người một đoàn khí màu tím thả vào miệng rắn vàng.
Chỉ thấy rắn vàng bằng mắt thường có thể thấy được trở nên hồng hào, chỉ chốc sau đã ngơ ngác ngồi dậy.
- Ta bị sao?
- Không có gì, di chứng cú va đập hồi nãy thôi. Ta nghĩ nên để cô nghỉ ngơi một lát.
Mộ cười cười, rồi chăm chú nói tiếp:
- Vận mệnh đang đè nặng lên hai vai chúng ta. Vậy nên một sơ sẩy nhỏ cũng đủ khiến mọi thứ không thể phản hồi lại được. Một tiếng sau, tôi chờ cô ở đây.
Nói xong, hắn nhìn rắn vàng, đợi cô trả lời. Rắn vàng vẫn ngu ngơ, hơi hơi gật đầu. Mộ cũng gật đầu, hóa thành một làm khí tím tiêu tán giữa không trung.nHắn cần tìm giải pháp để ngăn cản sự phân giải này, nếu không lỡ đang đánh nhau mà hắn bành một tiếng biến mất thì đúng là trò cười cho thiên hạ.
...
Rắn vàng ngơ ngác nhìn làn khí tím biến mất, lưỡi vô thức đảo quanh. Đột nhiên, cô cảm giác như chạm thấy thứ gì, bản năng phun ra. Chỉ thấy, một chiếc chìa khóa màu vàng đứng sững giữa không trung. Từ chiếc chìa khóa, một bóng mờ hiện lên, trầm trầm nhìn xung quanh rồi bắn thẳng vào giữa trán rắn vàng.
Chỉ thấy nguyên bản đôi mắt không thể nào linh động , bỗng chốc trở nên cực kỳ thâm thúy.