- Cảm xúc yếu ớt không bị hấp thụ hoàn toàn sao? Vấn đề ở đồng bộ thân thể hay là có nguyên nhân khác?
Mộ cau mày lẩm bẩm, ánh mắt thoáng ngước lên trời cao mặc cho những tia nắng chói chang tưới ướt đẫm khuôn mặt. Hơi cảm nhận từng tia nóng bỏng lan tỏa, hắn cắn răng thả ra hồn lực. Mặc dù làm như vậy có thể khiến bản thân tư chất của hắn lệch sang hướng khác, nhưng không làm thì tai họa ngầm vẫn còn tu luyện cũng không cách nào tăng tiến được.
Chỉ thấy theo tâm niệm của hắn, một ngọn lửa vô hình bỗng bùng lên bao trùm lấy người đốt không gian xung quanh thành những đường cong vặn vẹo quỷ dị.
- Không có?
Nhẹ nhàng thu hồi hồn lực trở về lại linh hồn, mắt Mộ càng đăm chiêu. Đoạn hắn đưa tay lên, vạch một đường nhỏ ở cổ tay. Chỉ thấy máu tuông ra bị hắn điều khiển trôi lơ lửng phía trước rồi nở thành một đóa hoa sen màu đỏ tươi. Sau đó hắn đưa tay bóc từng cánh hoa thả lơ lửng vào không trung, cho đến khi đóa sen chỉ còn một hạt tử màu đỏ tía.
Cầm hạt sen trên tay, khuôn mặt Mộ triệt để âm trầm.
- Ma?
Bành!
Hạt sen bị Mộ bóp thành bụi phấn, chỉ là xen lẫn đống bụi phấn còn xen lẫn một tia khói đen đang không ngừng giãy giụa trước ánh mặt trời. Hồi lâu sau, sợi khói mới nhạt dần rồi tụ thành một giọt sương trong suốt, rơi xuống đất thành một tiếng xèo xèo ghê rợn.
Mộ nhìn chằm chằm lấy vết lủng trên mặt đất, tâm trí bắt đầu rà xoát lại trí nhớ. Đáng tiếc, dù tìm về tới lúc mới sinh ra vẫn không có manh mối nào khiến sắc mặt hắn ngày càng khó coi. Hồn lực cũng dàn mất khống chế tuông ra ngoài thành từng vầng cực quang chói lọi.
Tiếng chim chíp thoáng làm Mộ tỉnh lại. Chỉ thấy một con gà con đang mò vào lòng hắn, vui mừng mổ lên những hạt thóc con vương vãi, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn. Nó dường như không ý thức được nguy hiểm, chỉ chăm chăm vào mớ thức ăn trước mặt.
Mộ đột nhiên bật cười rồi nhẹ nhàng thả gà con xuống, đoạn than lên:
- Tang, ta vốn muốn chờ hoàn cảnh tốt hơn để tạo ra nàng. Nhưng có vẻ như thế không chờ người rồi!
...
Có một sự thật mỉa mai rằng, văn minh con người dường như chỉ đột phá sau chiến tranh và chết chóc. Tận thế đích thực là một tai nạn mang tính hủy diệt nhưng cũng vì nó mà khoa học kỹ thuật được đẩy lên một tầm cao mới.
Trong những năm tháng trốn chui trốn lủi, con người điên cuồng hấp thu kiến thức từ những chủng tộc khác, lợi dụng những thứ mà chủng khác ném bỏ mà phát triển tự thân mình. Mà trong đó, tinh phiến là bước đột phá quan trọng nhất, đến độ sau này trở thành định luật bất thành văn "không có tinh phiến chính là súc vật".
Phải, súc vật.
Không có tinh phiến, người không quy hoạch được đường. Không có tinh phiến người không theo dõi được bản thân, không tạo nên phong cách chiến đấu. Và không có tinh phiến, người cũng không cách nào sử dụng được khoa học kỹ thuật thời tận thế để làm một người bình thường nhất.
Một kẻ dư thừa của một văn minh, chính là súc vật.
Nhưng để tạo ra tinh phiến cũng không phải chuyện dễ dàng. Cho dù với công nghệ của trăm năm sau thì cũng phải lợi dụng linh địa có nồng độ linh năng cực cao để tái tạo bản mã hoàn chỉnh, nếu không cũng chỉ là một loại thủy tinh nhân tạo mà thôi.
“Mặc dù thời kỳ này vẫn chưa xuất hiện linh địa nhưng nếu gom góp các loại vật liệu thay thế, sau đó sử dụng cách chế tạo tộc Rum hẳn là được.” Mộ vừa đạp xe vừa nghĩ.
Tinh phiến thực ra vốn là do tộc Rum chế tạo, chẳng qua cũng chính bởi vì nó mà văn minh này lâm vào hủy diệt. Con người chỉ moi được những mảnh phiến từ đống tro tàn của văn minh này rồi cải tạo và hoàn thiện nó phục vụ cho mình.
Trên cơ bản, tinh phiến được tạo ra bởi tộc Rum cùng tinh phiến tạo bởi con người không khác gì nhau, chỉ là một thứ được rèn đúc đơn lẻ, một thứ có thể sản xuất hàng loạt khiến công nghệ sản xuất của con người ưu việt hơn rất nhiều. Mộ chỉ cần một tinh phiến cho nên đối với hắn công nghệ tộc Rum phù hợp hơn, lại thêm công nghệ này không đòi hỏi phải có linh địa nên là ưu tiên hàng đầu với hắn lúc này.
Nhưng là, một số vật liệu chắc chắn phải có, khiến hắn không thể không tới một nơi, tiệm net.
...
Thông tin liên lạc những năm đầu thế kỷ hai mươi mốt vẫn còn khá là yếu kém. Những đứa trẻ nông thôn tuy một số nhà đã có máy tính, nhưng đa phần đều lên mạng bằng các máy tính ở tiệm. Yahoo, trò chơi máy tính và quán net dần như là một bộ phận tuổi thơ của biết bao đứa trẻ nông thôn.
Mộ hồi nhỏ không có điều kiện cũng không thích đi tiệm net, cho nên đối với cảnh vật nơi đây có phần lạ lẫm. Sau khi tìm được ghế ngồi, Mộ có chút cứng ngắc lướt nhẹ lên bàn phím.
Nói thật, thói quen sử dụng tinh phiến khiến hắn có chút không quen sử dụng máy tính kiểu cũ như thế này. Ngay cả những năm cận kề tận thế, thông tin liên lạc của nhân loại cũng đã có bước phát triển vượt bật, khiến con người gần như có thể biết cả thế giới thông qua một chiếc smartphone nho nhỏ. Việc ngồi trong một tiệm net, xung quanh là tiếng la hò cùng khói thuốc, thật sự làm hắn có chút không chịu nổi.
Nhanh chóng, một lớp hồn lực được tản ra tạo thành một vách ngăn với xung quanh khiến Mộ mới hơi thở phào nhẹ nhõm. May mắn hồn lực bạo tẩu không chỉ giúp hắn tìm thấy vấn đề của cơ thể, mà còn làm thân thể hắn thích nghi với hồn lực, khiến hắn có thể thoải mái sử dụng hồn lực ở một phạm vi nào đó. Nếu không thì...
Lắc lắc đầu, ánh mắt Mộ lần nữa rơi trên đài vi tính, không nhanh không chậm gõ từng chữ trên explorer.
…
Tinh phiến trên thực chất là một bản vi mạch tồn chứa và chuyển hóa linh năng thành dạng sống cơ học. Chính vì điều này mà các thành phần thụ động và chủ động trong vi mạch đều được cấu tạo bởi các phần mang linh tính cao để có thể chuyển hóa qua lại giữa vật chất và linh vật.
Thời kỳ này hẳn vẫn chưa tồn tại vật chất linh tính, mà nếu có cũng sẽ bị giấu đi. Trừ khi Mộ có cơ hội tiếp xúc với thượng tầng quyền lực, nếu không hi vọng lấy được những thứ này gần như bằng không. May mắn tộc Rum có phương pháp rút linh tính từ sinh vật sống cấp thấp, nếu không hắn thực sự sẽ bó tay chấm com rồi.
Sau một hồi tìm kiếm, hắn lần lượt chọn lấy ngọc thạch, mộc tâm, tử kim hoa, tủy sống, linh thủy, sương lệ và cuối cùng là dây tâm kết để chế tạo tinh phiến.
Tử kim hoa mang lấy một tia linh năng thuần túy cấp khởi động cho tinh phiến khi chế tạo xong. Tủy sống rút từ sinh vật sống mà thành linh tính, bồi bổ cho toàn bộ linh kiện. Dây tâm kết mọc lên từ tâm huyết dùng để kết nối các thành phần. Cuối cùng là sương lệ, thu thập từ sương đẫm linh năng có vai trò cung cấp hình dáng bất định.
Mộ chậc lưỡi nó, đoạn nhìn về ba hàng đầu tiên. Những thứ khác hắn có thể lấy ra bất cứ lúc nào, duy ba thứ này là hơi có chút vướng víu. Nhưng rất nhanh dựa vào những thông tin tìm được trên mạng, hắn đã khóa chặt hai nơi có thể có những thứ trên "Chùa Thập Tháp" cùng "Thác Đổ".
...
Đi ra khỏi tiệm net, Mộ có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Khϊếp trước hắn vốn ít bạn, lại không đam mê những trò chơi trên máy tính, cho nên số lần đi vào tiệm net gần như là đếm trên đầu ngón tay. Sau này có tính phiến, hắn lại càng không cần phải lại đến nữa rồi.
Ngay khi đang định đi về, Mộ đột nhiên thấy bóng Thảo Minh ở phía xa xa, đang ngồi thẫn thờ bên ghế đá ven đường, khiến hắn không tự chủ được chậm bước chân lại.
Cô bé này hồi trưa bỏ hắn mà đi, thật không nghĩa khí mà!
...
- Em làm gì ở đây vậy?
Mộ hỏi. Thảo Minh đang ngồi ngẩn ngơ bỗng nghe tiếng nói thì hốt hoảng quay đầu lại, thấy gương mặt đáng ghét của Mộ thì phùng má lên:
- Tao làm gì kệ tao. Mà tao không phải em của mày nhá, nhá!
Nhìn khuôn mặt giận dỗi của Thảo Minh, Mộ triệt để cười oà. Vươn tay xoa tóc của cô bé, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, nói nhỏ:
- Ừ, không phải là em. Cơ mà còn giận à?
- Giận gì? Không nhá!
Thảo Minh quay ngắt đầu, không thèm để ý nói. Mộ thấy cái cổ đỏ bừng của cô gái nhỏ thì cố nén cười, đột nhiên nói:
- Đi chùa không?
- Hả?
Trong ánh mắt ngơ ngác, Thảo Minh chưa kịp nghĩ nhiều đã bị Mộ bế lên xe chở đi, trên đường còn bị hắn thắng gấp vài đoạn khiến cô nàng không kiềm được mà ôm chặt lấy. Sau đó là vài cú đấm nhẹ khiến Mộ triệt để cười ha hả lên trong đôi má ửng hồng của cô thiếu nữ.
Tuổi trẻ à, thật đẹp nha!
...
Chùa Thập Tháp cách không xa nhà Mộ lắm, chỉ khoảng nửa tiếng đạp xe là tới.
Giống như tên, chùa có mười ngọn tháp Chăm, tuy đã tàn phá nhưng vẫn còn những tàn tích, đứng sừng sững ở phía sau chùa. Tính ra, lịch sử chùa khá lâu đời, phải bắt đầu từ những năm Chính Hoà nhà Lê, khi một vị thiền sư họ Tạ từ Trung Quốc sang đây lập đàn truyền đạo. Vua lúc ấy là Lê Hiển Tông vì trấn đất Chăm Pa mà chấp thuận sư xây chùa trên tàn tích cũ, lại còn cho biển đề tên là Thập Tháp Di Đà Tự. Hơn ba thế kỷ, cùng với hàng hoạt biến cố và chiến tranh, chùa vẫn giữ được những nét cổ kính mà ít nơi nào có được, cũng giữ được thứ mà Mộ cần nhất lúc này, mộc tâm.
Tính ra, gia đình Mộ cũng rất hay lên chùa mỗi khi tết đến, vừa là để cầu bình an vừa là để du xuân những ngày năm mới. Chỉ là những ngày bình thường hắn hiếm khi tới. Chung quy, hắn vẫn không phải là kiểu người hoài cổ cho lắm.
Gởi xe ở ngoài bãi, Mộ nắm lấy tay Thảo Minh chầm chậm bước. Hương sen từ bên cạnh hồ thoáng phả qua, khiến lòng người trầm tĩnh hẳn. Tất nhiên là trừ Thảo Minh ra. Lúc này đây, tim nó đập thình thịch, còn trong đầu thì trống rỗng một mảnh. Nó chỉ có thể vô thức bị Mộ nắm tay đi mà không nói một lời nào.
Hoàng, sao dám...
...
Bước vào chùa, không khí bình thản tràn ngập khắp mọi nơi và những bóng cây rợp thoáng chốc xua tan đi cái nắng nóng phần nào. Thoáng hướng lên chính điện, Mộ không vội vàng đi tìm mộc tâm. Trong mùi nhang trầm, hắn nhẹ bước rồi thả hồn vào xung quanh.
Nói thật, chùa cũng không ấn tượng lắm. Đối với người đã từng du lịch qua hàng ngàn vạn tộc loài cùng di tích lớn nhỏ, Mộ nhìn nơi đây như nhìn một chiếc đình làng, chỉ có sự hứng thú nhàn nhã chứ không có sự tò mò tìm hiểu ngọn nguồn. Nếu nói thứ gì ở đây khiến hắn thích thú nhất, chắc chỉ có bàn tay bé nhỏ của Thảo Minh mà thôi.
- Như thế nào?
- Cái gì như thế nào?
- Cảnh chùa ấy!
Thảo Minh nghiêng đầu nhìn. Sau một thoáng đảo mắt nhìn quanh, cô bé mông lung mà nói rằng:
- Vẫn vậy mà. Tháng nào tao cũng lên ăn cơm chay cùng mẹ, có khác gì đâu!
- Có cứ!
Mộ vò đầu Thảo Minh khiến cô bé triệt để nổi giận, sau đó hất tay Mộ đi nhưng tay kia vẫn nắm chặt lấy tay Mộ. Thấy vậy, Mộ chỉ cười đưa tay chỉ về phía xa:
- Phật âm như ý, định rằng sẽ cầu gì được nấy thôi.
Lời này triệt để gây nên sự tò mò của Thảo Minh khiến cô bé thò đầu hỏi:
- Cầu được ước thấy?
- Ừ nhất là cầu tình duyên đó.
Mộ cười ha hả lên, mặc cho khuôn mặt Thảo Minh thoáng chốc đỏ như máu.
- Đi thôi, lên chùa phải "bái" chư phật chứ! Đâu có thể thất lễ được phải không?
Nói xong, Mộ kéo Thảo Minh đi. Nắng chiều mênh mông, thêm cảnh chùa như nước, khiến khung cảnh chốc chốc thêm hiền hòa. Bước chân dần nhẹ lại, không có sự tò mò chỉ có sự nhàn nhã đến nhẹ lòng mà thôi.
...
Đứng trước cây phi lao, Mộ nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tuy rằng mộc tâm trong cây không lớn lắm, nhưng độ tinh khiết đủ để hắn chế tạo được tinh phiến rồi. Mà cũng phải, dù sao cây cũng đã tồn tại mấy trăm năm lại thêm phật âm như tuyền khiến linh tính đầy đủ, không tinh khiết mới là quái sự.
Chạm vào thân cây, hồn lực theo tay Mộ nhanh chóng tản ra xâm nhập vào từng thớ gỗ. Chỉ là khi đang định bắt lấy mộc tâm, một cảm ứng đột nhiên xuất hiện khiến hắn quay đầu lại. Theo ánh mắt đưa xuống, một phiến đá dần nổi lên khiến khuôn mặt hắn càng quái dị.