Cứu Rỗi

Chương 10

Buổi tối, Tô Ngữ gọi điện thoại về nhà.

“Alo, mẹ à, mẹ với ba đang làm gì thế?”

“Ba con đang bóp vai cho mẹ, được rồi, con gái gọi về này, anh nói mấy câu đi.” Sau đó, điện thoại truyền tới giọng người đàn ông từ phía xa xa, “Có gì hay mà nói chứ? Con bé hiểu chuyện lắm. Bảo con bé ngủ sớm một chút, đừng học theo mấy người trẻ tuổi suốt ngày thức đêm thức hôm.”

Tô Ngữ cong môi, nói: “Con biết rồi ạ. Sức khỏe ba mẹ dạo này thế nào?”

Giọng nói của ba Tô lại lần nữa vang lên: “Tốt lắm! Ba mẹ con còn chưa đến năm mươi, đừng có nói như kiểu đang quan tâm người già thế!” Đúng là vậy, ba mẹ Tô đều mới hơn bốn mươi mà thôi.

Mẹ Tô cười thành tiếng: “Tiểu Ngữ, con đừng để ý ba con, ba mẹ đều khỏe. Sáng nay mẹ với ba con còn ra ngoài chạy bộ hơn hai mươi phút đó. Công việc con thế nào? Có thuận lợi không?”

“Cũng ổn ạ, nhưng mà con không thể ở bên ba mẹ, chắc ba mẹ nhớ con lắm. Cuối tháng này con sẽ tìm thời gian rồi về nhà mấy ngày nha?” Giọng điệu cô mang theo sự kỳ vọng và do hỏi.

Mẹ Tô luôn dịu dàng bỗng có chút chần chờ: “Ờm… Chuyện này, đúng là ba mẹ rất nhớ con. Nhưng mà… Mẹ… Với ba con đã lên kế hoạch cuối tháng này đi du lịch rồi để khụ khụ… kỉ niệm hai mươi lăm năm kết hôn. Ba con nói muốn ra ngoài chúc mừng một chút.”

“Nhưng mà con về làm gì? Ba với mẹ con ra ngoài chơi ngọt ngào vui vẻ, cái bóng đèn nhỏ như con baya giờ cũng đi làm rồi, để ba mẹ hưởng thụ thời gian của hai người đi.” Ba Tô thành thật ngốc nghếch đứng ngoài cuộc nói.

“… Được rồi, vậy ba mẹ chơi vui vẻ nha.” Thật ra Tô Ngữ sớm đã quen với chuyện này, nhưng vẫn buồn cười, tình cảm của ba mẹ cô vẫn luôn như vậy, hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn rất dính nhau, thế nên mặc dù cô giống mẹ Tô ở điểm dịu dàng dễ chung sống, được sống trong một gia đình ấm áp hạnh phúc, nhưng cũng có lúc không biết nên khóc hay nên cười.

Lại nói chuyện thêm hai mươi phút, Tô Ngữ cất điện thoại, cô vừa cười vừa lắc đầu, ba mẹ vẫn đáng yêu như vậy.

Nhưng mà không quay về thì cô cũng phải tính toán bắt đầu sự nghiệp. Ban đầu tài khoản của cô có hơn năm mươi vạn, bên phía chú Ôn đã chuyển thêm tiền vào, hiện giờ con số đã lên tới hơn bảy mươi vạn. Nhưng mà như vậy cũng chưa biết đủ tiền mua nhà ở đâu. Dù sao thì cô cũng không thể ở lại nhà họ Ôn được. Cho đến khi đi ngủ, Tô Ngữ vẫn đang suy nghĩ điều này.

Sáng sớm ngày hôm sau, vừa mở cửa ra đã thấy Ôn Hoa đứng ở đó.

“A Ngữ, chào buổi sáng.” Vẻ mặt tuấn tú của cậu đong đầy ý cười.

Tô Ngữ cũng mỉm cười, nói: “Mặc Mặc, buổi sáng tốt lành.”

Ôn Hoa li3m môi, lại c ắn môi dưới, bàn tay ở sau lưng nắm lấy vạt áo. Cậu thử chậm rãi cúi đầu, hôn nhẹ lên mặt Tô Ngữ một cái, sau đó xấu hổ đứng thẳng lên, nghiêng mặt sang một bên, nói: “Nụ… Nụ hôn chào buổi sáng.”

Tối hôm qua, trước khi đi ngủ, cậu không có đủ dũng khí nói muốn hôn chúc ngủ ngon, thế nên cả đêm tự giận bản thân, trằn trọc mãi không ngủ được. Nhưng hiện giờ cuối cùng cũng được theo ý nguyện.

Tô Ngữ ngẩn người, ngẩng đầu nhìn sườn mặt ửng hồng của cậu. Cô cũng hơi xấu hổ, dù sao thì hai người cũng là lần đầu yêu đương mà.

Mãi không thấy Tô Ngữ phản ứng lại, Ôn Hoa liếc mắt nhìn về phía cô thì phát hiện nụ cười của cô cứng ngắc. Cậu lo lắng nhìn cô, bất an nói: “A Ngữ… Em…”

Bỗng nhiên, Tô Ngữ giữ chặt vai cậu, nhón mũi chân lên, nghiêng đầu chạm môi vào má cậu. Sau đó cô lùi lại, nắm lấy tay cậu rồi đi xuống dưới lầu. Còn Ôn Hoa dùng tay che lại nơi cô vừa hôn, vẻ mặt ngốc nghếch, mặt càng đỏ hơn.