Ký Sự Phiên Vương Bệnh Kiều Sủng Thê

Chương 2

Mặt mày Bùi Diên đã thoáng hiện những đường nét xinh đẹp, ẩn ẩn có vài phần khuynh thành.

Nghĩ đến cha nàng Bùi thừa tướng, lúc trước cũng là công tử tuấn mỹ nổi danh, cô mẫu nàng Bùi hoàng hậu, cũng là quý nữ xinh đẹp có tiếng nhân gian.

Nhà họ Bùi toàn tuấn nam mỹ nữ, tuy Ban thị cũng là mỹ nhân tướng mạo đoan chính thanh nhã, nhưng bà luôn cảm thấy, dung sắc của bà so với người nhà Bùi gia còn thiếu vài phần tinh xảo, kinh diễm.

Khi còn bé, Bùi Diên đã là bé con phấn điêu ngọc trác, vô cùng đáng yêu, Ban thị và Bùi thừa tướng coi nàng như trân châu trong tay, hai người đều hy vọng ấu nữ đừng lớn quá nhanh.

Nhưng thời gian trôi nhanh, nữ nhi đã mười ba tuổi.

Bùi Diên giờ đang đúng độ tuổi choai choai không lớn, từ nhỏ nàng đã được cha mẹ chăm sóc bảo vệ, có thể nói là quý nữ lớn lên trong vại mật, tính tình hồn nhiên ngây thơ, thậm chí tới độ tuổi này rồi vẫn mang tâm tính trẻ con.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ban thị khó yên, càng ôm chặt nữ nhi hơn.

Lại qua một hai năm, bé con của bà đã phải thành thân, gả làm vợ người.

Một kiều nữ được cưng chiều như nàng, sao bà bỏ được để bé con đi gả chồng đây?

Bùi Diên ngoài miệng đồng ý với Ban thị, nhưng bộ dạng mệt rã rời, khuôn mặt xinh đẹp vẫn mơ mơ màng màng.

Ban thị thấy thế, bàn tay hướng về bên hông nữ nhi, cù léc chọc nàng ngứa ngáy.

Bùi Diên cuộn thân mình bé nhỏ, rúc trong lòng mẫu thân khanh khách bật cười. Qua một lúc, nàng đã hoàn toàn tỉnh toán, vẫn chôn đầu nhỏ trong ngực Ban thị làm nũng.

Mãi một lúc sau, Ban thị mới mang được Bùi Diên đi dùng bữa sáng, đứng bên nghiêm mặt nhìn nô tỳ giúp nàng trang điểm.

Bùi Diên thuận theo, ngồi trước bàn trang điểm, mặc nô tỳ chải chuốt mái tóc đen nhánh của nàng, thiếu nữ vóc dáng mảnh khảnh thay một bộ váy màu hồng nhạt tay áo rộng.

Trong gương, tiểu mỹ nhân với đôi mắt long lanh, khi cười rộ lên, bên má còn có lúm đồng tiền ẩn hiện, bộ dạng thiên chân vô tà, trong vẻ tươi đẹp lại lộ ra vài phần kiều diễm.

Làm người khác không tự giác bị ý cười của nàng lây nhiễm, ngọt vào tận tim.

—— “Nương, con đã về!”

Người còn chưa thấy, tiếng đã đến trước.

Bùi Diên nhìn sang nơi phát ra giọng nói, thấy Bùi Hao hấp tấp chạy vào chính sảnh, hắn mới từ doanh trại quân đội phía Bắc trở về, chân còn mang ủng thêu mây, trên người vẫn mặc áo choàng nhung đỏ đậm, thiếu niên khí phách hăng hái.

Hắn trở về mang theo gió lạnh thổi vào trong phòng.

Bùi Diên vừa tỉnh ngủ, khó tránh hơi sợ lạnh, thân mình nhỏ xinh co rúm lại, phát run.

Ban thị ôn hòa nói: “Mau khép cửa lại, muội muội con vừa tỉnh, sẽ bị cảm lạnh.”

Bùi Hao nghe xong, khinh thường hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn nghe theo lời mẫu thân, khép cửa lại.

Bùi Hao là ca ca sinh đôi của Bùi Diên, cũng là con trai thứ hai của Ban thị và Bùi thừa tướng, tướng mạo tự nhiên cũng giống người Bùi gia, tinh xảo, anh tuấn.

Tuổi tác vẫn còn nhỏ, vóc người cũng không cao lớn đĩnh bạt như nam tử đã thành niên, tuy hắn hay vào quân doanh, nhưng chưa từng thực sự ra trận. Tính tính lại thiện võ hiếu chiến, nên để lại một vết sẹo sâu trên lông mày.

Lông mày đen như mực công thêm vết sẹo đó, khiến cả người hắn thêm phần hung ác.

Tính tình Bùi Hao không ôn hòa nho nhã giống như phụ thân Bùi thừa tướng và huynh trưởng Bùi Bật, lại có chút giống ông ngoại hắn, Ban Quân.

Nhà ngoại của Ban thị vốn là vọng tộc ở Duyện Châu, là tướng môn thế gia, Ban Quân cũng là công thần đi theo hoàng đế Át Trạch sớm nhất, cùng ông ta đánh hạ giang sơn Hãn Mã, sau khi Át Trạch xưng đế, Ban Quân được hoàng đế phong làm Trường Bình Hầu đương triều.

Ban Quân chưởng quản Bắc quân của thượng kinh, kiêm chức Tư Mã đại tướng quân, có thể nói là quyền cao chức trọng.

Tính tình Bùi Hao từ nhỏ đã thô bạo khó thuần, các phu tử học thức cao trong kinh đều sợ vị hỗn thế ma vương tính tình ngang ngược này, Ban thị và Bùi thừa tướng cũng bó tay với người con trai thứ hai, cuối cùng chỉ đành đưa hắn đến chỗ ông ngoại, để hắn tập võ từ nhỏ trong quân doanh.

Mỗi khi vào đông gần tết, Ban Quân mới đưa cháu ngoại về phủ thừa tướng, để hắn ăn tết với gia đình.

Lại nói, Bùi Hao và Bùi Diên là long phượng thai, cho nên Ban thị nuôi cả hai người cùng nhau, sau khi hai người lớn lên, cũng ở cùng trong một sân viện.

Đương nhiên bọn họ ở khác khu, phòng của họ còn cách nhau một hành lang dài.

Ban thị thiên vị ấu nữ, để Bùi Diên ở chính viện phòng hướng Nam, ca ca Bùi Hao chỉ có thể ở phòng phía Bắc, mặc dù phòng ở phía Bắc nhưng cửa phòng quay hướng Nam, ban ngày ánh sáng cũng rất đầy đủ.

Nhưng Bùi Diên không thích gọi Bùi Hao là huynh trưởng, hay ca ca.

Hắn rõ ràng chỉ chui ra trước nàng nửa khắc, sao có thể dựa vào đó liền cho rằng hắn là ca ca?

Tuy Bùi Diên biết, mỗi khi Bùi Hao cùng đám hồ bằng cẩu hữu ra ngoài cưỡi ngựa trong thượng kinh, có rất nhiều cô nương đều lộ vẻ tư xuân.

Nhưng Bùi Diên cảm thấy, Bùi Hao chính là oan gia đời trước của nàng, hắn luôn thích bắt nạt nàng, nàng không muốn kêu tên quỷ chán ghét này là ca ca đâu.

Bùi Hao, chữ Hao đọc gần giống tiếng rồng ngâm hổ gầm, nên từ nhỏ Bùi Diên liền gọi hắn là tiểu hổ, sau đó người trong nhà cũng bắt đầu gọi Bùi Hao là tiểu hổ.

Bùi Hao cảm thấy vừa gọi tiểu hổ, khí chất oai hùng của hắn liền bị ảnh hưởng, cho nên không muốn người khác gọi hắn là tiểu hổ.

Nhưng người trong nhà thấy Bùi Diên suốt ngày kêu tiểu hổ, liền cũng gọi hắn như vậy, Bùi Hao cũng chỉ có thể nhẫn nhịn

Kỳ thật, trước năm 8 tuổi, Bùi Diên và Bùi Hao vẫn chung sống rất hoà bình.