Ký Sự Phiên Vương Bệnh Kiều Sủng Thê

Chương 4

Xe ngựa của phủ thừa tướng xa hoa đẹp đẽ, cửa xe đã được mở rộng, hai gã xa phu đang canh giữ ngoài xe, chờ Bùi Diên và thị nữ.

Bố cục phủ thừa tướng mở rộng bốn hướng, đông tây nam bắc, mỗi hướng đều có cổng lớn nguy nga. Phía Tây phủ đối diện với Vị Ương Cung, cho nên cửa phía Tây của phủ thừa tướng được coi là cửa chính.

Bên trong Phủ Thừa tướng xây một bức tường chia ra các khu vực, tiền viện, trung viện và hậu viện.

Đi sâu vào tiền viện, có một sảnh năm mái, là nơi các quan lại tụ hội.

Sau khi hoàng đế đăng cơ liền nhiễm bệnh hiểm nghèo, chính vụ của Đại Lương phần lớn do Bùi thừa tướng xử lý.

Sảnh năm mái kia là nơi tướng quốc và các quan lại nghị sự. Thi thoảng, hoàng đế Át Trạch cũng sẽ ngẫu nhiên đi kiệu tới đây, ngồi trên chủ vị đại điện nghe bách quan báo cáo và quyết định chính sự.

Nhưng mấy năm gần đây, bệnh tình hoàng đế càng nặng, thường hay ở Kiến Chương Cung cầu tiên vấn đạo, rất ít khi đích thân tới phủ thừa tướng, thời gian thượng triều trong cung càng ít.

Thái Tử Át Lâm hiện đã làm lễ thành niên, ngẫu nhiên sẽ đi từ Đông Cung đến phủ thừa tướng, thương nghị chuyện triều đình.

Phủ thừa tướng đương nhiên không giống trong hoàng cung, cũng khác các phủ đệ khác trong thượng kinh.

Trong phủ thừa tướng không dùng chuông trống, nếu muốn báo giờ, có người chuyên môn nhìn đồng hồ cát.

Mỗi khi Bùi Diên trở về từ Vị Ương Cung, luôn nhìn thấy bóng dáng các quan viên bận rộn, vội vàng qua lại trên con đường trong trung viện.

Mỗi ngày, đều có các quan lại đến từ các châu các huyện của Đại Lương tới bẩm báo các việc quan trọng, cần gặp và nhờ Bùi thừa tướng xem qua.

Hậu viện trong phủ thừa tướng mới là nơi ở của Bùi Diên, cha mẹ và các huynh trưởng.

Thấy xa phu đã chờ ở ngoài, Ban thị lại dặn dò Bùi Diên vài câu.

Bùi Diên rũ mắt, thái độ dịu ngoan lắng nghe, ghi tạc những lời mẫu thân dặn dò vào trong lòng.

Ban thị thân là chủ mẫu, phải lo liệu mọi việc bên trong phủ, còn rất nhiều công việc cần xử lý, đành mang chúng nô tỳ dời khỏi viện của Bùi Diên và Bùi Hao.

Đợi bóng dáng Ban thị xa dần, Thải Liên và Thải Bình ôm lấy hai anh em husky đã được thuần dưỡng đi tới.

Hai chú chó husky rất giống nhau, lông trắng chân đen, dáng người nhỏ xinh, thích hợp làm sủng vật cho trẻ con.

Sinh nhật năm trước của Bùi Diên và Bùi Hao, huynh trưởng Bùi Bật tìm được hai con chó nhỏ này, tặng chúng nó cho Bùi Diên và Bùi Hao làm quà sinh nhật.

Hai chú chó được đặt trên phiến đá xanh, đều đang vui mừng vẫy đuôi với Bùi Diên. Giống chó Husky này vốn có linh tính, trải qua thuần dưỡng có thể thay ngựa kéo xe, hai chú chó này rõ ràng chỉ nghe lệnh của Bùi Diên.

Hai chú chó ô uông ô uông kêu vài tiếng, tâm trạng Bùi Diên rất tốt, chơi đùa với chúng trong chốc lát. Thấy gã sai vặt đang định khép cửa Bắc viện, tránh gió lạnh xâm nhập, ảnh hưởng tới Bùi Hao đang ngủ say trên giường.

—— “Khoan hãn đóng cửa.”

Bùi Diên đè thấp giọng, nhỏ giọng ngăn gã sai vặt lại.

Gã sai vặt khó hiểu, lại thấy ánh mắt Bùi Diên sáng ngời, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

Ngay sau đó, tiểu thư xinh đẹp hơi cong người, cũng duỗi tay sờ đầu hai chú chó, thấp giọng nói gì đó với chúng.

Hai chú chó nghe xong, cái đuôi ngắn nhỏ càng vẫy nhanh hơn, phát ra tiếng kêu ô uông nho nhỏ.

Bùi Diên dắt Thải Liên và Thải Bình đi ra xe ngựa. Bốn chân ngắn nhỏ của husky lộc cộc chui qua khe cửa, chui vào Bắc phòng, chạy về phía Bùi Hao đang ngủ say.

Bùi Hao ngủ rất ngon, chép miệng, muốn lật người ngủ tiếp, lại cảm giác hình như có thứ gì đó đang bò trên giường.

Sau đó liền nghe thấy tiếng hai chú chó husky hưng phấn tru: “Úuuuuu, ô ấu gâu, gâu gâu úuuuu~”

Trong đó, có một con còn dám chui vào trong chăn, vươn đầu lưỡi, liếʍ tới liếʍ lui trên khuôn mặt hắn. Một con khác dùng bốn chân ngắn nhỏ, cộp cộp cộp chạy nhảy trên người hắn.

Bùi Hao bị hai chú chó làm cho tỉnh ngủ, cũng biết mọi chuyện đều là do Bùi Diên giở trò quỷ.

Là nàng cố ý thả hai con chó tới quấy nhiễu, không để hắn ngủ!

Bùi Hao bực tức rời giường, chuẩn bị đi giáo huấn Bùi Diên một trận, nhưng lại bị hai chú chó làm cho ngứa ngáy.

Cuối cùng đành phải vừa đẩy hai chú chó ra, vừa nhịn cười, khàn giọng xin tha: “Đừng… Xin các ngươi, đừng liếʍ ta!”

Đôi chó con này vẫn có chút sợ Bùi Hao, rất nhanh đã buông tha cho Bùi Hao. Bùi Hao được tự do, tức giận tức tốc bò ra khỏi giường, hấp tấp chạy ra ngoài phòng. Hai chú chó chân ngắn, cũng lộc cộc đi theo sau chủ nhân.

Nhóm nô tỳ đều cúi thấp đầu, bọn họ đều biết Bùi Hao là ma vương. Nếu chọc phải hắn, hoàng đế tới cũng không cản nổi.

Bùi Hao nhíu mày nhìn quanh hạ bốn phía, Bùi Diên đã sớm chạy mất dạng, tức giận hỏi một gã sai vặt: “Bùi Diên đâu?”

Gã sai vặt cung kính trả lời: “Nhị công tử, tiểu thư đã trên đường đến Vị Ương Cung.”

Dứt lời, Bùi Hao oán khí sâu nặng nhìn ra ngoài hậu viện, nín thở tức giận.

Hai chú chó phía sau vừa còn đang vẫy đuôi lấy lòng, lúc này phát hiện khí tràng xung quanh chủ nhân không thích hợp.

Chúng nó sôi nổi ngừng vẫy đuôi, chân ngắn thả chậm, không ngừng lùi về sau.

—— “Bùi tiểu heo, ngươi chờ đó cho ta! Chờ ngươi hồi phủ, xem ta thu thập ngươi thế nào!!!”